Không Tình Yêu
Phần 17
Tiếng bước chân khe khẽ từ hành lang vang lên, tôi biết Tùng đang trở về phòng nên nhanh chóng nhắm nghiền mắt vờ ngủ, tự nhủ với chính bản thân mình nhất định sẽ tìm hiểu xem thử mối quan hệ giữa Tùng và vợ Hóa hiện tại là như nào, bởi chuyện đó có liên quan trực tiếp tới kế hoạch mà Tùng đang theo đuổi…
Nằm trên giường được 1 lúc, tôi lồm cồm bò dậy, duy trì vẻ ngạc nhiên với mọi thứ xung quanh.
– Dậy rồi à ?
– Ừ. Mấy giờ rồi ?
– 9h tối.
Tôi đưa tay lên day trán, đầu óc lúc này vẫn còn chút lâng lâng khó chịu, Tùng thấy thế thì khẽ nhếch miệng cười, buông đôi ba câu đả kích :
– Không biết tự lượng sức mình thì hậu quả cũng chỉ mình mình gánh chứ ai.
– Kệ tôi, nhiều chuyện.
– Này. Tôi còn chưa nói tới việc cô ói hết lên người tôi đâu nhé, lần sau biết sức mình thì uống bớt bớt lại, cái gì cũng muốn chơi tất tay nhưng người thì yếu như sên.
Tôi cười khẩy, hai mắt lim dim tỏ ý hài lòng :
– Ói thế còn nhẹ đấy, anh biết tôi uống không được mà còn khiêu khích tôi làm gì, sau này anh cứ khiêu khích, còn tôi cứ say, tôi rút kinh nghiệm rồi, người ta bảo “ Vấp ngã ở đâu đứng lên ở đấy”, còn tôi thì “ Say ở đâu tôi kiếm anh ở đấy”..
– Này.
– Này cái gì mà này, tôi nói được là tôi làm được đấy nhé, hôm nay tôi chính thức trở thành vợ anh rồi, chúng ta cư xử với nhau trên nền tảng bình đẳng thôi. Anh cứ làm gì với tôi thì tôi sẽ hồi đáp tương tự, đúng câu “Đồng vợ đồng chồng” đấy.
Tùng nghe vậy thì tặng tôi ánh nhìn cháy mặt. Anh ta quay người về phía bàn làm việc và không thèm cãi nhau với tôi nữa, bỏ tôi ngồi trên giường với cảm xúc có chút hào hứng lại bất chợt bị dập tắt không thương tiếc..
– Này, tôi đói.
– Xuống bếp kêu chị Ý lấy đồ cho ăn, gọi tôi làm gì.
Tùng vẫn tập trung vào đống tài liệu trước mặt và không có dấu hiệu gì sẽ lấy đồ ăn hộ tôi cả.
– Nhưng tôi mệt, tôi mệt đến mức không đi được đây, anh giúp tôi được không ?
– Không. Mệt thì tự thân vận động cho khỏe người. Tôi nói trước, hôm nay cho cô nghỉ ngơi một ngày, bắt đầu từ ngày mai thì không có thời gian ngồi đó lèm bèm đâu, còn bao nhiêu việc cần xử lý đây.
Tôi phụng phịu ôm bụng đói xuống giường, liếc nhìn cái gã với danh phận là “ Chồng” của mình mà cảm thấy trong lòng có chút ấm ức, rõ ràng từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ chịu nhường tôi lấy một lần, người gì đâu mà vừa khó tính, vừa đáng ghét, anh mà không giỏi giang giàu có thì tôi thèm vào..
Tôi nhìn Tùng, vừa bĩu môi vừa nở nụ cười khinh bỉ, những tưởng thái độ lồi lõm đó của mình chỉ có mình mình biết mà thôi thì không ngờ Tùng lên tiếng :
– Có gan ghét tôi thì đến trước tôi ba mặt một lời, tôi sẽ sẵn sàng lắng nghe và phản biện lại với cô, không cần phải bày ra biểu cảm buồn cười thế đâu.
– Ơ, sao anh biết ?
– Cô đoán xem.
Lúc này tôi mới giật mình quan sát xung quanh Tùng, hóa ra sau lưng anh có 1 tấm gương rõ lớn và trên bàn làm việc của anh cũng có 1 chiếc gương tương tự, thảo nào mọi biểu cảm ghê gớm của tôi dù vô tình hay cố ý Tùng đều có thể thấy được không sót 1 khắc nào cả.
