Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 269: Tiến nhập phàm thế
– Các huynh đệ nhanh chân lên, chúng ta phải đem đầu yêu thú này rời khỏi đây, trời đã không còn sớm a.
Hơn mười hán tử hùng hục thi nhau kéo một đầu yêu xà dài hơn mười xích xuyên qua khu rừng. Trần Duyên đương nhiên không để đầu yêu thú cấp 1 Bính đẵng này vào trong mắt, thứ hắn hứng thú duy nhất chỉ có một điểm.
– Bọn người này đều là phàm nhân a.
Yêu thú dù chỉ là hàng yếu nhược nhưng cũng dễ dàng xơi tái trăm mạng phàm nhân như chơi. Hôm nay lại thấy mười tráng hán lại khiến một đầu xà yêu phải ôm hận quả nhiên không phải là cảnh tượng dễ thấy.
– Vị huynh đài này có thể cho ta gia nhập với các vị được không?
Từ hướng ngược lại, một thiếu niên tuổi chừng 20, từ y phục lẫn nét mặt không có gì nổi bật. Hắn tiến lại gần đoàn người mở lời gia nhập.
– Vị tiểu huynh đệ có lòng nhưng chúng ta vốn là phương săn bắn a, nếu như ngươi không có chút tuyệt kĩ kiếm cơm rất tiếc ta không thể thuận lòng.
Một trung niên có vẻ hiểu cách giao tiếp đứng ra cùng hắn tiếp chuyện.
– Ta có, ta có, từ nhỏ ta đã được gia phụ dạy cho tiễn thuật.
Thiếu niên gật đầu nhanh nhẹn nói, trên tay còn đưa ra tầm thường cung tiễn.
– Vậy thì ngươi thử nhắm vào bạch quả trên kia a.
Trung niên nhìn thấy mộc cung không thể kém hơn chỉ có thể thở dài đưa ra thử thách để hắn biết khó mà lui.
Thiếu niên mỉm cười, tay kéo căng dây cung, mộc tiễn thậm chí chỉ được vuốt nhọn một đầu khiến những lão thợ săn phì cười.
– Tiểu tử này không phải quá bần cùng đi, ngay cả thông thường tiễn cũng không bỏ ra được a.
– Vuốt…
Diễn biến khiến bọn họ phải há hốc miệng, bạch quả cách đó phải gần mười xích, thậm chỉ còn ở trên tiểu thụ không vững vàng vậy mà mộc tiễn lại dễ dàng xuyên thủng.
– Lão đại…lão đại…đệ tìm thấy…
Trung niên ngoài ý muốn, vội vàng chạy về nơi lão đại hắn cũng hứng thú nhìn tới.
– Tiễn thuật miễn cưỡng hợp cách, tiểu tử ngươi có thể gia nhập phường săn chúng ta.
Lão đại thân hình lại không quá cao to, đứng giữa những tráng hán không có gì nổi bật. Hắn bên người cũng mang theo cung tiễn, ánh mắt hài lòng nhìn tới.
– Đa tạ lão đại, ta chắc chắn sẽ không làm các vị huynh đệ thất vọng.
Thiếu niên kinh hĩ vội vàng cúi đầu cảm tạ, những người ở đây đều là thợ săn thường ngày làm bạn cùng núi rừng nay thấy kẻ lạ cũng không cố ý tránh xa mà còn quá mức nhiệt tình.
– Tiểu huynh đệ chúng ta còn chưa biết ngươi tên là gì a.
– Tiểu đệ là Phương Trần, gia phụ hay gọi đệ là Tiểu Trần.
Thiếu niên cũng không hề lạnh nhạt đáp trả khiến bầu không khí trở nên gần gũi hơn.
Phường săn bắn không lại giảm nhịp độ, tất cả cùng cõng trên lưng đại xà tiếp tục lên đường.
– Ngũ tiễn đồng tâm!!!
Thiếu niên chấn động, hữu mục của đại xà không ngờ lại bị ngũ tiễn đồng loạt cắm vào bên trong.
– Không lẽ…
Tả mục không ngoài ý muốn cũng đồng dạng, có thể một lần bắn ra năm tiễn vào một đầu yêu thú đã không phải là điều dễ dàng, lần này là ngũ tiễn cùng một tâm mà thậm chí là lần hai khiến cho yêu thú đau đớn gục xuống. Nếu thảm trạng này do vị lão đại kia gây ra thì lời hắn nói lúc nãy không sai, so với hắn tiễn thuật của Phương Trần cũng chỉ là miễn cưỡng hợp cách.
