Khúc Chiết Trong Lòng - Chương 5: Duyên Lăng Quận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Khúc Chiết Trong Lòng


Chương 5: Duyên Lăng Quận


Sau khi Tiêu Vũ trở về mới nhìn thấy chén thịt kho tàu khoan thai đến muộn, đột nhiên ý thức bản thân giống như bị hố.

Có lẽ thanh danh của hắn không tốt, Công Bộ không muốn tiếp thu phiền toái lại không thể đắc tội với hắn, chỉ có thể dùng phương thức quanh co khúc chiết như vậy để biểu đạt bất mãn, khiến hắn biết khó mà lui.

Nghĩ đến kiếp trước hắn cũng trải qua loại chuyện này, lúc đó hắn lựa chọn đi Binh Bộ.

Ngày đầu tiên liền cùng giáo úy đánh một trận, tên giáo úy kia mặt nhiệt tâm hắc, đánh hắn không nặng nhưng lại khiến hắn mất hết mặt mũi.

Nhưng hắn tính tình quật cường không chịu thua, cường ngạnh ở Binh Bộ rèn luyện căn cơ, khiến các tướng lãnh nhìn hắn bằng ánh mắt khác.

Mọi người trong Công Bộ dùng biện pháp quá mức khúc chiết, khiến cho hắn phát hiện ra vấn đề.

Một đám lão nhân thành tinh.

Tiêu Vũ âm thầm nảy sinh ác độc, hắn có thể lưu lại Binh Bộ, còn phá không xong một cái Công Bộ sao?

Nhưng sự thật chứng minh, hắn vẫn quá xem nhẹ.

Ngày thứ hai, Tiêu Vũ đúng giờ xuất hiện tại Công Bộ, khiến Công Bộ chấn động. Bọn họ đều cho rằng trải qua chuyện ngày hôm qua, vị vương gia được nuông chiều từ bé này nhất định sẽ không đến, hoặc là cáo trạng với hoàng đế đòi đổi địa phương khác.

Sầm Hựu cẩn thận hỏi:

Điện hạ đến thật sớm, chẳng biết đã dùng bữa chưa?

Tiêu Vũ tươi cười, chắp tay về hướng Sầm Hựu:

Đa tạ Sầm đại nhân quan tâm, sau khi bổn vương trải qua ngày hôm qua thật sự cảm nhận mọi người ở công bộ cũng không dễ dàng, cho nên…

Hắn vỗ vỗ tay, nha hoàn vương phủ từ phía sau nối đuôi nhau mà vào, trong tay mỗi người nâng một hộp đồ ăn.

Trong lòng Sầm Hựu có dự cảm không tốt. Tiêu Vũ nói:

Từ nay về sau, bổn vương ăn dùng đều do vương phủ xử lý, sẽ không chiếm dùng kinh phí của Công Bộ.

Hắn nói xong, đám nha hoàn mở nắp hộp ra, bắp cải cuốn thịt, lưỡi cá chép om, bồ câu băm nhỏ hấp ngũ vị hương, ngó sen chua ngọt, rùa mai mềm kho, bướu lạc đà hấp, thịt bò thăn, cút chiên dầu mè, thập cẩm rau luộc, thịt kho tàu, thịt viên tẩm ngũ vị, thịt vịt hầm tương, từng món đồ ăn chỉnh tề đặt trên bàn.

Sầm Hựu dự cảm đã thành sự thật, cũng biết Tiêu Vũ đã biết ngày hôm qua bọn họ cố ý chỉnh hắn, sắc mặt trắng nhợt:

Điện hạ thứ tội, nhưng này… Này…

Tiêu Vũ cũng không định xé mặt với Công Bộ, thấy Sầm Hựu chịu thua, mục đích ra oai phủ đầu đã đạt được, nên thôi, chỉ vào các món đồ ăn nói:

Ta mới đến, vốn định làm lão bảng thỉnh đại gia dùng bữa, nhưng các vị đồng liêu bận rộn công sự, cũng không có thời gian dự tiệc, ta chỉ có thể làm ra hạ sách này, mong chư vị thứ lỗi.

Vương gia khách khí.

Mọi người đều thụ sủng nhược kinh, tạm thời không biết nên ứng đối như thế nào.

Tiêu Vũ cười nhìn về phía Sầm Hựu:

Sầm đại nhân, ngươi làm đầu tòa, ngươi không ngồi, chư vị đồng liêu cũng không dám ngồi đâu! Thỉnh!

Sầm Hựu âm thầm thở dài, hắn còn cho rằng Cẩm Thân vương chỉ là hài tử tính tình nóng nảy, khó chịu khổ.

Đúng là người hoàng gia không thể khinh thường, thân phận vương gia vừa kính lại vừa sợ, chỉ cần cầu tốt, đã đủ thu nạp nhân tâm, nhưng hắn lại tự chọn vị trí cho bản thân, cho thấy hắn không nghĩ tranh quyền.

Sầm Hựu không có cách nào cự tuyệt Tiêu Vũ, về tình về lý cũng không còn cách nào khác, hơn nữa Tiêu Vũ đã trưng bày thái độ rõ ràng, hắn cũng không thể không biết tốt xấu, nên là ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.

Nghĩ thông suốt Sầm Hựu cười nói:

Hạ quan ngửi mùi cũng phải nuốt nước miếng, nhờ phúc của vương gia mới có được bữa ăn ngon, vương gia xin mời ngồi.

Tiêu Vũ cũng không khách khí, cùng Sầm Hựu ngồi xuống.

Từ đây, Tiêu Vũ an tâm ở lại Công Bộ, còn tưởng rằng từ đây gió êm sóng lặng, nào ngờ ngày cực khổ chỉ mới vừa bắt đầu.

Công Bộ nhân mạch không nhiều, còn khiên luôn phần nha môn, nhân viên thiếu tạm thời không nói, còn có không ít người ngồi không ăn bám, người chân chính làm việc cũng không có mấy người.

Cho nên hôm qua Sầm Hựu xuất hiện ở xưởng Công Bộ không phải vì lừa dối Tiêu Vũ, Công Bộ thật sự thiếu người đến thượng thư cũng phải làm việc.

Tiêu Vũ muốn đi theo Lưu Hành, lúc đầu Lưu lão nhân còn nơm nớp lo sợ, sau này cũng thành thói quen, có một lần hắn kêu người làm việc, mà đối phương cũng không phản ứng.

Tiêu Vũ yên lặng thay hắn làm, Lưu lão nhân có chút kinh hỉ, lá gan càng lúc càng lớn, từ đây, đường đường là vương gia, địa vị lại xuống dốc không phanh, trực tiếp trở thành gã sai vặt nghèo túng.

Có Lưu lão nhân mở màng, Tiêu Vũ bận rộn cả ngày, hình như mỗi ngày hắn sẽ bị an bày làm một đống chuyện xấu.

Đối phương đều là lão nhân, khiến hắn muốn tức giận cũng không được, như thế hơn một tháng qua đi, hắn đều làm đủ các ngành nghề trong Công Bộ.

Tuy mỗi lúc hồi phủ mệt đến thở không nổi, nhưng hắn lại chưa từng trôi qua ngày tháng phong phú như vậy.

Mà đường đường là vương gia lại chăm chỉ kiên định như thế, một ít quan viên ngượng ngùng nhìn vương gia đang bận rộn mà bản thân lại nhàn rỗi, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Công Bộ nâng cao hiệu suất, nhân lực giật gấu vá vai bỗng chốc trở nên dư dả.

Có lần Chu đế nhớ tới chuyện này, lo lắng nhi tử phạm sai khiến nhiều người tức giận, gọi Sầm Hựu tới hỏi, lại nghe hắn khen ngợi, khiến long tâm an lòng, thuận tay phê duyệt cho Công Bộ được gấp hai lần kinh phí.

Sầm Hựu vui vô cùng, trở về Công Bộ khen ngợi Tiêu Vũ muốn gãy lưỡi, thuận miệng cảm khái, Công Bộ có rất nhiều chuyện cần phái quan viên ra ngoài, nhưng vì kinh phí thiếu thốn, mà người được phái ra ngoài phần lớn ăn không ít khổ, này cũng là chuyện đáng lo lắng.

Tiêu Vũ nghe xong trong đầu có một ý niệm.

Trong Tuyên Thất Điện, Chu đế cau mày, phủ quyết ý tưởng của Tiêu Vũ:

Không được.

Tiêu Vũ lập tức giải thích nói:

Nhi thần không phải ham chơi, chỉ là nghe Lưu thị lang nói, Duyên Lăng quận trước nay là nơi sản xuất lương thực, muốn biết nông cụ có kết quả như thế nào, phải có người đi xem mới biết được, sắp tới mùa vụ thu hoạch, nhi thần chỉ muốn đi khảo sát.

Chờ ngươi đi tới đó đã thu hoạch xong mùa vụ, ngươi nghĩ trẫm không hiểu chuyện đồng áng?

Chu đế trừng hắn liếc mắt một cái.

Tiêu Vũ nói bừa:

Nhi thần nghĩ, là vì như thế, cho nên sử dụng tân nông cụ sẽ không ảnh hưởng tới mùa thu hoạch, hơn nữa vừa mới trải qua mùa thu hoạch, dân chúng càng có thể cảm nhận được ưu việt của tân nông cụ.

Ngươi đừng cố nói nhăn nói cuội, thành thật nói ra, đi Duyên Lăng quận là muốn làm gì?

Tiêu Vũ thở dài:

Phụ hoàng, cổ nhân có câu đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, nhi thần nghe ngóng cảm…

Tốt, chờ ngươi đọc vạn quyển sách trẫm sẽ ân chuẩn cho ngươi đi vạn dặm đường.

– …

Đang lúc Tiêu Vũ tìm biện pháp nói dối, tiểu thái dám đứng bên ngoài bẩm báo:

Thái tử cầu kiến.

Chu Đế bị hắn chọc giận đến đau đầu, nghe được lời này nhân tiện nói:

Cho thái tử tiến vào.

Cửa được mở ra, thái tử Tiêu Giác chậm rãi đi đến, nhìn thoáng qua Tiêu Vũ đang ũ rũ, rồi hành lễ thỉnh an hoàng thượng.

Nhi thần bái kiến phụ hoàng, hình như người có vẻ tức giận, không biết có chuyện gì?

Chu đế thở phì phì nói:

Còn không phải là vì đứa nhi tử bất hiếu này.

– Thất đệ, sao ngươi lại chọc phụ hoàng tức giận?

Từ “lại” dùng cực kỳ tinh diệu, trước giờ Tiêu Vũ gặp rắc rối lưu lại cục diện rối rắm đều là Tiêu Giác giải quyết.

Lúc trước Chu đế khó lắm mới khích lệ Tiêu Vũ, ai ngờ mới mấy ngày không thấy, lại chứng nào tật nấy.

Tiêu Vũ nhỏ giọng nói:

Ta muốn đi Duyên Lăng quận.

Tiêu Giác ngạc nhiên nói:

Ngươi đi Duyên Lăng quận làm gì?

Tiêu Vũ nghẹn lời, lời nói chập chờn còn bị phụ hoàng vạch trần, hắn không có mặt dày đến nổi nói lại lần nữa, chỉ có thể hàm hồ nói:

Ta chỉ muốn ra ngoài nhìn xem.

– Sao lại là Duyên Lăng quận?

– …

Tiêu Vũ lại nghẹn lời, không khỏi tức giận nói:

Vậy thần đệ nên đi đâu, kính xin hoàng huynh nói cho biết.

Chu Đế hít một ngụm khí lạnh:

Ngươi còn nói chuyện như thế với huynh trưởng! Sách ngươi đọc đều bị cẩu ăn sao?

Tiêu Vũ vừa nói ra khỏi miệng liền biết mình sai lầm rồi, có tâm nhận sai nhưng không thể hạ mặt, vẫn là Tiêu Giác thay hắn nhận sai với hoàng đế:

Thất đệ tuổi còn nhỏ, nhanh mồm nhanh miệng, cũng vì tính tình hắn thẳng thắn, thỉnh phụ hoàng bớt giận.

Chu Đế bất đắc dĩ thở dài, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Vũ:

Muốn đi làm cái gì, còn không thành thật nói ra.

Tiêu Vũ vẫn không chịu nói thật:

Nhi thần thật sự chỉ muốn ra ngoài nhìn xem, chọn Duyên Lăng quận, chẳng qua là vì gần.

Nếu thật sự cảm thấy gần, sao không thành thật ở Sóc Kinh, chạy loạn làm cái gì!

