Hứa Nguyên Khải gục đầu trên vai gầy, thân thể to lớn ấy đè mạnh cô vào góc cửa.
Trương Cẩm Ngọc bất lực đỡ anh vào giường, tháo giày, cởi bộ vest bên ngoài cho anh còn bản thân nhanh chóng xuống nhà pha một ly nước chanh để giải rượu cho người đàn ông này.
Khi cô mang cốc nước lên phòng thì anh đã chìm vào giấc ngủ say, cô đành đặt xuống kệ bàn bên cạnh vì anh đã ngủ rồi cô cũng không nỡ đánh thức.
Vậy là sau hôm nay cô đã là người có chồng rồi sao? Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.
Trương Cẩm Ngọc thở dài, cô đến bên góc giường tắt điện rồi nằm xuống nệm đi ngủ.
Lần đầu tiên trong đời cô được ngả lưng trên một chiếc giường êm ái như vậy, căn phòng này cũng rất ấm đối lập hoàn toàn với phòng trọ cũ vậy mà trong lòng cô cũng chẳng vơi đi phần nào lạc lõng.
Có khi cũng chỉ là chuyển trạng thái kia từ nơi này sang nơi khác thôi nhỉ?
Buổi sớm, nếu như căn trọ của cô tối tăm chỉ toàn bóng tối bủa vây thì căn phòng này được bình minh chào gọi bằng ánh nắng ban mai rực rỡ.
Từng tia vàng óng lần lượt bay nhảy trong không khí đọng lại trên khuôn mặt nhỏ của cô.
Mi mắt khẽ động đậy, cô cảm giác có thứ gì đó nặng trịch đang phủ lên người mình.
Điều đó giống như một chiếc chuông báo thức vô hình đang réo gọi trong tâm trí khiến cô thức giấc.
Trương Cẩm Ngọc giật mình tỉnh dậy, cô thảng thốt nhận ra cánh tay như gọng kìm của Hứa Nguyên Khải đang ghì chặt lấy mình.
Cô khẽ gẩy cánh tay của anh sang bên kia rồi ngồi dậy.
Toan chuẩn bị vệ sinh cá nhân thì từ phía sau vọng lại âm thanh trầm thấp.
– Trơ trẽn!
Có bị thần kinh cô cũng biết kẻ nào vừa thốt ra câu đó, Trương Cẩm Ngọc quay đầu lại nhìn anh.
– Nhìn cái gì, tôi nói cô đó, đúng là không biết xấu hổ.
Bây giờ còn nhân cả lúc tôi say để trèo lên giường tôi nữa à! Sao? Đã gặt hái được thành tựu gì chưa?
Trương Cẩm Ngọc không đáp, cô chẳng thèm nhìn anh mà tiến tới chiếc túi đựng đồ cũ gần rách quai lấy dụng cụ đánh răng.
Thấy cô gái kia cố tình làm ngơ anh bực dọc sỉ vả:
– Tôi nói đúng quá nên không nói được gì nữa à? Đúng là thấp hèn còn vô liêm sỉ, cô đừng nghĩ bước chân vào đây rồi thì thật sự thành phu nhân của nhà này, cũng đừng bao giờ mơ tưởng mồi chài được tôi.
Cô cười khẩy một cái, cô chẳng phải là thực hiện hợp đồng hôn nhân ba năm với anh ta sao? Sau thời gian đó sẽ tự khắc rời đi như chưa từng đến.
Đối với cô mà nói cô chẳng qua chỉ là một sai số trong cuộc đời Hứa Nguyên Khải , sớm muộn gì cũng phải xoá bỏ, anh ta cần gì phải nghĩ sâu xa vậy.
– Tôi biết.
Nói rồi, Trương Cẩm Ngọc đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Những gì cô thực hiện so với số tiền anh bỏ ra quả thực chẳng đáng được so sánh.
Trong mắt cô Hứa Nguyên Khải như ân nhân vậy nên trong ba năm này chỉ cần anh ta muốn cô làm gì cô nhất định sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ không một chút đắn đo.
Khi trở ra, khuôn mặt va thẳng vào một “bức tường” lớn, Trương Cẩm Ngọc nhăn nhó lấy tay xoa xoa mũi:
– Sao anh lại đứng trước cửa vậy?
Hứa Nguyên Khải không nói gì, trên tay anh cầm chiếc túi sắp đứt quai của cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận.
Trong khi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô bị anh kéo đi.
Cổ tay bị anh lôi mạnh từ tầng ba xuống tầng hai, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng khá lớn.
Hứa Nguyên Khải mở chốt ném túi của cô vào trong, lần này chiếc túi thật sự đã đứt quai rồi…
– Thật ghê tởm nếu người như cô chung phòng với tôi suốt tận ba năm trời.
Trong câu nói kia đầy sự xa lánh và ghét bỏ, cũng tốt, cô cũng muốn được riêng tư.
– Cảm ơn anh, tôi sẽ ở đây, bây giờ còn sớm để tôi xuống nấu bữa sáng cho anh.
– Không cần, tôi nuốt không nổi đâu.
Đừng tỏ vẻ như một người vợ nữa, chúng ta vốn dĩ là hai quỹ đạo song song, sống cùng một nhà cũng chẳng nhất thiết liên quan đến nhau.
Chuyện của cô tôi không quản, tôi cũng không muốn quản, chuyện của tôi cũng không cần cô chõ mũi vào đâu.
Anh nói xong thì đẩy cô vào trong căn phòng kia rồi quay lưng bỏ đi.
Trong đầu cô lúc này cũng chẳng rõ là cảm xúc gì, hình như là có chút tủi thân.
Cô đang có suy nghĩ nghỉ học rồi đi làm, gác lại giấc mơ dang dở kia vào kí ức.
Dù đã không bị đồng tiền làm cho khó khăn như trước kia nhưng hai đứa em ở quê cũng cần học phí, mẹ cũng già yếu không thể đi chợ bán rau được nữa.
Tài chính suy cho cùng vẫn là dựa dẫm vào bản thân cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt mạch suy tư, Trương Cẩm Ngọc vô hồn nhấc máy.
– Cẩm Ngọc, lâu rồi mình không thấy cậu đi học.
Ai thế? Cô cứ nghĩ là Hạo Nam gọi hoá ra lại là tiếng của một cô gái.
– Mình là An Nhi nè, mình hay ngồi với cậu ở trên giảng đường đó.
Dạo này mình thấy cậu hay vắng mặt trong lớp nên mình lo lắm, cậu có sao không?
Cô nhớ cô bạn này rồi, ồ hoá ra ở lớp cũng có người quan tâm cô như thế nào sao? Bản thân từ trước nay cứ nghĩ rằng mình bị cô lập nhưng thực chất là cô tự thu mình lại thì phải.
– Mình ổn, nhưng chắc mình sẽ không đi học nữa, mình…mình cũng nghỉ được gần tháng rồi còn gì, có khi còn không có tư cách thi.
Đầu dây bên kia lên tiếng trấn an:
– Không sao đâu, mình cũng điểm danh cho cậu mà, chỉ có vài buổi thầy cô khó nên mình không dám thôi, cậu chỉ cần đi học bù là được, đừng bỏ học, phí lắm đó hơn nữa cậu lại học giỏi như vậy.
Cẩm Ngọc, cậu đừng bỏ học được không, mình sẽ nhớ cậu lắm.
Đôi mắt cô ngân ngấn nước, thì ra mấy năm qua cô sống vội tới vậy, vội tới mức chẳng màng đến mọi điều xung quanh.
Hoá ra thế giới này cũng chẳng tồi tệ như cô từng nghĩ, nó cũng thật đẹp, thật khiến người ta day dứt.
– Được, cậu điểm danh nốt cho mình hôm nay, mai mình sẽ tới trường.
Tiếng cười vui vẻ của An Nhi cất lên rồi thu gọn vào tiếng tắt máy sau đó.
Trương Cẩm Ngọc nhìn thật lâu vào màn hình điện thoại rồi mỉm cười, sau đó cô quan sát căn phòng mới kia.
Nó tuy có nhỏ hơn phòng của Hứa Nguyên Khải đôi chút nhưng lại có vẻ tươi sáng hơn, chắc có lẽ đây là phòng cho khách thì phải.
Cô dọn dẹp qua một chút rồi sắp xếp đồ cá nhân vào tủ, mọi thứ ở đây đều rất hợp ý cô, một chiếc bàn nhỏ để học, một cánh cửa sổ nhìn được dàn hoa sử quân tử leo trên hàng rào toả hương thơm ngát.
Đặc biệt căn phòng này lại cách âm, rất phù hợp với người thích không gian riêng thoải mái sáng tạo như cô.
Chợt từ bên ngoài có tiếng gõ cửa mạnh, Trương Cẩm Ngọc không cần đoán cũng biết người đó là ai, cô vội chạy ra mở chốt.
– Anh tìm tôi làm gì thế?
– Cho cô mười phút chuẩn bị, nhanh lên bố mẹ tôi đang réo.