– Ha ha ha có phải đệ cũng rất kinh hoàng a, lần đầu ta tận mắt chứng kiến lão đại ra tay ta còn thật sự tin rằng lão đại là tiên nhân chứ không còn là người phàm mắt thịt như chúng ta nữa.
Trông thấy Phương Trần song mục mở to tên trung niên ăn nói dễ nghe cười ha hả.
– Đệ thật sự cũng không thể tin vào mắt mình, đây không thể là thứ mà phàm nhân chúng ta có thể …
Thiếu niên gật đầu đồng cảm.
– Lão đại chính là đệ nhất cũng thủ của Trường Tiền Thành, à không phải là đệ nhất cung thủ trên trời đất này. Thiên hạ đồn đại rằng lão đại được tổ tiên truyền lại bí truyền tiễn thuật, nhưng đó cũng chỉ là tiếng đồn thất thiệt.
– Chúng ta từng được lão đại truyền dạy một ít công phu nhưng không kẻ nào có thể làm được, thậm chí là nhị tiễn đồng tâm cũng là thứ không phải người thường có thể mơ tưởng.
Nói tới đây trung niên không khỏi thở dài thất vọng.
– Nhưng ta xem ra đệ rất có khả năng học được một chút bản lãnh kinh người kia, không phải ta tân bốc đâu. Hơn mười năm nay đệ chính là người duy nhất khiến lão đại có thể thốt ra hai chữ miễn cưỡng a.
Hắn vẻ mặt ước ao nhìn tới, Phương Trần niên kỉ không cao nhưng đã được lão đại nhìn trúng, nói không chừng thành tựu sau này liền có thể trở thành một tuyệt đại cao thủ.
Đêm đó mọi người đều cùng nhau hát hò, uống mĩ tữu, dường như trên đời không còn gì có thể khiến những kẻ này có thể bận lòng. Cầm chung rượu trên tay Phương Trần hơi có chút nhíu mày.
– Khà khà khà đây là lần đầu ngươi được nếm thử mĩ tữu phải không, chỉ có đi theo Mao lão đại chúng ta mới có thể uống được thứ này a.
Phương Trần tươi cười cạn chén mĩ tữu, hắn ngữa mặt khà… thật lớn.
– Có động tĩnh các huynh đệ giữ chặt khí giới trong tay.
Hiện trường trở nên náo động, tráng hán tay cầm kiếm, đao, cung tên, giáo, mác ánh mắt lấp lòe trong màn đêm.
Mao lão đại kéo căng dây cung, ba mũi tên lao vút đi trong đêm tối dần mất hút.
– Ah…ah…ah…
Tiếng hét thảm không ngừng vang lên.
– Có kẻ phục kích, huynh đệ…giết…
– Xung trận.
– Không để kẻ nào còn sống…
Xác nhận không phải dã thú săn mồi càng khiến bọn người phẫn nộ, dưới sự yểm trợ của hai tay tiễn thủ Mao lão đại cùng Phương Trần lần lượt từng tên ngã xuống trong vũng máu.
– Bẫm báo lão đại, có hơn 30 tên đã bị giết trong đó có 2 tên bắt sống. Bọn chúng là người của Liệp Ưng Bang muốn phục kích chúng ta hòng chiếm đoạt thi thể yêu thú này.
Mao Thiên Kì mày kiếm nhíu lại, Liệp Ưng Bang vốn là bang hội lớn nhất trong trăm dặm quanh đây, so với bọn chúng thì phường săn của thôn hắn không đáng nhắc tới a.
– Không để tên nào sống sót, chúng ta phải mau chóng trở về tránh đêm dài lắm mộng.
Tình cảnh lúc này đã vượt quá dự liệu, An Nhiên thôn chỉ có mình hắn có đủ thực lực chống trả, so với lực lượng hơn trăm người của bọn chúng trong đó là không ít hảo thủ khẳng định lành ít dữ nhiều.
– Cẩn trọng.
Phương Trần sắc mặt ngưng trọng, mộc cung trong tay không chút chần chừ đưa lên, dây cung kéo căng nhắm thẳng Mao Thiên Kì.
Trong lúc mọi người còn khiếp sợ, không ngờ hắn dám công kích Mao lão đại thì mộc tiễn đã phóng ra hướng về phía Mao Thiên Kì.