Tôi ngượng ngùng nhìn Tùng, không nói thêm được lời nào nữa lẳng lặng xuống bếp kiếm đồ ăn.
Tùng là một người vô cùng cẩn thận. Riêng cách bài trí gương trong phòng cũng đủ hiểu anh muốn quan sát và nắm bắt mọi thứ xung quanh như thế nào, càng ở gần Tùng, tôi lại càng cảm thấy có khá nhiều điều đáng học, mặc dù các bạn có thể thấy tôi với Tùng như nước với lửa, cứ đụng chuyện là tranh cãi hoặc mâu thuẫn với nhau, nhưng thực ra trong thâm tâm tôi mà nói, mọi sự sắp xếp của Tùng dành cho tôi tôi đều cảm thấy tương đối hài lòng, từ việc tìm ra người hại tôi cho tới lộ trình xây dựng để tôi phát triển bản thân hay cả việc mối quan hệ giữa chúng tôi hiện tại…Tùng tạo cho tôi cảm giác thoải mái, không có bất cứ sự ràng buộc hay khó khăn nào, nói đúng hơn chính là cảm giác đi lấy chồng mà như chưa hề lấy …
Sau khi ăn uống no say, tôi ôm chiếc bụng tròn lẳng của mình trở về phòng, theo bản năng leo lên giường ngủ ban nãy rồi nằm lăn ra đó , tôi lăn qua lăn lại vài lần, còn chưa kịp nóng chỗ thì ” Ai đó” đã tạt thẳng 1 gáo nước lạnh vào mặt tôi :
– Chỗ ngủ của cô ở bên kia, không phải ở đó.
– Ơ.
Theo hướng chỉ tay của Tùng, tôi thấy phía góc phòng xa xa có 1 chiếc ghế sopha nhỏ, trên ghế đã trang bị sẵn mền gối đủ đầy.
– Anh nói tôi ra đó ngủ ?
– Phải.
– Anh có nhầm lẫn gì không ?
– Không.
– Tôi là vợ mới cưới của anh đấy.
– Thì sao ?
Tôi trợn tròn mắt trước phản ứng tỉnh rụi của Tùng, không nghĩ rằng anh ta có thể đối xử bất công với tôi đến vậy, dù gì đi chăng nữa tôi cũng là con gái mà.
Tùng chau mày nhìn tôi, 1 chặp anh ta đứng dậy tiến về phía giường, 1 tay nắm lấy cổ tay tôi kéo sềnh sệch đi về hướng “Chỗ ngủ của tôi” mà anh ta đã sắp xếp và thiết kế sẵn :
– Vợ mới cưới hay gì gì thì tôi không quan tâm. Cô nghĩ đơn giản như thế này đi cho dễ hiểu, tôi với cô cùng nhau bước chân vào mối quan hệ này trên cương vị hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Nghe Tùng nói đến đây, tôi vùng vằng dựt tay mình ra khỏi tay anh :
– Đôi bên có lợi mà anh đối xử với tôi kiểu này đây hả ? Anh nhìn thử mà xem, anh thì nằm trên giường rộng lớn chăn êm nệm ấm, còn anh quẳng tôi vào cái xó xỉnh thấy thảm, có lợi là lợi cái gì.
– Cô có đọc cái bảng quyền lợi của cô chưa ?
– Rồi.
– Trong đó có điều khoản nào tôi bảo là tôi sẽ chăm lo cho đời sống cá nhân của cô không ?
Tùng nói tới đây khiến tôi chưng hửng, hoá ra, anh ta rõ ràng và minh bạch từng chút một. Trong bảng quyền lợi làm vợ, các điều khoản đều nói về việc Tùng sẽ hỗ trợ công việc tôi tốt hơn, cam kết cho tôi tiến bộ và hướng dẫn tôi mở các cơ sở kinh doanh như tôi mong muốn, tuyệt nhiên không nhắc tới những việc như thế này…
Nghĩ đi nghĩ lại tôi mới thấy, mặc dù Tùng đang làm đúng nhưng lòng tôi ít nhiều vẫn có chút ấm ức, anh ta không thể thương tình tôi một chút hay sao ?
