Không Tình Yêu
Phần 7
Tác giả : Trang Carot.
Như thường ngày, tôi lại cẩn mẫn chăm chỉ ngồi ở công ty để chăm sóc và tìm kiếm khách hàng tiềm năng, cốt bán cho bằng được căn hộ 25 tỷ – mục tiêu của mình. Tôi biết mình là người mới, thân cô thế cô, kĩ năng chưa tốt và có vô vàn nhiều trở ngại, nhưng chưa bao giờ tôi cho phép mình ngừng cố gắng, bởi lẽ tôi hiểu rằng, cố gắng hết sức chính là sự lựa chọn duy nhất của tôi lúc này rồi, không còn cơ hội nào khác…Tôi muốn đổi đời, tôi muốn tự do, buộc tôi phải nỗ lực nhiều hơn, thế thôi.
Sau khi xin cả ngàn data khách hàng cũ mà bộ phận sale trước đó không sử dụng tới nữa, tôi bắt đầu tiến hành từng cuộc gọi để kết nối với họ, đúng là, có làm thì mới hiểu nghề sale nó cực cỡ nào, nhấc 10 cuộc gọi lên thì cả 10 cuộc bị khách hàng chửi xa xả vào mặt, thậm chí có khách bực quá mà quát tháo ầm ĩ đòi kiện tụng tôi vì suốt ngày làm phiền họ…Riêng tôi, mặc dù tâm lý vững chãi, sự tự tin có thừa nhưng trong những trường hợp thế này cũng không khỏi buồn lòng, kết thúc mỗi cuộc gọi là người ngợm đờ đẫn cứ như vừa bị tạt vào cả tấn năng lượng tiêu cực vậy đó…
Sau một hồi thừ người ra vì buồn, tôi quyết định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo hơn để rồi còn…chiến tiếp. Ngồi 1 lúc trong nhà vệ sinh, tôi loáng thoáng nghe được đồng nghiệp trong công ty bàn bạc 1 vài điều về mình :
– Cái con bé mới vào làm ngố thật, mấy cái Data nó xin về đều là Data vứt đi không thể cứu chữa được nữa, ấy vậy mà vẫn cố chấp xin cho được, bảo sao sáng giờ gọi điện thoại xong mà cái mặt như cái mâm, cười không chịu được.
– Ừ, tao liếc qua cũng mắc cười. Mà công nhận con này cũng máu, với cả Sếp mình hơi mạnh tay quá, chưa gì hết mà giao cho nó cái dự án rõ lớn, người có kinh nghiệm sale 3-4 năm chưa chắc đã làm được huống chi 1 con nhóc mới toanh, lại còn nhỏ tuổi.
– Ừ, chắc Sếp nhìn thấy nó không có tiềm năng về lâu về dài nên giao dự án lớn cho nó không làm được rồi lấy cớ đuổi nó đi luôn, tao nghĩ vậy.
– Ban đầu tao cũng có suy nghĩ giống mày, nhưng rồi xét kĩ lại thì thấy không đúng cho lắm, Sếp mình trước giờ đàng hoàng tử tế, đâu phải dạng người tìm cớ để đuổi người khác đâu, muốn đuổi là Sếp đuổi ngay từ đầu chứ chẳng chơi chiêu gì đâu mày ơi.
– Ừ. Mà thôi kệ đi, tao nhìn con bé kia chắc không qua nổi tháng này đâu…để rồi xem lời tao nói có đúng không nhé.
Đoạn hội thoại tuy ngắn của đồng nghiệp cùng công ty thôi cũng khiến lòng tôi dâng lên cảm xúc nôn nao khó tả, ban đầu, tôi không hề nghĩ rằng dự án này là quá sức với mình mà cho rằng nó là cơ hội để mình chứng tỏ được năng lực thực tế của bản thân, nhưng rồi sau khi nghe và hiểu mọi chuyện, tôi cảm nhận được mình đang rơi vào thế khó thật, giống như việc đơn thân độc mã chiến đấu trên 1 chiến tuyến riêng để rồi người bên ngoài đứng yên đó nhìn vào hả hê, cười cợt.
