Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 270: Cư trú An Nhiên Thôn
– A các thúc thúc đã trở về, còn mang theo một đầu cự xà ha ha ha.
– Đâu đâu A… thật sự là cự xà. Mẫu thân mau nhìn phụ thân cũng các thúc thúc quả thật mang về một đầu hung thú a.
Thôn trang vắng lặng trở nên sôi nổi, những hài tử, nữ nhi đồng loạt từ trong nhà chạy ra vui mừng hứng khởi. Bọn chúng liên tục chạy vòng quanh sau đó lại xà vào lòng ngực phụ thân vẻ mặt không che giấu được hạnh phúc.
Các hán tử cũng kinh hĩ không xiết, một lần rời đi chính là mấy tuần trăng thậm chí là bỏ mạng trong miệng dã thú. Được trở về nhìn thấy thể tử, hài nhi đó chính là to lớn nhất hạnh phúc của bọn họ.
Ngay cả Mao Thiên Kì cũng không thể nào giữ được lạnh lùng khuôn mặt, hắn hiếm thấy hòa nhã nở nụ cười bế trên tay một tiểu hài tử nói nhỏ điều gì đó rồi hướng Phương Trần bước tới.
– Phương đệ, đây là ta hài tử a. Thanh nhi còn không nhanh ra mắt Phương thúc.
– Mao Thiên Thanh ra mắt Phương…thúc.
Tiểu hài tử sắc mặt có chút e dè, mặt dù đứng bên phụ thân nhưng trông thấy kẻ lạ mặt cũng nơm nớp một chút lo sợ.
– Ha ha ha Thanh nhi ngoan, lần đầu gặp mặt Phương thúc cũng không có gì quý giá trong người hay là ngươi giữ lấy thứ này a.
Phương Trần trong ngực áo lấy ra một mảnh ngọc nho nhỏ chỉ vừa bằng một đốt tay được buộc bởi một sợi chỉ đỏ bề ngoài không thể thông thường hơn.
Tiểu hài tử có chút ngần ngại quay ra nhìn phụ thân, khi trung niên gật đầu xác nhận liền vui vẻ nhận lấy không quên lời đa tạ.
– Phương đệ nhà ở đâu hay là người từ xa tới đây, trong An Nhiên Thôn chúng ta thứ không thiếu nhất chính là nơi che nắng che mưa. Nếu như đệ không ngại thì cứ việc an ổn ở lại đây, cũng thuận tiện chúng ta ra ngoài săn bắn.
Không thể chối từ Mao Thiên Kì một mảnh chân tình thiếu niên suy nghĩ hồi lâu cũng đã vui lòng ưng thuận.
Phương Trần được đưa tới hắn nơi ở mới, một tiểu gia cạnh bờ hồ cũng được xem là vị trí đắc địa trong An Nhiên thôn này. Bên trong ngoài những thứ cơ bản đồ vật ra cũng không có gì đáng giá.
– Phương đệ, đây là của đệ nơi ở mới a, cách đây ba dãy chính là nhà của ta nếu có gì rắc rối đệ không cần ngại.
– Ngày mai chúng ta sẽ mang đầu yêu thú này ra phân giải, lần này An Nhiên Thôn chúng ta có thể ba năm không cần lo nghĩ cái ăn cái mặt, đệ nhất định phải có mặt a.
Mao Thiên Kì cười ha hả cũng nhanh chóng rời đi, dù sao hắn cũng đã dã ngoại săn bắn hơn hai tháng nay cũng đã gấp không đợi được muốn ngay tức khắc trở về.
Ánh chiều đã đỏ nhòe cả bầu trời, từng cánh chim cũng lũ lượt kéo về tổ. Người người đều kéo nhau quay về khiến một khoảng sân lớn trở nên yên tĩnh.
Đứng bên cửa nhỏ thiếu niên mắt không ngừng nhìn về tiểu hồ, mặt nước phẳng lặng như gương, tâm trạng hắn lúc này cũng không khác gì, đã không biết bao lâu rồi tâm hồn thư thả như lúc này.
– Lão phu không ngờ tiểu tử ngươi lại là kẻ nhàm chán như vậy a, làm phàm nhân không lẽ ngươi muốn thủ tu luyện tâm cảnh sao?
Thân ảnh lão giả dần ẩn tàn sau làn khói, Chu lão tay vuốt chòm râu vẻ suy ngẫm. Thiếu niên Phương Trần kia không ai xa lạ chính là do Trần Duyên dùng Dịch Nhan Thuật cải trang thành.
– Từ khi ta uẩn dưỡng ra Tiễn Hồn Khí trong lòng liền sinh ra cảm giác bấp bênh, có gì đó cho rằng bản thân cường đại, song song với đó là cảm giác thiếu đi một thứ tối trọng yếu.
Chu lão sắc mặt có chút động dung, Trần Duyên dù thực lực mạnh mẽ nhưng đối với những tu sĩ ngàn năm tu luyện kia so ra vẫn chỉ là một tiểu hài tử chưa ráo máu đầu nhưng dường như hắn đã chạm tới rất gần cánh cửa mà rất nhiều tu sĩ ao ước.
– Không lẽ tiểu tử này muốn đốn ngộ a.
Tu sĩ muốn gia tăng thực lực thông thường chính là trực tiếp đột phá tu vi một bước lên cao, hay chỉ đớn thuần là có thêm đặc thù bản lãnh, khống trùng chính là của Trần Duyên lợi hại nhất một bản lãnh. Ngoài ra, còn một thứ càng khiến nhiều tu sĩ phải đỏ mắt ngước nhìn, không thể tìm thấy cùng tranh cướp đó chính là thiên địa cơ duyên đốn ngộ.
Một kẻ bình phàm, trong đời chỉ cần một lần đốn ngộ đó chính là chìa khóa bằng vàng khiến hắn một bước trở thành cường giả. Nhưng cơ duyên này lại cực kì khó có được, trăm vạn năm qua nhân loại đều không thể tìm ra ngọn nguồn.
– Không…không thể…điều này quá khó cỏ thể thành hiện thực a.
Chu lão lắc đầu thầm than.
– Nếu quả thật là do ngươi hồn khí kêu gọi ắt hẳn bên trong tất có ẩn chứa bí mật. Lão phu suy đoán đây không thể là nguy cơ. Ngươi cứ thuận theo tự nhiên mà làm không nên cưỡng cầu.
Chu lão sắc mặt hờ hững, bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi để lại Trần Duyên ánh mắt ném về phía xa xăm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!