– Ah…ah…
Âm thanh thảm thiết vang lên, kèm theo đó huyết dịch đã nhuộm đỏ Mao lão đại. Nhưng đó không phải là hắn huyết dịch, những thiết hán ánh mắt hoảng sợ nhìn lại, phía sau Mao Thiên Kì một tên hắc y tay vẫn còn lăm lăm trủy thủ, lưỡi dao sắc bén gần như đã cắt đứt hắn yết hầu.
Chứng kiến mộc tiễn dễ dàng bị hủy hoại không ngờ lại cắm thẳng vào đầu lâu kẻ ám sát không những bọn chúng thở phảo nhẹ nhõm ngay cả Mao Thiên Kì cũng khó tin nổi.
– Phương Trần tiểu huynh đệ, đa tạ đã cứu ta một mạng a. Từ giờ ngươi chính là ta đồng sinh cộng tử huynh đệ, chỉ cần Mao Thiên Kì này còn sống khi nào tiểu đệ cần trợ giúp, lão Mao này nếu một cái chớp mắt chính là súc sinh không bằng.
Mao Thiên Kì quả nhiên là trang nam tử hán, hắn không hề sợ hãi sau khi vừa thoát khỏi tử thần. Trung niên vẻ mặt kiên định tiến tới chợp lấy bả vai thiếu niên giọng nói hùng hồn chất chứa mười phần thành khẩn.
– Mao đại ca quá lời, được trở thành huynh đệ của huynh cũng chính là của đệ phúc phần. Sau này có tài cùng lấy, có họa liền cùng nhau gánh chịu.
Phương Trần vẻ mặt thắm thiết.
Mỗi người một câu càng khiến tình cảm huynh đệ trong phường săn trở nên khắn khít hơn trước rất nhiều. Mao Thiên Kì cũng không còn một bộ mặt hửng hờ như trước, hắn đối với Phương Trần thắc mắc đều tận tình giảng giải rõ ràng đã nhận một người này huynh đệ.
Theo lời Mao Thiên Kì, một tay cung thuật của hắn đều là do chính tay phụ thân chân truyền. Còn nguồn gốc của thứ này lại bặt vô âm tín, chỉ biết được đã nhiều đời truyền lại nhưng xuất xứ của tiễn thuật này từ đâu lại không thể nào truy xét.
– Phương Trần đệ không lẽ đối với ta tiễn thuật hứng thú sao?
Phương Trần ngượng ngùng, trong giang hồ không kẻ nào lại không muốn giữ lại cho riêng mình trọng yếu nhất bí mật, hắn ngọn nguồn truy rõ tới bước này quả thật là mạo phạm.
– Ha ha ha đệ không cần phải cảm thấy tự ti, nhà ta tiễn thuật cũng không phải bí truyền gì. Chỉ là thứ này quá ảo diệu, dường như chỉ có người nhà chúng ta mới có thể học được một chút da lông. Còn người thường dù phí bao nhiêu công sức ngay cả nhập môn cũng khó có thể đạt tới.
Nhìn thấy Phương Trần có chổ khó nói Mao Thiên Kì bản tính hảo sảng cười lớn.
– Nếu như đệ đã quyết tâm thì ta cũng sẽ không keo kiệt giữ lại, dù sao ta cũng đã từng truyền lại cho chúng huynh đệ nhưng đáng tiếc bọn họ đều…
Nói tới đây không chỉ hắn mà những tráng hán khác cũng lắc đầu ngán ngẫm, điều đó cũng đủ để cho kẻ khác thấy thứ cung thuật này độ khó thật không thấp a.
– Mao lão đại, chúng ta có thể không được nhưng đệ tin chắc rằng với tạo nghệ bắn cung kia thì thiên phú của Phương đệ đều trên chúng ta nhiều lần, ắt hẳn có thể lĩnh thụ được của lão đại cung thuật.
Mọi người đều nao nao, không ngừng đồng tình khiến thiếu niên bỗng dưng cảm thấy có gì đó nghẹn ngào, thứ cảm xúc đã lâu rời khó có được.
Phường săn không hề mệt mỏi cùng nhau vừa đi đường vừa vui cười rôm rã tới khi hình ảnh thôn làng đã xuất hiện trước mắt. An Nhiên Thôn ba chữ rành rọt được khắc trên bản gỗ được treo ngay đầu thôn. Hơn mười tráng hán đều không hẹn mà cùng nhau thở dài thả lỏng.
– Đã về tới nhà a.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!