Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 268: Thu thập Âm Ma Thạch
Bên trong Tiểu Phương Thế Giới, Trần Duyên sóng vai cùng Ngọc Ánh hai người đứng đây nguyên nhân bởi vì La Linh. Hắn thành công bắt tới tay Âm Linh Thạch nhưng tới nay vẫn chưa dụng tới, đối với loại tài liệu âm hàn cực độ này không thể đơn giản hấp thu như linh thạch được.
Thế gian có thiên có địa, có tồn tại quanh minh ắt sẽ xuất hiện hắc ám. Âm Ma Thạch cũng không ngoại lệ, muốn lấy tiến hành hấp thụ Âm Ma Thạch phải tìm được cực dương chi khí đủ mạnh để áp chết tà khí bên trong. Cực dương chi khí thử hỏi thế gian thứ gì có thể vượt qua Thái Dương Thần Thạch đây.
Chu Ngọc Ánh từ nhỏ lớn lên tại Dược Sơn Phái đối với tà vật cực kì bài xích. Nhưng Trần Duyên tự mình tới gặp nàng nài nĩ, đương nhiên không thể thiếu không ít chiêu trò khiến nàng không tự chủ mà nhận lời hắn.
– Sau khi Âm Ma Thạch vỡ thì ma khí sẽ xuất hiện. Nàng dùng cực dương chi khí từ Thái Dương Thạch bao vây lấy chúng.
– Được.
Chờ khi nàng làm ra đầy đủ chuẩn bị, Trần Duyên ra hiệu Lam Linh công kích vào Âm Ma Thạch. Lời đồn đãi không sai, ma thạch vừa rạn nứt thì không gian xung quan trở nên âm hàn cực độ, từng mảng băng tuyết phủ trắng khắp sơn động.
– Không đúng! Âm Ma Thạch chỉ là tài liệu tam phẩm không thể nào gây ra thanh thế lớn như thế này được.
Ngọc Ánh biến sắc. Cực dương chi khí mà này sắp xếp từ trước đã bị hàn khí cường đại nuốt chửng. Từ trong Âm Ma Thạch xuất hiện ba bóng đen mang theo từng thanh âm ai oán bay ra toán loạn.
– Ta đã lập kết giới xung quanh động phủ không thứ gì có thể thoát ra được. Trước mắt là bắt hết bọn chúng lại, nếu để chúng thoát ra bên ngoài sẽ gây ra hậu họa không ngờ.
Trần Duyên vận khởi Hóa Mộc Quyết phóng lên cao, một trảo muốn tóm lấy bóng đen kia.
– Tướng công…
– Ta không sao.
Ngọc Ánh nhất thời lo lắng, hữu thủ của Trần Duyên chỉ vừa chạm phải bóng đen kia trong nháy mắt liền hóa thành màu đen tanh tưởi nguy cơ phải phế bỏ. Nhưng Trần Duyên nào dễ dàng sơ ý như vậy, Sinh Cơ Thần Ấn bộc phát, hắc ám khí tức len lõi ý đồ muốn xâm chiếm toàn bộ cơ thể chầm chậm đẩy lùi.
– Oán niệm cường liệt này… bọn chúng là Oán Tâm!!! Các nàng đừng để Oán Tâm chạm vào người.
– Oán Tâm sao?
Lam Linh tâm động, nàng chủ tu Ma Đạo làm sao chưa nghe qua danh tiếng của Oán Tâm chứ. Nhân loại khi chết linh hồn được siêu thoát, oán khí tựa như vết bùn dơ bẫn bị rữa trôi trở nên thanh sạch chờ ngày đầu thai chuyển kiếp. Nhưng thế gian không gì là tuyệt đối, có những kẻ chấp niệm quá nặng. Sau khi lìa đời linh hồn không thể được rột rữa cứ thế mà trôi nỗi chốn nhân gian. Những oan hồn này chu du khắp nơi hấp thụ vô số âm khí, ngàn năm, vạn năm dần biến chuyển thành Oán Tâm.
– Tướng công, Ánh tỉ hai người bao vây Oán Tâm lại, ta muốn thu phục chúng.
– Được.
Trần Duyên mặc dù không hiểu nàng muốn dùng thủ đoạn gì nhưng nhận ra nàng lòng quyết tâm liền không hề nghi ngờ ra dấu cho Ngọc Ánh. Hắn kích phát Sinh Cơ Thần Ấn thứ hai, khắp ngươi tràn ngập sinh lực xông vào áp chế gay gắt.
