Cô bất động một lúc nhìn anh, khuôn mặt Hứa Nguyên Khải đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Chuẩn bị thì chuẩn bị, cần gì lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu, cô cũng có làm gì anh ta đâu.
Trở vào trong mở tủ quần áo, cô nhìn những bộ đồ ít ỏi tỉ lệ nghịch so với cái tủ mà thở dài.
Toàn là những chiếc áo cũ kĩ, có hai bộ mới thì đều đã ra mắt phụ huynh vào hai thời điểm luôn rồi.
Cái bộ ngắn cũn cỡn kia chắc chắn là không thể nên lựa chọn duy nhất bây giờ chỉ có thể là chiếc váy trắng.
Đắn đo một hồi lâu cuối cùng cô vẫn quyết định mặc lại chiếc váy đó.
Khi mở cửa bước ra, Trương Cẩm Ngọc không nghĩ rằng anh vẫn đang đứng ở đó kiên nhẫn chờ đợi.
Nhìn chiếc váy trắng tinh khôi đang ướm trên người cô, Hứa Nguyên Khải khẽ nhếch môi.
– Đúng là rẻ tiền.
Cũng chẳng biết câu nói kia đang nói về chiếc váy hay ám chỉ con người cô nhưng với giọng điệu khinh khỉnh đó Trương Cẩm Ngọc cũng đoán ra được phần nào ý tứ.
Trong mắt anh, cô và nó chẳng đáng để tâm nhưng với cô nó chính là lựa chọn hoàn hảo nhất rồi.
Hứa Nguyên Khải quay lưng bỏ đi ra gara lấy xe, cô cũng nhanh chóng đứng chờ anh trước ngưỡng cửa.
Chiếc Mercedes dừng lại trước mặt, Trương Cẩm Ngọc mở cửa phía sau toan lên xe thì nghe rõ âm thanh khó chịu của người phía trước:
– Cô định diễn bản thân là một người hiểu chuyện à? Diễn cho ai xem thế? Cô muốn bố mẹ tôi chỉ trích tôi lắm sao? Tỏ vẻ gì chứ, làm bộ làm tịch.
Hàm răng bấu chặt vào cánh môi nhỏ, cô không đáp mà lẳng lặng lên ghế đầu.
Có vẻ như những định kiến xấu của anh về cô ngày một tăng thì phải.
Bánh xe vội vã lăn đi chẳng quan tâm đ ến dăm ba suy nghĩ ngổn ngang vẫn hiện hữu trong đầu, trên đường đi cũng chẳng ai nói với ai câu nào, hình thành hai thế giới riêng khiến người kia không chạm vào được.
Dường như họ cũng cảm nhận được cuộc đời của họ sẽ mãi là hai đường thẳng song song có muốn giao nhau cũng là chuyện không thể.
Tại căn nhà lớn, hai ông bà Hứa đã ngồi đợi đôi vợ chồng trẻ từ lúc nào, dù rằng đám cưới có nhiều điều ngoài ý muốn nhưng chí ít đã đi đúng theo ý nguyện của họ.
Anh cười tươi nắm tay cô bước vào chào hỏi bố mẹ.
Trần Huệ Như thấy hai đứa trẻ tới thì vui lắm, nhìn chúng nắm tay nhau hạnh phúc thế kia chắc chắn là bà sắp sửa có cháu ẵm bồng.
Bà kéo tay cô về phía mình hỏi han:
– Đêm qua con ngủ có ngon không?
– Dạ con có mẹ ạ!
– Tốt lắm.
Nói rồi bà mở một chiếc hộp gấm lấy ra sợi dây chuyền kim cương kia trao lại cho cô, cô lập tức từ chối:
– Mẹ ơi, con không dám nhận đâu ạ, con…
Hứa Nguyên Hoàng thấy con dâu nói vậy thì cười hiền:
– Con cứ nhận lấy, nó vốn dĩ sẽ thuộc về con mà.
Trần Huệ Như lấy chiếc vòng đeo lên cho cô rồi ngắm nghía hồi lâu:
– Rất hợp.
Trương Cẩm Ngọc nhìn chiếc vòng đầy tinh xảo ngự trên cổ mình mà lòng có cảm giác buồn tủi.
Cô cứ nghĩ một đôi đũa mốc như mình sẽ bị ba mẹ anh khinh mạt nhưng qua những hành động của họ lại hoàn toàn trái ngược, nó làm cô không dám tin mọi thứ đều là sự thật.
Trần Huệ Như đột nhiên thấy bộ váy trên người con dâu có chút quen mắt, hình như con bé từng mặc nó khi ra mắt.
Vậy là mấy hành động thân thiết ban nãy của con trai rõ ràng là đóng kịch cho hai người già này xem rồi.
Không cần biết người thằng bé quan tâm lúc này là ai nhưng bây giờ đã lấy vợ rồi thì con dâu của bà không thể chịu thiệt thòi.
– Cẩm Ngọc, hiện tại con có rảnh không? Nay không phải đi học chứ?
Đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cũng không hiểu sao đột nhiên mẹ chồng lại hỏi vậy.
Cô đưa mắt sang nhìn anh, anh chẳng tỏ cảm xúc gì lập tức quay mặt đi chỗ khác không thèm đoái hoài.
Trần Huệ Như cố ý nói lớn:
– Thôi kệ đi, nghỉ một buổi cũng được, mẹ con chúng ta đi shopping, ông với thằng con trai của ông ăn sáng rồi tới công ty đi rồi buổi trưa cả nhà ăn trưa ở đây nha.
– Ờ được, bà dẫn con bé đi mua đồ rồi tiện mua cho tôi một ít bánh quy nha.
Phu nhân họ Hứa kia nháy mắt với chồng tỏ ý tán thành, bao nhiêu năm rồi sở thích của ông vẫn không thay đổi, bánh quy vẫn là món ăn ưa thích nhất.
Trần Huệ Như không để ý tới sắc mặt khó xử của cô mà cứ như vậy níu tay cô rời đi.
Khi chỉ còn lại hai người đàn ông, Hứa Nguyên Hoàng lập tức nghiêm mặt.
– Ba nói cho con rõ một điều, không cần biết trước đây quá khứ của con thế nào nhưng bây giờ đã lấy vợ rồi thì phải chú ý tới vợ con, lựa chọn này là của con quyết định ba đã cho con toàn quyền còn gì.
Anh cau mày, khuôn mặt sắc cạnh tỏ vẻ không đồng thuận.
– Ba cho con toàn quyền vậy mà lại không cho con được kết hôn với Diệu Hy sao? Bây giờ cô ấy đã bỏ con ra nước ngoài rồi.
-Ồ, nó bỏ con ra nước ngoài à? Không nghĩ lại nhanh tới vậy.
Hứa Nguyên Khải nhìn bố đầy thắc mắc, anh nghe câu nói trên mà trong lòng có cảm giác đây là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra vậy liền ngờ vực hỏi lại
– Có phải bố mẹ đã đe doạ gì cô ấy không?
Một cái nhếch môi lập tức hiện hữu trên khuôn mặt bố anh, ông cười khẩy
– Loại người như cô ta thì không cần phải đe doạ, đưa ra vài ba tin tức lá cải là lập tức sẽ chuồn ngay thôi.
– Bố…
Đưa cốc trà lên nhấp một ngụm, ông nhàn nhã thưởng thức hương thơm đặc trưng rồi nói:
– Bố biết Cẩm Ngọc là lựa chọn vô tình của con nhưng chí ít bố biết người quen vài tháng tốt hơn gấp vạn lần kẻ bên con mấy năm.
Bố chỉ nói thế thôi, sống cho hiện tại, còn bây giờ chuẩn bị đến công ty là vừa.
…
– Mẹ ơi, cái này đắt quá, thôi không cần mua đâu ạ, con còn nhiều đồ lắm, con có cả tủ cơ.
Không để ý đến lời cô nói một chút nào, mẹ chồng cứ đi đến đâu lấy đồ đến đó, hết dàn này tới dàn khác.
Ai nói đứa con dâu này của bà cứng đầu, cho lựa chọn mà chọn tới chọn lui không chịu cứ kêu đắt mãi nên đành dùng biện pháp mạnh.
Ôm đống đồ đầy ú trên tay ra bàn thanh toán, nhân viên cũng hú hồn còn trong lòng cô thì vẫn chưa hết bàng hoàng.
Trần Huệ Như khẽ cười thầm, bà ra hiệu cho nhân viên ship núi váy vóc kia tới nhà riêng của con trai còn bản thân kéo con dâu tiếp tục đi lựa trang sức, vừa đi bà vừa kể:
– Lúc nào giận bố con mẹ hay đi quẹt hết thẻ của ông ta, con cũng tập quẹt đi là vừa, thằng Khải nhiều tiền lắm, không tiêu thì phí.
Cô nghe mẹ chồng nói thế thì câm nín luôn, trên miệng nặn ra một nụ cười ngờ nghệch, cách giận của người giàu đúng thật khác với người bình thường mà.
Khi công cuộc shopping kết thúc, Trần Huệ Như rẽ vào tiệm bánh mua ít bánh quy cho chồng rồi trở về nhà.
Hôm nay cả nhà sẽ ăn ở nhà chính nên bà và con dâu sẽ đích thân xuống bếp nấu nướng, vừa thử tay nghề của con dâu vừa gia tăng tình cảm luôn.
Trương Cẩm Ngọc tuy có biết nấu nướng nhưng cô rén mấy cảnh như này vì bản thân cũng sợ sẽ không hợp khẩu vị thế nên cô rào trước đón sau:
– Mẹ ơi, con cũng không chắc mình có nấu ngon không nữa, nếu có sơ xuất gì mẹ thông cảm cho con nha.
– Không lo, con biết nấu đã mừng lắm rồi, không ngon thì đi nhà hàng lo gì chứ.
Thường chủ yếu toàn là cô Loan cô ấy nấu, hôm nay mẹ con mình thử trổ tài cho hai lão kia bất ngờ.
Tảng đá trong lòng cô nhẹ đi hẳn, lập tức bắt tay vào làm.
Chủ yếu là mẹ chồng cho cô trổ tài còn bà đứng bên cạnh phụ và hướng dẫn những món cô chưa biết nên cũng không có gì căng thẳng ngược lại còn rất vui vẻ.
Khi bưng thức ăn ra bàn, cô cũng có vài phần lo lắng, Trần Huệ Như thấy vậy thì trấn an:
– Nếu con sợ thì mẹ sẽ nói là do mẹ làm, chắc chắn hai người kia không dám hó hé gì đâu.