Cảm xúc tiêu cực xâm chiếm lấy tâm trí tôi tựa lúc nào rồi dần dà khiến cả cơ thể tôi nóng lên vì khó chịu, phải đến mãi một lúc sau tôi mới có thể kìm nén được cơn bí bách đó…Tôi ngồi lặng yên suy nghĩ 1 hồi lâu rồi đưa ra quyết định sẽ tiếp tục cố gắng, càng khó thì mình càng phải làm cho tốt, cho được việc. Ngay cả đương đầu với chính gia đình mình mà tôi còn làm được thì huống gì những khó khăn mới chớm nở ngoài kia, vả lại, nếu trước giờ công ty này chưa bao giờ có người nào đó phá được kỉ lục trong kinh doanh, thì lần này, nhất định tôi sẽ là người đầu tiên.
Tôi hít 1 hơi thật sâu, bước chân ra ngoài rửa mặt thêm lần nữa, nhìn gương mặt sáng sủa, ánh mặt quật cường của người con gái trong gương mà tôi cảm thấy tự tin hơn gấp nhiều lần, được rồi, Thụy Xinh này sẽ chứng minh cho tất cả thấy rằng : Không việc gì là không thể, cố lên.
Quay trở về bàn làm việc, tôi tiếp tục điên cuồng gọi điện thoại chăm sóc khách hàng, cứ mỗi cuộc gọi bị từ chối, tôi lại cẩn thận note lại lý do và tiếp tục cười vui vẻ để bắt đầu cuộc gọi mới khác, trong đầu luôn tâm niệm 1 chân lý mà tôi đã đọc được ở đâu đó : Thành công là kết quả của cả 1 quá trình chăm chỉ nỗ lực bền bỉ cố gắng, còn thất bại chính là bỏ cuộc ngay từ thời điểm bắt đầu. Tôi đã lựa chọn việc phải thành công, thì nhất định tôi sẽ thành công, thế thôi.
Ngồi gọi điện thoại nguyên ngày khan hết cả giọng mà chẳng đặt được ca nào, liếc nhìn đồng hồ lúc này đã quá 7h tối, trong công ty mọi người cũng về hết, chẳng còn bất cứ một ai, tôi mới tặc lưỡi tự động viên mình tiếp tục cố gắng vào ngày mai…Đang loay hoay xếp đồ vào giỏ, tiện tay lục áo để tìm ít tiền lẻ đi bus, thì tấm card visit mà Tùng đã đưa cho tôi bất chợt rơi ra, dòng chữ : Nguyễn Thanh Tùng – Giám đốc điều hành công ty cổ phần Xây Dựng Tuấn Tú – dính chặt vào mắt tôi, và đầu tôi lúc này lóe lên 1 suy nghĩ vô cùng kích động : Khách hàng tiềm năng của mình đây rồi !
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tùng sẽ là 1 trong những đối tượng mà mình sẽ phải lẽo đẽo chạy theo, nhưng giờ, chắc có lẽ tôi cần phải thay đổi suy nghĩ của mình mất rồi, bởi lẽ, nếu thành công, anh ta sẽ là 1 trong những nhà đầu tư đầu tiên trong thương vụ mua bán bất động sản của tôi. Tối hôm đó, trong văn phòng chẳng còn 1 bóng người, có 1 con bé cứ đứng đó cười ngoác mỏ, dường như mọi mệt mỏi, mọi lo lắng trong người con bé ấy sau mấy ngày vừa qua đều tan biến hoàn toàn…
Tôi tính rồi, sáng mai tôi sẽ thân chinh đến công ty gặp Tùng, rõ ràng là anh ta đề nghị gặp tôi để nói chuyện, anh ta đang cần tôi cơ mà và tất nhiên, kể từ thời điểm bây giờ, tôi cũng cần anh ta nữa.
Tối đó tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, phần vì hồi hộp, phần vì động não tìm cách để ngày mai tư vấn bất động sản cho Tùng được êm xuôi trót lọt…hy vọng người giàu có thành công như anh ta, sẽ không chấp nhặt những bướng tính mà tôi đã cố tình khiến anh ta khó chịu trong quá khứ, rồi làm khó dễ tôi.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, tranh thủ vệ sinh cá nhân, make up nhẹ nhàng rồi bắt xe bus lên công ty để in tài liệu về căn hộ resort mà tôi đã tổng hợp từ trước để hồi nữa còn gặp và tư vấn cho khách hàng tiềm năng nghe. Sau khi đợi chị phó phòng xuất hiện, tôi xin phép chị nghỉ 1 buổi để đi gặp và tư vấn cho khách hàng, chứng kiến thái độ hào hứng vui vẻ của tôi, chị Hồng ngạc nhiên ra mặt :
– Thật á ? Có khách đồng ý gặp em rồi ?
– Vâng. Vậy nên sáng nay em tranh thủ qua công ty bên họ nói chuyện, hy vọng là sẽ chốt được hợp đồng lần này.
Chị Hồng khẽ nheo mày tiếp tục hỏi :
– Em chuẩn bị kĩ càng chưa đấy ? Có cần công ty đẩy thêm người đi hỗ trợ cùng em không ? Sao có khách hàng hẹn gặp mà không báo trước với chị để chị điều người cùng em, chứ em người mới đôi khi không biết cách ăn nói, họ phật ý thì coi như xôi hỏng bỏng không.
Tôi nghe những gì chị Hồng chia sẻ mà cảm thấy buồn cười ghê gớm, suốt mấy ngày vừa qua tôi liên tục đi theo chị và cả những người khác để hỏi về bài gọi điện thoại, rồi hỏi về kĩ năng tư vấn nhưng họ dường như không hề nhiệt tình chỉ dẫn tôi chút nào, thậm chí tôi phải bỏ cả thời gian ăn trưa của mình để chạy theo từng người vừa hỏi vừa ghi chép thì mới nắm được tổng quan mọi thứ…rõ ràng, mọi người đều không sẵn sàng để giúp tôi, nhưng vì tôi cố chấp và dai sức quá, nên buộc họ ít nhiều cũng cho tôi kiến thức…
Công ty này kể ra cũng chuyên nghiệp thật đấy, nhưng tôi cảm nhận được nội bộ bên trong có phần lục đục và không đoàn kết với nhau đâu, ngoài mặt thì vui cười dễ thương và luôn trong trạng thái có thể giúp đỡ, nhưng cách làm của họ thì ngược lại hoàn toàn. Đó là lý do vì sao khi nghe chị Hồng chia sẻ thảo mai như vậy, tôi cảm thấy buồn cười, buồn cười rất nhiều.
– Em chuẩn bị tương đối rồi chị, không sao đâu ạ, em sẽ cố gắng tự giải quyết được hợp đồng này, mọi người trong công ty bận việc như thế nên em cũng không muốn phiền ai cả.
Chị Hồng tiếp tục nheo mày, tỏ ý không hài lòng :
– Em nói thế mà nghe được, mọi người có bận cỡ nào thì bận nhưng trong việc chốt sale cho hợp đồng lớn thì không bận được đâu, bởi vì thành công cá nhân của em cũng là thành công chung của toàn đội mà, em áy náy làm gì.
À, ra thế. Điều chị Hồng chia sẻ khiến tôi cơ hồ nhận ra rằng, nếu hợp đồng này thành công thì chí ít phòng kinh doanh chi nhánh này cũng được thơm lây, trên cả nghĩa đen và nghĩa bóng, nghĩa đen là tiếng vang và thành tích, còn nghĩa bóng chính là hoa hồng chẳng hạn…
Tôi cười, có nhiều thứ trên đời quả thật rất nghịch lý, thành công thì dùng từ là thành công chung, nhưng khi thất bại thì chỉ có 1 cá nhân phải chịu, thậm chí trước đó còn có đồng nghiệp bảo rằng sẽ chống mắt xem thử tôi có trụ được ở công ty này hay không cơ mà…, mọi thứ…xem chừng vô lý quá.
Biết là mình không có quá nhiều thời gian để tiếp tục chia sẻ với chị Hồng nữa, chưa kể tới việc bà ấy đang lăm le cử người đi hỗ trợ tôi để mang tiếng “ Thành công chung” khiến tôi cảm thấy mình cần phải rời đi sớm hơn, vậy nên tôi lễ phép cúi đầu chào chị Hồng rồi bảo :
– Em xin phép chị em đi luôn ạ, em qua bên kia sớm không là trễ, với cả chị an tâm nha, em sẽ cố gắng hết mình, ngay từ đầu Sếp đã giao dự án này cho mình em tự vận hành, nên em nghĩ em tự thử sức xem thế nào đã ạ, không cần phiền tới mọi người đâu.
Nói xong, tôi nhanh chóng rời khỏi công ty, để lại chị Hồng đứng đó với vẻ mặt có phần cứng nhắc.
Theo địa chỉ, tôi tìm đến công ty nơi Tùng làm việc. Cảm nhận đầu tiên của tôi chính là choáng ngợp trước cơ ngơi đồ sộ của công ty anh. Ngẫm đi nghĩ lại mới thấy, bố tôi quả thật là người rất cao tay, ông nhắm đến gia đình nào, thì gia đình ấy đều thuộc dạng giàu có và thành công nứt đố đổ vách, bảo sao khi tôi nhất mực từ chối sự sắp đặt của bố, thì bố lại điên tiết lồng lộn và muốn từ mặt tôi ngay.
Tôi hít 1 hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười và tự tin bước vào bên trong sảnh, bạn lễ tân vừa thấy tôi, đã đon đả chạy ra tiếp chào :
– Em chào chị ạ, chị cho em hỏi là chị cần em hỗ trợ gì ạ ?
– Ừ, mình muốn tìm anh Tùng nói chuyện.
Bạn lễ tân nghe tôi bảo thế thì thoáng chút chần chừ, bạn liếc nhìn tôi một lượt rồi thật thà chia sẻ thắc mắc của mình :
– Chị gặp anh Tùng nào ạ ? Công ty có hai người tên Tùng, 1 anh làm bên phòng kinh doanh còn 1 anh là Sếp ạ.
– Ừ, chị gặp Sếp, tên là Nguyễn Thanh Tùng ấy.
Bạn lễ tân lần nữa bộc lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn tò mò, bạn tiếp tục nhìn tôi thêm vài giây rồi mới dịu dàng hỏi :
– Chị ơi, chị cho em hỏi là chị đã đặt lịch gặp mặt Sếp trước đó chưa ạ ?
– Chưa. Qua giờ chị bận nên không qua được, nay rỗi mới qua gặp. Sếp em làm việc ở tầng mấy thế ?
Trước câu hỏi của tôi, bạn lễ tân có phần lúng túng, bạn hướng tay ra hiệu cho tôi về phía ghế ngồi và bảo :
– Phiền chị lại ghế ngồi chờ 1 chút nhé ạ, em liên hệ với bên thư kí của Sếp rồi sẽ báo chị ngay.
Tôi lại hàng ghế đối diện ngồi chờ, trong khi đó 1 bạn lễ tân khác mang nước uống và bánh ngọt phục vụ tôi. Công nhận, công ty này toàn gái xinh, cung cách phục vụ cũng chuyên nghiệp và ân cần, chứng tỏ tư chất lãnh đạo của Tùng quá tốt ấy chứ.
Đang ngồi quan sát xung quanh thì bạn lễ tân ban nãy bước gần lại về phía tôi, trên tay vẫn cầm theo chiếc điện thoại không giây :
– Chị ơi, chị cho em xin tên đầy đủ của chị ạ ?
– Nguyễn Hoàng Thụy Xinh.
– À vâng, phiền chị đợi em chút ạ.
Bạn lễ tân tiếp tục trao đổi gì đó qua điện thoại, vài giây sau lại ngập ngừng nhìn tôi chia sẻ :
– Chị ơi, bên thư kí của công ty có báo lại là ngày hôm nay không có ai tên Xinh được đặt lịch hẹn trước với Sếp cả, không biết chị có nhầm lẫn gì hay không..
– À, tôi chưa có đặt lịch với anh Tùng, anh ấy bảo tôi khi nào rỗi thì đến hẳn công ty nói chuyện với anh ấy.
– À, vâng ạ. Vậy thì chị đợi để em bảo thư kí thông báo với Sếp.
– Ừ, cứ nói bạn thư kí bảo với Tùng là có người tên Thụy Xinh muốn gặp, anh ta khắc biết.
– Vâng ạ.
Vài phút sau, bạn lễ tân đến bên tôi, tận tình hướng dẫn cho tôi hướng đi tới văn phòng làm việc của Tùng, không quên liên tục xin lỗi tôi vì bắt tôi phải chờ đợi bạn xác nhận hơi lâu. Nhìn vào bạn ấy, 1 người lớn hơn tôi chắc tầm 6-7 tuổi nhưng vẫn cung kính lễ phép khi tiếp xúc với người lạ khi bước vào công ty, tôi cảm nhận được sự tôn trọng và đánh giá cao cách làm việc và thái độ của nhân sự nơi đây, cũng tự dặn lòng mình phải ráng và cố gắng để cư xử nhã nhặn, nhẹ nhàng giống họ. Đúng là đi 1 ngày đàng, lại học được cả sàng khôn, quả là không sai !!!
Văn phòng của Tùng nằm ở tầng 7 trong tòa nhà rộng lớn, kết cấu thiết kế mô hình văn phòng của công ty này cũng khá lạ, các phòng được sắp xếp theo hình đối xứng chéo, giữa các phòng là những khoảng trống để trồng cây xanh khiến cho không gian nơi đây có phần mát mẻ và thoải mái, vừa có cảm giác đây là nơi làm việc, vừa có cảm giác đây cũng là nơi để thư giãn nữa.
Tôi bước vào phòng, đập vào mắt tôi là bàn thư kí được kê sát ngoài cửa, bạn thư kí trong bộ trang phục thanh lịch, nhẹ nhàng nở nụ cười duyên dáng với tôi kèm theo âm giọng ngọt ngào khiến người nghe muốn tan chảy :
– Chị là Thụy Xinh phải không ạ ?
– Đúng rồi.
– Mời chị vào trong phòng, Sếp đang đợi chị ở trong đấy ạ.
– Cảm ơn bạn.
Tôi bước thêm vài bước, đẩy cửa bước vào phòng Tùng, người nào đó trong bộ vest bảnh bao, gương mặt nghiêm nghị đang tập trung phê duyệt giấy tờ, nghe tiếng động phát ra từ cửa, anh ta ngước lên nhìn tôi đúng vài giây, rồi lãnh đạm bảo lại :
– Cô đến rồi à ? Ngồi ghế đợi tôi 1 chút.
Đợi Tùng vài phút, anh ta sau khi hoàn tất xong công việc của mình thì bước về phía tôi, không quên hỏi thăm :
– Cô mang gì mà nhiều tài liệu thế ? Định mang hồ sơ vào đây xin việc à.
Tùng phải nói là người đúng nhạy, mặc dù chưa kịp đề cập bất cứ vấn đề gì với anh ta nhưng chỉ cần liếc mắt anh ta cũng mờ mờ nhận ra được chút chủ đích len lỏi của tôi. Tôi nhìn Tùng chăm chú, khẽ cười tự tin bảo lại :
– Tôi nghĩ tôi với anh mà làm việc được với nhau chắc thế giới này nó loạn hết. Nói chuyện với nhau được vài câu đã cãi nhau rồi, huống hồ..
Không để tôi nói hết câu, Tùng bảo :
– Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Cô với tôi không thể nào làm việc với nhau được, cô chỉ có thể làm vợ tôi được thôi, còn làm việc thì không.
Tập tài liệu trên tay tôi đang cầm, vô thức trườn khỏi tay tôi rơi rớt toàn bộ xuống đất…Cái lão này, đang nói linh tinh gì vậy trời ?!?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!