Lam Linh trong tay xuất hiện binh khí dạng roi. Âm Ty Tiên thần khí trói thần bắt quỷ, muốn cùng âm hồn đối kháng không gì có thể so sánh với thần khí này.
Oán Tâm điểm lợi hại nhất nằm ở quỷ dị, bọn chúng tốc độ không hề chịu thua tu sĩ cao tầng nhưng bị giam giữ trong trận pháp chỉ còn nước thúc thủ chịu trói. Tiêu tốn hơn nữa ngày cuối cùng Lam Linh đã tóm được bọn chúng, lấy ra ba chiếc bình bằng ngọc lưu ly nàng cẩn trọng đưa bọn chúng vào bên trong đồng thời dán bùa chú phong ấn.
Nâng lên bình lưu ly, hắc vụ điên cuồng muốn phá phong tẩu thoát. Tiếc thay ngọc lưu ly lại là tài liệu đặc thù chuyên giam giữ uế vật. Oán Tâm dù hung tợn hiếm thấy nhưng lực lượng lại nhỏ yếu tới mức thảm hại.
– Ta giữ một phần, còn hai bình này để lại cho chàng và Ánh tỉ.
– Thiếp không cần, tướng công cứ giữ lấy chúng đi.
Ngọc Ánh bài xích rất nặng ma vật này nên quyết định để lại cho Trần Duyên. Hắn đương nhiên sẽ không chối từ, Oán Tâm quả thật vô cùng hiếm thấy mang ra trường đấu giá sẽ có rất nhiều ma tu liều chết tranh giành nha.
– Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Linh nhi, nàng đừng để tâm a. Tướng công sẽ tìm cách khác cầm về Âm Ma Thạch cho nàng.
Trần Duyên hiểu rõ Lam Linh đối với Âm Ma Thạch truy cầu mạnh mẽ tới cỡ nào, nhưng người tính không bằng trời tính. Ba đầu Oán Tâm kia xổng ra gây rối khiến âm khí toán loạn hoàn toàn.
– Không, ta không cần nữa.
– Nhưng mà…
Lam Linh lần đầu chủ động tiến lại gần, mĩ nhân hiếm thấy nở nụ cười nhẹ, nàng không ngần ngại đặt trên môi Trần Duyên. Hai người không ngại Ngọc Ánh bên cạnh quan sát mà chơi đùa miệng lưỡi với nhau thật lâu. Trần Duyên bị nàng kích thích dục hỏa, nội tâm vọng đọng muốn tại chỗ làm nàng.
– Chàng lúc nào cũng vọng động a, bây giờ không phải lúc…
Hắc sát mĩ phụ không ngờ lại có lúc tự mình trêu chọc, nàng mị nhãn liếc qua Ngọc Ánh rồi nhìn xuống bình lưu li trong đầu suy diễn một hồi.
– Khặc khặc khặc nhạc mẫu tỉ tỉ không phải người ngoài a. Tướng công hạ thể như muốn nổ tung rồi, ta phải hung hăng sửa trị nàng một trận mới mong cự côn này hạ hỏa.
Trần Duyên càng lớn mật đầu lưỡi âm mưu xâm hại nàng. Lam Linh thân thủ nhanh nhẹn vội vàng ngăn cản.
– Ta còn đại sự không thể làm lỡ được. Quả non hái sớm sẽ không ngọt, đợi khi thần công đại thành ta tự mình tìm tới phòng chàng, lúc đó khối thân thể dâm tục này sẽ tùy chàng xử chí.
Hắc sát mĩ phụ bất ngờ lộ ra dâm tính dày đặc, Trần Duyên thật sự khó nhịn nhưng nàng ý đã quyết Trần đại sắc lang không thể cưỡng cầu đành phải áp chế hỏa dục.
Lưu luyến rời đi động phủ của nàng, Trần Duyên nhanh chóng hướng “mũi dùi” qua nhạc mẫu tỉ tỉ Chu Ngọc Ánh nhưng vị mĩ phụ này từ đầu sắc mặt có chút khó nhìn. Không mấy làm lạ nàng tức khắc từ chối để lại Trần Duyên một bộ buồn thảm gương mặt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!