Khuynh thế thiên tài
Chương 53 - Bạc mâu hiện
– Chủ nhân mắt ngươi thật xinh đẹp !
Tiểu Hoàng đột nhiên nhào vào ngực nàng hỏa mâu si mê nhìn chằm chằm vào mắt nàng, bàn tay mập mạp vuốt ve vành mắt Vân Lam, thấy hành động si ngốc của Tiểu Hoàng nàng càng khó hiểu, Tiểu Hoàng giống như bị nhiếp hồn tâm trí bị khóa chặt lại, đột ngột hai ngón tay nho nhỏ tập kích vào hốc mắt của Vân Lam, nàng nhanh chóng xoay mặt đi, hét lên :
– Tiểu Hoàng !
Tiểu Hoàng ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, đưa tay vỗ đầu, khó hiểu nhìn Vân Lam.
– Chủ nhân vừa rồi có chuyện gì vậy?
– Muội không nhớ ?
Vân Lam mày liễu nhăn chặt, vừa rồi Tiểu Hoàng là nhìn vào mắt nàng mới hành động lạ như vậy còn muốn tấn công nàng, chẳng lẽ vấn đề nằm ở mắt nàng ?
– Chủ nhân mắt ngươi đổi màu. Là bạc mâu.
Phong Lang liếm móng vuốt thận trọng né tránh ánh mắt của Vân Lam, nó vừa rồi cũng bị chấn nhiếp chỉ là nhanh hơn Tiểu Hoàng một bước tự cắn vuốt mình mà thanh tỉnh thôi.
– Bạc mâu ?
Vân Lam kinh sợ thốt lên, nàng hai kiếp làm người ngoài dị năng theo đến thế giới này thì hoàn toàn không hề có sự thay đổi nào, vậy tại sao hiện tại đồng tử lại thay đổi rồi ? Mọi chuyện càng phức tạp đến mức nàng không nắm chắc bất kì thứ gì nữa rồi, nàng không thích cảm giác này.
……
– Huyết mạch thức tỉnh rồi ? Là cốt nhục của vị nào trong gia tộc đây.
Một lão giả râu tóc bạc trắng ngồi khoanh chân dưới gốc cây cổ thụ, lúc này lão đang ngước mắt nhìn lên đóa hoa bạc sắc vừa nở rộ trên tán cây mà trầm ngâm, một đóa bạc hoa tượng trưng cho một hậu nhân Thương gia đã thức tỉnh huyết mạch, chỉ là độ tinh khiết của huyết mạch của mỗi người là khác nhau vì vậy nếu cốt nhục của Thương gia lưu lạc bên ngoài lão cần phải nhanh chóng đưa về gia tộc kiểm tra, đây chính là chức trách của lão. Đúng lúc này, một đóa bạc hoa khác lại xuất hiện bất quá so với đóa hoa vừa nở lúc nãy kích thước lại nhỏ hơn rất nhiều, các cánh hoa còn chưa nở rộ hoàn toàn.
– Không phải một mà là hai truyền nhân ? Xem ra Thương Lâm lão giả ta phải xuất quan sớm rồi.
– Nhanh chuẩn bị, Thương Lâm trưởng lão xuất quan rồi.
Một trung niên nam tử hấp tấp chạy đến thư phòng, cũng không quên dặn dò hạ nhân chuẩn bị mọi thứ đón Thương Lâm trưởng lão.
– Gia chủ, Thương Lâm trưởng lão xuất quan rồi, gia chủ người nói xem lần này trưởng lão sẽ ở ngoài bao lâu ?
Gia chủ Thương gia là một lão đầu tóc hoa râm, đôi mắt sắc bén mà lãnh lệ, lão chính là Thương Hạo một cường giả tại Lạc Hà cảnh, một chiêu Cuồng Nộ đưa Thương gia lên thành gia tộc hạng nhất, lão là một gia chủ uy nghiêm có trách nhiệm nhưng không phải là một phụ thân thành công, nghĩ đến hai nhi tử của mình lão vừa đau lòng vừa tức giận. Một đứa vì hồng nhan mà giận dữ thiếu chút nữa bị phế, một đứa lòng dạ âm hiểm nối tay cho giặc mà hãm hại huynh đệ, không một đứa nào khiến lão ngừng lo lắng. Thương Hạo lắc đầu thở dài, bất lực nhìn ra ngoài nếu thê tử lão còn tại thế thì có lẽ những chuyện đau lòng đó sẽ không xảy ra, từ khi thê tử lão mất đi trong mắt hai nhi tử mình lão là một phụ thân nghiêm khắc mà cố chấp nhưng lão chỉ muốn hai nhi tử của mình tốt hơn thôi, muốn mỗi một đứa đều là kiêu ngạo của Thương gia, đều là thiên tài mọi thế lực kinh sợ như vậy bọn họ mới có chỗ đứng trong thiên hạ này. Bất quá sau khi sự việc kia xảy ra lão chợt nhận ra lão thật sự sai rồi, nếu có thể quay trở lại ngày đó lão nhất định sẽ không áp đặt nhiều yêu cầu lẫn trọng trách như vậy lên hai người bọn họ, như vậy, như vậy có lẽ hiện tại một nhà ba phụ tử lão đã hạnh phúc hơn rồi, còn có cái tức phụ của đại nhi tử kia sẽ không mất tích.
– Gia chủ người lại nhớ hai người họ rồi sao?
– Thương Bân bản gia chủ thật sự hối hận rồi, nếu ta không cố chấp như vậy có phải hôm nay cũng có người gọi ta một tiếng gia gia rồi không ?
Thương Bân tiến đến phía sau Thương Hạo muốn vỗ vai lão nhưng giơ tay nửa đường liền buông xuống, bây giờ gia chủ hối hận thì có ích gì.
– Gia chủ hay là người đi xem thiếu chủ một chút đi, đã 17 năm rồi người thật sự không muốn nhìn mặt thiếu chủ hay sao ?
Thương Hạo nhíu chặt mày, không phải lão không muốn đi xem, cấm địa kia 17 năm qua ngày nào lão không bước vào chỉ là, chỉ là bước cuối cùng nhìn đến thân ảnh nằm trên quan tài băng kia là lão không làm được.
– Thương Lâm trưởng lão ngài cuối cùng cũng chịu đi ra khỏi nơi đó rồi sao ?
– Ha ha lần này chính là có việc quan trọng của Thương gia nên đích thân lão phu cần đi hoàn thành, không rời khỏi không được.
– Không biết là có việc gì khiến Thương Lâm trưởng lão tự thân đi làm ?
– Thiên cơ bất khả lộ, chỉ là gia chủ ngươi cũng cần kiểm điểm bản thân lại, ngươi cũng một bó tuổi rồi, còn không định nhìn mặt nhi tử của mình nữa hay sao ?
Tuy Thương Lâm trưởng lão quanh năm đều lưu lại cấm địa nhưng mọi việc ở Thương gia xảy ra lão đều nắm rõ, bây giờ nhìn gia chủ như vậy lão cũng không nhịn được nhắc nhở một câu.
– Ta… vâng Thương Lâm trưởng lão.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!