Dù chỉ Vừa đặt câu hỏi trong đầu thôi nhưng Tùng đã cho tôi câu trả lời ngay lắp tự, anh ta cứ như đi guốc trong bụng tôi vậy :
– Độc lập giải quyết và xử lý những vấn đề thuộc về phạm trù cá nhân giúp cô gia tăng được sự thích ứng trong mọi hoàn cảnh khác. Tôi không có nghĩa vụ phải chăm lo cho ai và cô cũng vậy, chúng ta đến với nhau và chỉ dừng ở việc ràng buộc trên danh nghĩa, còn lại đời sống ai, cá nhân người đó nên tự lo, không can dự sâu làm gì, cô hiểu ý tôi không ?
Tôi im lặng. Tùng thấy thế liền chủ động kéo cổ tay tôi về hướng sopha, vừa đi vừa bảo :
– Cô thích ngủ giường lớn thì tự chi tiền của mình rồi mua, thích gì thì tự làm, tôi chỉ có thể hỗ trợ cô những cái cơ bản nhất. À, tôi nói thêm để cô hiểu, cô ở đây với tôi, sinh hoạt trong không gian chung nên tôi mong cô tôn trọng tôi và tôi cũng vậy, chúng ta không nên để những lợn cợn nhỏ nhỏ ảnh hưởng tới tiến độ công việc của chúng ta, được chứ ?
Tùng đã lý giải đến thế thì tôi dù có không đồng tình cũng không được nữa. Anh ta cho tôi cảm giác tôi và anh ta tách bạch nhau hoàn toàn, cái nào ra cái đấy, thậm chí tôi là vợ anh ta cũng chỉ trên danh nghĩa thôi, còn sâu xa bên trong thì cả tôi và Tùng đều là hai người vẫn độc thân đúng nghĩa, ai cũng có đời sống riêng tư khác nhau.
– Thôi ngủ đi, ngày mai còn đi làm.
Âm giọng trầm khàn của Tùng kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ vẩn vơ…
– Này.
– Gì ?
– Anh có thể tắt đèn phòng lớn và làm việc bằng đèn bàn để tôi có thể dễ ngủ hơn không ? Tôi không quen với ánh sáng mạnh.
– Ừ.
– Còn nữa.
Tùng nhìn tôi, ánh mắt đen sâu hun hút như đang chờ đợi :
– Cô nói đi.
– Anh cho tôi mượn mấy cuốn sách trên kệ kia đọc nha, đọc xong tôi sẽ trả lại chỗ cũ.
– Ừm, cô muốn làm gì cũng được, hỏi qua ý tôi một tiếng là Ok thôi.
Chúng tôi đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài phòng Tùng vang lên tiếng gõ cửa liên hồi, Sau khi Tùng bước ra mở cửa thì chị Như vợ anh Hoá nhanh chóng lao vào, ánh mắt hồ hởi hướng về phía tôi :
– Biết ngay mà. Biết ngay hai người là như thế mà.
– Em về đi Như, tối muộn rồi còn qua đây làm gì.
Chi Như tủm tỉm cười, quay người đứng đối diện với Tùng , biểu cảm rõ phấn khích :
– Phải qua để chứng kiến ” Đời sống của vợ chồng son về đêm ” thế nào chứ. Hoá ra vợ 1 nơi, chồng 1 nẻo, nhờ.
Tùng lạnh lùng trở về bàn làm việc :
– Không phải việc của em.
– Ừ, việc chung của anh thì không phải là việc của em, nhưng việc của chúng ta thì chắc chắn là việc của em rồi, Tùng nhỉ ?
Nói dứt câu, Như nhanh chóng lao về phía Tùng, dành tặng anh ta 1 nụ hôn phớt lên má, sau đó không quên quay qua nhìn tôi tỏ ý khiêu khích.
Tôi buồn cười vì hành động trẻ con của Như hơn là ganh tị với cô ta, bởi lẽ, tôi chẳng có tí tình cảm nào với Tùng, và như tôi và Tùng đã thống nhất trước đó, đời sống cá nhân ai thì người đó tự quản.
Tôi nhìn Như, nhìn sang Tùng rồi cười khẩy, thản nhiên ngả người xuống ghế đắp chăn đánh 1 giấc ngon lành mặc kệ hai người họ muốn làm gì thì làm…
Tôi nằm đó, loáng thoáng nghe tiếng Như văng vẳng bên tai :
– Anh lấy vợ về làm cảnh thế thì em cũng chẳng ngại đứng sau bóng tối cùng anh đâu..
Ps : mn thấy Như ngày càng quá quắt kooooo, sau còn dữ dằn và ghê gớm hơn nữa cơ 🙄, mn có đoán dc diễn biến tiếp theo là gì k nào ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!