Tiêu Vũ đang muốn phản bác, đột nhiên Tiêu Giác tiếp câu chuyện:

Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, nếu thất đệ đã muốn ra bên ngoài nhìn xem, cũng không sao, cứ để cho hắn ra ngoài dạo một vòng, sai hộ vệ đi theo hắn, tốt hơn để hắn tùy hứng đi một mình.

Chu Đế tức giận:

Ngươi còn dám đi một mình.

Vẻ mặt Tiêu Vũ vô tội nhìn hắn, không dám thừa nhận bản thân thật sự có ý niệm như vậy.

Chu đế nhìn hai huynh đệ, chỉ có thể thỏa hiệp:

Tùy hắn đi!

Lại dặn Tiêu Giác:

Trẫm đem tiểu tử này giao cho ngươi, ngươi lo liệu đi.

Nói xong, vẫy vẫy tay để hai người bọn họ lui xuống.

Hai huynh đệ hành lễ cáo lui, đi ra ngoài điện, trời cũng đã tối, Tiêu Vũ cười hì hì chắp tay về phía Tiêu Giác:

Làm phiền hoàng huynh.

Tiêu Giác nhìn đệ đệ cả ngày không bớt lo, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

Tuy Duyên Lăng quận không quá xa Sóc Kinh, nhưng trên đường không thể biết trước chuyện gì, ta sai một đội hộ vệ đi theo ngươi, chậm nhất là tháng mười nhất định phải trở về.

Tiêu Vũ không tình nguyện nói:

Tháng mười còn quá sớm, ta còn muốn…

– Không thương lượng.

Tiêu Giác đánh gãy vọng tưởng của hắn:

Mùng chín tháng mười một là thọ lễ của mẫu hậu, ngươi phải trở về Sóc Kinh trước ngày lễ, nếu không làm được, ngươi hãy đi thái miếu sao ba tháng kinh thư đi!

Hoàng huynh quá độc ác!

– Vậy ngươi có đáp ứng không?

Tiêu Vũ thở dài:

Ta biết rồi, ta đáp ứng.

Tiêu Giác lại nói:

Ta mặc kệ ngươi đi Duyên Lăng quận làm gì, nhưng ngươi phải nhớ thân phận của ngươi, ở bên ngoài làm việc không thể rêu rao, nhưng cũng không thể hạ thấp thân phận hoàng tộc.

Hắn dừng một chút:

Ta biết ngươi có chuyện gạt ta, ta không hỏi, nhưng ta hi vọng ngươi nhớ lấy, mọi sự lấy an nguy làm trọng, nhất định phải bình an trở về.

Tiêu Vũ hơi nhếch môi, cuối cùng nói nhỏ không thể nghe thấy “ừ” một tiếng.

Chính vào lúc này, một hán tử mặc áo giáp tiến lên một bước, chắp tay hành lễ với hai người, thanh âm hùng hậu tựa như sét đánh:

Thuộc hạ Hàng Tiến bái kiến thái tử điện hạ, bái kiến Cẩm Thân vương điện hạ.

Tiêu Giác nói với Tiêu Vũ:

Đây là thủ lĩnh Hàng thiên hộ thủ vệ Đông cung, lần này xuất hành, để Hàng thiên hộ đi cùng ngươi.

Hàng Tiến:

Thuộc hạ lĩnh mệnh.

Tiêu Vũ mở to hai mắt:

Này sao được! Hàng thiên hộ là thủ vệ thân cận của hoàng huynh, sao có thể cùng ta ra ngoài.

Tiêu Giác cười nói:

Trong Đề Vệ chỉ có Hàng Tiến đi cùng ngươi, các binh sĩ còn lại đều theo ta.

Nhưng mà…

– Hàng thiên hộ võ công cao cường lại có kinh nghiệm phong phú, là phụ tá đắc lực của ta, để hắn đi theo ngươi ta mới yên tâm.

Tiêu Giác lại nói:

Thất đệ những năm qua, nhà ấm chỉ dưỡng cây mảnh mai, không thể dưỡng ra đại thụ, mặc kệ ngươi có ham chơi hay không, nhưng ta vẫn hi vọng lần này xuất môn có thể khiến ngươi có thêm kiến thức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN