Khúc Chiết Trong Lòng - Chương 6: Linh nhi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Khúc Chiết Trong Lòng


Chương 6: Linh nhi


Mấy ngày sau, đường từ Sóc Kinh đến Duyên Lăng quận, có một đội hộ vệ che chở một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm, đúng là đoàn người Tiêu Vũ.

Bên trong xe ngựa, Tiêu Vũ ghé vào cửa sổ, vô cùng bất mãn nhìn Hàng Tiến đang cưỡi ngựa:

Hàng thiên hộ, bổn vương công phu kỵ xạ luôn đứng nhất, ngươi bắt ta ngồi trong xe ngựa, là khinh thường ta sao!

Hàng Tiến chắp tay:

Công tử, hiện giờ chúng ta cải trang du ngoạn, người phải xưng hô ta là Hàng quản sự.

Tiêu Vũ nghẹn một chút:

Được rồi, Hàng quản sự, bản…Bản công tử muốn cưỡi ngựa!

Hàng Tiến liếc trái nhìn phải, liền có hai người lĩnh mệnh, dục mã hướng về phía trước, đi thăm dò tin tức.

Qua một hồi lâu, cho đến khi Tiêu Vũ chờ không nổi nữa, Hàng Tiến mới gật đầu:

Công tử mời cưỡi ngựa.

Tiêu Vũ kích động rời xe ngựa, nhìn thấy con ngựa còn chưa trưởng thành, sau đó sắc mặt trầm xuống, đè ép tức giận nói với Hàng Tiến:

– … Ngựa này là thế nào.

Hàng Tiến bình tĩnh trả lời:

Dựa theo vóc dáng của công tử, con ngựa này thích hợp nhất, đương nhiên, nếu công tử không để ý, cùng thuộc hạ cưỡi chung một con ngựa cũng không sao.

Tiêu Vũ nhịn lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa:

Không cưỡi, ngồi xe ngựa.

Nói xong, liền chui vào xe ngựa. Nếu không phải bị hoàng huynh uy hiếp, mà hắn đánh không lại Hàng Tiến, thì hắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Thấy hắn vào xe ngựa, Hàng Tiến phân phó:

Người tới dẫn ngựa xuống, tiếp tục đi.

Dù Duyên Lăng quận không quá xa Sóc Kinh, nhưng khí hậu hoàn toàn khác Sóc Kinh.

Lúc đám người Tiêu Vũ vừa tiến vào Duyên Lăng quận, đã bị đồng lúa bao la mênh mông hấp dẫn, ở Sóc Kinh gió lạnh thấu xương, ở Duyên Lăng quận gió thổi nhẹ nhàng, nhu hòa phập phồng.

Trước mắt đều là lục sắc xanh um tươi tốt, còn có màu vàng quay cuồng trong gió.

Tiêu Vũ mê mang nhìn cảnh tượng bên đường, lại nghe thấy thanh âm Hàng Tiến không hề có cảm tình truyền đến:

Công tử, đằng trước là Bách Điểu huyện, chúng ta ở đây nghĩ ngơi một ngày, bổ sung lương khô cỏ khô, không biết người có muốn vào thành đi dạo?

Ngồi xe ngựa đã nhiều ngày, Tiêu Vũ nhàn chán vô cùng, nghe được tin tức này, hưng phấn ngồi dậy:

Đương nhiên muốn đi!

Xuống xe ngựa, hắn lại hồ nghi nói:

Ngươi sẽ hảo tâm như vậy?

Hàng Tiến lại nói:

Bách Điểu huyện là nơi phồn hoa đặc sắc nhất ở Duyên Lăng quận, du ngoạn qua Bách Điểu huyện, công tử sẽ biết các quận huyện có bộ dáng thế nào.

– Cho nên?

Cho nên, sau đó đi đường, chúng ta sẽ không qua đêm ở trong thành.

Hàng Tiến!

Hàng Tiến chắp tay:

Bách Điểu huyện cách quận phủ suốt đêm đi đường cũng chỉ có ba ngày, nếu công tử không muốn ở quận phủ đợi một ngày rồi hồi phủ, chỉ sợ chỉ có thể như thế.

Tiêu Vũ nghiến răng:

Lúc trước rời khỏi Sóc Kinh ta từng hỏi ngươi hành trình như thế nào, ngươi không có nói như vậy.

Thuộc hạ tính là lộ trình cưỡi ngựa.

Tiêu Vũ híp mắt:

Hàng Tiến, ngươi cố ý?

Hàng Tiến lập tức quỳ xuống:

Thuộc hạ không dám.

– Ngươi lấy hành trình lừa gạt ta, lại tìm mọi cách cản trở ta cưỡi ngựa, đơn giản là không muốn ta có đủ thời gian ở lại Uyển thành, ngươi cũng có thể bớt chút phiền toái.

Tiêu Vũ thanh âm càng ngày càng thấp, cũng càng ngày càng lạnh:

Hàng Tiến, Hàng thiên hộ, ngươi làm việc trắng trợn táo bạo như vậy, là xem bổn vương là ngốc tử? Hay là ngươi cảm thấy có hoàng huynh làm chỗ dựa vững chắc cho nên không biết sợ, hay là ngươi cảm thấy bổn vương hiền lành dễ khinh?

Hàng Tiến vẫn như cũ không có nửa điểm kinh hoảng:

Thuộc hạ chưa từng có tâm tư bất kính, thỉnh Cẩm Thân vương suy xét.

Bổn vương mặc kệ ngươi có tâm tư như thế nào, nhưng nếu như bổn vương không thể kịp thời đuổi tới Uyển thành, tuy không thể bắt ngươi làm thế nào, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ lại làm phụ tá đắc lực cho hoàng huynh.

Tiêu Vũ cười lạnh nói:

Trước khi xuất phát hoàng huynh nói gì đó bổn vương không cần lặp lại, nhưng một hộ bệ lại tự chủ trương đến như thế, a…

Sắc mặt Hàng Tiến trở nên trắng bệch, cũng không phải vì Tiêu Vũ uy hiếp, mà là hắn bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước có đồn đãi, thái tử sẽ tổ kiến tân quân, thống lĩnh tân quân sẽ chọn trong đám thân vệ.

Hắn cũng hoài nghi, lời đồn đãi không phải không có căn cứ, dù sao thái tử có tam vệ còn lại so với hắn còn thích hợp hơn, vì sao lại là hắn, mấy tháng qua thái tử điện hạ giao rất nhiều chuyện cho hắn làm…

Tiêu Vũ nhìn sắc mặt Hàng Tiến biến đổi, hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau khi Hàng Tiến làm đại lễ với hắn, khẩn thiết xin lỗi, hắn mới giật mình nhớ tới.

Kiếp trước cũng vào giai đoạn này, hoàng huynh đề bạt Hàng Tiến làm thống lĩnh trấn bắc quân, chuyện này là khảo nghiệm Hàng Tiến?

Bắt được nhược điểm, Tiêu Vũ vô cùng đắc ý, khẩn cấp chỉnh lại lộ trình nghẹn thở, kỳ quái nói:

Đại lễ này bản công tử không dám nhận, ai biết đêm nay có phải sẽ qua đêm trên đỉnh núi, hay là hành trình kéo thêm mười ngày, Hàng quản gia ngươi nói đúng không?

Hàng Tiến nghẹn khuất, phong thuỷ thay chuyển, mấy ngày trước hắn còn chướng mắt Cẩm Thân vương ngạo mạn lại không học vấn không nghề nghiệp, ai ngờ hôm nay hai người đổi lại, hắn lại bị Cẩm Thân vương suy xét.

Tiêu Vũ đấu võ mồm cực nhanh, phát tiết xong thần thanh khí sảng:

Hàng quản gia, an bày lộ tuyến lại đi! Ta hi vọng chúng ta có thể sớm ngày tới Uyển thành.

“Sớm ngày” hai chữ này bị hắn tăng thêm khẩu âm.

Hàng Tiến nghẹn đỏ mặt:

Thuộc hạ tuân mệnh.

Khởi hành đi!

Tiêu Vũ vỗ vỗ ngựa của hắn:

Ngựa tốt.

Nói xong linh hoạt nhảy lên ngựa, quất roi ngựa chạy nhanh mà đi.

Hàng Tiến bị các hộ vệ nhìn xem, thẹn quá thành giận:

Nhìn cái gì! Còn không mau đuổi theo!

Đợi đến lúc mọi người chạy đi hết, hắn mới dắt con ngựa lúc trước Tiêu Vũ ghét bỏ, sắc mặt khó coi vẫn phải đuổi theo.

Lúc Hàng Tiến thật vất vả mới vào Bách Điểu huyện, theo dấu hiệu tìm được đoàn người Tiêu Vũ, bọn họ đã ở tửu lâu mở tiệc ăn uống.

Tiêu Vũ một mình chiếm một bàn, nhìn thấy Hàng Tiến chật vật, vui vẻ cười ra tiếng.

Thấy sắc mặt Hàng Tiến đã đen như mực, mới thu liễm một chút, chỉ vào ghế bên cạnh bản thân:

Hàng quản sự, lại đây ngồi đi!

– Này không hợp cấp bậc lễ nghĩa.

Xuất môn ra ngoài, không cần chú ý nhiều như vậy.

Tiêu Vũ vẫy vẫy tay:

Mau lại đây ăn, ta đã sai người đi mua ngựa cho ngươi, ăn xong liền xuất phát.

Hàng Tiến kinh dị nhìn Tiêu Vũ, sắc mặt cũng dần dần khôi phục bình thường, chắp tay nói:

Đa tạ công tử.

Hắn cũng không ngại ngùng, trực tiếp ngồi xuống.

Tiêu Vũ vẫy tay gọi tiểu nhị.

Khách quan, xin hỏi người có chuyện gì?

Tiêu Vũ chỉ vào hai người ca nhân dưới lầu:

Có thể để bọn họ đi lên hát một khúc nhạc?

Tiểu nhị nói:

Đương nhiên rồi, người chờ, tiểu nhân giúp người gọi bọn họ đi lên.

Không bao lâu, ca nhân kia mang theo tiểu tôn nữ cùng lên lầu, cung kính nói:

Khách nhân muốn nghe gì?

Tiêu Vũ cười nói:

Hát bài sở trường của các ngươi đi!

Lão nhân ngồi xuống, kéo động đàn nhị hồ, tiểu cô nương kia còn nhỏ tuổi, khuôn mặt trong veo như nước vô cùng đáng yêu, cười rộ lên còn có lúm đồng tiền.

Lúc nàng mở miệng hát, âm thanh ồn ào trong tửu lâu đều ngừng lại, tiểu cô nương thanh âm dễ nghe, tựa như chim hoàng oanh, thanh thúy uyển chuyển, một khúc dân ca gọi là “nhớ nhà” gợi lên nổi chua xót.

Ca khúc kết thúc, Tiêu Vũ vỗ tay, đưa một thỏi bạc cho lão nhân kia, kia lão nhân hoảng sợ vội xua tay:

Không được không được, chỉ là một thủ khúc mà thôi, năm đồng là đủ.

Tiêu Vũ đặt bạc vào tay lão nhân, cười nói:

Có đáng giá hay không là do khách nhân định đoạt, ta cảm thấy ca khúc này có giá trị.

Lại nhìn thoáng qua tiểu cô nương.

Cầm bạc này mua y phục mới cho tiểu tôn nữ của ngươi, lại mua chút đồ ăn ngon.

Lão nhân lão lệ tung hoành, thân thể run rẩy:

Đa tạ quý nhân! Đa tạ quý nhân!

Lại kéo tiểu cô nương hành lễ với Tiêu Vũ.

Tiểu cô nương ngọt ngào cười nói:

Đại ca ca, đa tạ.

Tiêu Vũ hỏi:

Ngươi danh là gì?

– Ta gọi là Linh nhi, chim sơn ca Linh nhi.

Tiêu Vũ ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói:

Danh này…Hay lắm.

– Đại ca ca, lần sau người tới chỗ này, Linh nhi sẽ học một tân ca khúc hát cho ngươi nghe nha.

Được.

Lão nhân dẫn theo tiểu cô nương rời đi, Tiêu Vũ còn chưa phục hồi tinh thần. Hàng Tiến nhíu mày, không hiểu hỏi:

Công tử, tiểu cô nương này có vấn đề gì sao?

Tiêu Vũ lấy lại tinh thần, mới ý thức bản thân thất thố, hắn cười khổ lắc đầu:

Không có vấn đề.

Hàng Tiến thấy hắn không muốn nói, nhân tiện nói:

Các huynh đệ đều ăn uống xong, ngựa cũng cho ăn no rồi, nếu công tử không định ở lại nghỉ ngơi, chúng ta liền khởi hành.

– Được…Đi thôi.

Tiêu Vũ vô cùng trầm mặc, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa, suy nghĩ của hắn quay về kiếp trước.

Hắn nhớ Thẩm Yến cùng hắn có một trưởng nữ, nhũ danh cũng là Linh nhi, vì mẫu thân không được sủng, tuổi còn nhỏ đã hiểu chuyện nhu thuận.

Hắn có rất nhiều thứ xuất, dòng đích chỉ có một mình nàng, nhưng thân phận như vậy mà chỉ có thể để cho thứ xuất khi dễ, may mà Thẩm Yến quản giáo nàng rất tốt, không có ác độc cực đoan cũng không yếu đuối dễ khinh.

Hắn nhớ có một lần, một thứ nữ hắt nước bẩn vào y phục của Linh nhi, tiểu cô nương cũng không phát tác tính tình.

Nhưng buổi chiều có khóa lễ nghi, nàng vẫn mặc thân váy này, bị sư phụ quở trách dung nhan không chỉnh tề, nàng bình tĩnh giải thích:

– Y phục của ta chỉ bị nước bẩn làm dơ, nhưng lúc tỷ tỷ đem nước bẩn hắt lên người ta, trong lòng của nàng cũng đã bị nước bẩn nhiễm đen, quần áo dơ một chút có thể tẩy rữa, trong lòng dơ bẩn, biết tẩy làm sao?

Sau này toàn gia bị giáng thành thứ dân, lưu đày ở Cổ Ninh quận, nữ nhân của hắn hận không thể cùng hắn phân rõ quan hệ.

Lúc Tiêu Giác lên tiếng không tội không liên quan thả đi, các nàng dù có làm khuất cái cũng phải lưu lại kinh thành.

Mà Linh nhi, lúc Thẩm Yến đem nàng đưa đến nhạc gia, nàng lại vụng trộm chạy trốn vào hòm đồ, cho đến khi ra khỏi thành, xác định sẽ không bị đưa trở về mới chịu đi ra.

Cổ Ninh quận ngày ngày kham khổ, Linh nhi được nuông chiều từ bé, nhưng chưa bao giờ kêu một tiếng khổ, còn thường xuyên đùa giỡn khiến bọn họ vui vẻ.

Nhưng tiểu cô nương vừa cơ trí lại vừa đáng yêu như vậy, lại chết vô cùng thê thảm.

Sau khi Linh nhi mất, Thẩm Yến bệnh nặng, thân thể ngày càng sa sút, không được một năm cũng đi theo.

Sau khi trùng sinh, Tiêu Vũ luôn né tránh suy nghĩ về những chuyện cũ thống khổ ở kiếp trước.

Nhưng sau khi nhìn thấy tiểu cô nương tên Linh nhi kia, kí ức như mất đi trói buộc, hình ảnh tràn ngập trong đầu hắn, khiến hắn bất an, tất cả mọi chuyện thật sự sẽ giống như kiếp trước, từ từ phát triển sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN