Khuynh thế thiên tài - Chương 54 - Nguy cơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Khuynh thế thiên tài


Chương 54 - Nguy cơ


Qua một hồi thử mọi biện pháp để thu bạc mâu lại nàng liền phát hiện chỉ cần nàng không động ý niệm cũng không dao động cảm xúc thì bạc mâu sẽ không xuất hiện. Biết được điều này làm nàng thở phào nhẹ nhỏm, đây xem như một lá bài tẩy của nàng khi chưa rơi vào nguy hiểm khốn cùng nàng liền không muốn có nhiều người biết được. Mở ra tiểu viện nàng hướng một nơi khác đi đến, nhiều ngày qua nàng còn chưa nhìn đám người Tuyết Dao, khó có được một dịp bọn họ cùng bế quan, nàng lại bỗng dưng bất an lo lắng. Lúc này bên ngoài tiểu viện của tân sinh vây quanh rất nhiều người, bên trong mơ hồ có dao động huyền lực lan ra, Vân Lam không nói hai lời liền tách ra đám người xông vào trong. Bên trong loạn thành một đoàn Táp Nhận nâng cánh tay chảy máu đầm đìa, lùi ra xa, Cơ Phong hộc máu không ngừng, nội thương nghiêm trọng, Thanh Tiêu đang dùng kim hệ tạo thành một quả cầu bao bọc hai người, là Tuyết Dao cùng Dạ Minh, Dạ Minh đang định trụ tay chân của muội ấy lại, sắc mặt tái nhợt chứng tỏ bản thân cũng không ổn.

– Tuyết Dao, làm sao vậy ?

– Lam tỷ hôm nay mọi người đều kết thúc tu luyện, chỉ là không biết vì sao Tuyết Dao lại không khống chế được lực lượng trong cơ thể sau đó, khụ khụ, sau đó liền mất trí tấn công mọi người, Thiên Dật huynh phải ra ngoài sơ tán mọi người ra khỏi viện.

Vân Lam lo lắng nhìn vào kim cầu chỉ thấy mắt Tuyết Dao bạc quang loáng thoáng hiện, nàng liền hô không tốt:

– Thanh Tiêu mở ra kim cầu! Dạ Minh tránh ra !

Vân Lam quát lớn, Thanh Tiêu và Dạ Minh nghe xong không nói hai lời liền thực hiện, Tuyết Dao không còn bị chế trụ liền phóng người đến tấn công Vân Lam, bất quá Tuyết Dao còn chưa chạm được vào người nàng liền bị Vân Lam nắm chặt tay, lực lượng khủng bố đấu đá bên trong cơ thể chậm rãi chuyển sang Vân Lam. Nàng lúc nãy không nhìn lầm, mắt của Vân Lam cũng chuyển sang bạc sắc chỉ là màu sắc so với nàng nhạt hơn rất nhiều chỉ loáng thoáng hiện ra mà thôi, bất quá lực lượng khổng lồ bạo động trong cơ thể này cũng không kém tình trạng của nàng vừa trải qua bao nhiêu. Qua hơn nửa khắc Tuyết Dao con ngươi đã trở lại bình thường, thân thể mềm nhũn ngã vào ngực Vân Lam, cỗ lực lượng kia bị rút đi hơn phân nửa, nửa còn lại chậm rãi chải xuôi vào đan điền của Tuyết Dao, chữa trị linh mạch cùng lục phủ ngũ tạng, Vân Lam trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, trong khoảng thời gian chưa đến một canh giờ nàng hai lần luyện hóa cỗ lực lượng khổng lồ như vậy cũng quá sức với nàng rồi. Chỉ là nàng cảm thấy may mắn nếu nàng đến chậm một bước có phải mọi người đều sẽ xảy ra chuyện hay không, còn có Dao nhi không kịp tiêu hóa hết phần lực lượng kia liền bị nổ tan xác mà chết là điều không thể nghi ngờ. Ôm thân thể Tuyết Dao đặt lên giường, Vân Lam bước đến kiểm tra thương thế từng người một, cũng may mắn bọn họ không bị thương quá nghiêm trọng cũng không thương tổn đến linh mạch, từ nhẫn không gian lấy ra bốn viên đan dược chia ra cho từng người, bọn họ không nói hai lời liền nuốt xuống, dược lực hóa thành một dòng nước ấm chảy qua tứ chi bách hài miệng vết thương trên người đám người Táp Nhận đều khép miệng lại, Cơ Phong cảm thấy nội thương hoàn toàn được chữa khỏi.

– Hôm nay làm khó mọi người rồi! Muội thật lòng cảm kích mọi người nếu không có mọi người trợ giúp ngăn Dao nhi lại, muội không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

– Cảm tạ gì chứ, chúng ta chính là đồng bọn cùng tiến cùng lùi, lúc bọn ta khó khăn, nguy hiểm nhất chính là hai người các muội kề vai giúp đỡ, vào sinh ra tử bao nhiêu lần rồi muội còn khách sáo, có khác gì bọn ta là người xa lạ đâu.

– Phải đó Lam tỷ, Tuyết Dao là thanh mai trúc mã với ta, tỷ càng là người ta kính trọng, thật lòng ta xem tỷ như người thân, mà đã là người thân thì cần gì cảm tạ.

Táp Nhận và Cơ Phong cùng tiếp lời bác bỏ câu cảm tạ mà Vân Lam nói bởi vì đã từ lâu họ đã xem hai tỷ muội này là đồng bọn là người thân mà đối đãi, Cơ Phong chính là từ nhỏ đã được Vân Lam chăm sóc, mỗi khi bị đại ca hắn ức hiếp mang một thân thương thế đến là chính tay Vân Lam băng bó, hắn sớm xem nàng là tỷ tỷ ruột thịt, còn có Tuyết Dao là cùng hắn lớn lên, phần tình ý kia hắn còn cần phải nói lời cảm tạ khách khí kia sao ? Hoàn toàn không cần. Dạ Minh nghiêm túc nhìn qua, lãnh đạm phun ra một câu:

– Chúng ta là đồng bọn.

– Đúng vậy, Vân Lam cần gì phải khoa trương như vậy, nếu đổi lại là bọn ta gặp chuyện muội cũng sẽ hành động như bọn ta thôi.

Cảnh Thiên Dật từ ngoài bước vào, hắn tuy không bị thương nhưng chật vật không kém, vừa rồi sơ tán đám tân sinh ngạo mạn này mà so quyền không ít, một đám não ngắn lại thích khoe khoang, hừ hừ nếu không phải học viện Lam Dực không cho phép đồng môn lạm sát hắn liền không thèm ngăn bọn họ ở ngoài, để bọn họ nếm mùi đau khổ, xem bọn chúng lên mặt được nữa không ?

– Chuyện hôm nay tốt nhất chúng ta nên im lặng, nhiều người biết sẽ bất lợi với Tuyết Dao.

– Vân Lam muội đừng lo lắng, ta lúc nãy nói với bọn họ là trong quá trình tu luyện bị phản phệ, bọn họ liền tin tưởng nên cho dù họ có nói ra cũng không ảnh hưởng lớn đâu.

– Ân. Muội đã biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN