Khuynh thế thiên tài
Chương 55 - Sóng ngầm
– Muội muội, làm sao vậy lại nhớ tới chàng sao?
– Ngươi rất rãnh rỗi sao?
Lần này Vân Tình một thân hồng y diễm lệ xuất hiện trước mặt Vân Huyên không còn thông qua Giác Thiên Kính quan sát nàng nữa, dạo gần đây ả chính là hai ngày ba bữa sẽ tiến đến xem nàng bị hạnh hạ như thế nào, chỉ là ả ta thật khờ, hơn mười năm qua không hề nhìn ra nàng đã khôi phục huyền lực, bất quá muốn ả tin tưởng nàng không còn năng lực chống cự nên lúc nào Vân Huyên cũng giả trang thành bộ dáng yếu nhược mà lừa gạc.
– Bản cung đương nhiên bận rộn rồi, Cung chủ Thánh cung cũng không phải ngồi không, bất quá cũng nhờ muội muội ngươi gây dựng Thánh cung quá tốt lại bồi dưỡng ra nhiều môn hạ xuất sắc nên bản cung mới ngày ngày có thể đến cảm tạ ngươi a.
– Hừ, ngươi bớt mèo khóc chuột đi, kinh tởm.
– Vân Huyên ngươi biết không nhìn bộ dáng thảm hại này của ngươi ta thật sự rất vui vẻ nha, ngươi trước kia không phải luôn được chúng tinh phủng nguyệt hay sao, lúc nào cũng được đánh giá cao hơn ta, ngươi tu vi cao hơn ta, xinh đẹp hơn ta, huyết mạch so với ta thuần khiết hơn, chức Thiếu Cung chủ cũng trao cho ngươi. Bản cung hận ngươi đoạt hết mọi thứ của ta, càng hận ngươi đoạt đi tình yêu của chàng, ngươi không xứng đáng, hoàn toàn không xứng đáng.
Vân Tình càng nói càng điên cuồng, nếu không có kết giới của quả cầu giam giữ cản trở ả ta nhất định sẽ nhào đến mà cấu xé Vân Huyên rồi.
– Ngươi là một kẻ điên!
– Ha ha ha, phải ta điên rồi, bởi vì các ngươi bức ta điên, tất cả là lỗi của ngươi, tiện nhân, tại sao bao năm nay ngươi không chết đi, ngươi cứ quật cường sống sót như vậy làm cái gì, ta nhìn ngươi như vậy càng khó chịu hơn ngươi biết không?
Vân Huyên nhắm mắt phớt lờ đi ả ta, đôi co với một kẻ điên chính là việc làm ngu ngốc nhất cũng tốn thời gian nhất, nàng không có chính là thời gian, lãng phí trên người ả ta thật không đáng. Vân Tình nhìn dáng vẻ không thèm để tâm của Vân Huyên mà bạo nộ tay trái nhưng tụ ra quang cầu sau đó ném mạnh vào biển dung nham, dung nhám bị ngoại lực tác động như bị sôi trào tạo thành một làn sóng nóng bỏng hất lên cao, lồng huyền khí lóe lên từng trận hỏa nguyên tố đậm đặc, sắc mặt của Vân Huyên theo đó trắng bệch đi, Vân Tình kẻ điên này lại lên cơn rồi ả biết khi nào nàng còn bị nhốt trong lồng huyền khí này thì ả ta hoàn toàn không thể hạ sát nàng, bất quá chỉ cần tác động vào biển dung nham kia, làm thay đổi dòng chảy của nó thì hỏa nguyên tố sẽ đại thịnh theo đó sẽ làm nàng khó chịu.
– Thế nào muội muội, bản cung không giết được ngươi nhưng tìm chút khó khăn cho ngươi vẫn dư sức nhỉ?
– Hừ.
– A bản cung phải đi rồi, lần sau lại đến thăm muội muội thân ái. Ngươi hảo hảo nếm trải tư vị bị thiêu đốt này đi nha, ha ha ha.
…….
– Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây ?
Tuyết Dao cựa mình chớp mắt liền nhìn thấy Vân Lam ngồi cạnh giường, nhãn tình liền sáng lên, gần một tháng nay nàng cùng đám người Táp Nhận ca ca cùng bế quan, tỷ tỷ muốn gặp nàng cũng khó khăn, thật sự nhớ tỷ tỷ chết mất. Lập tức nhào qua ôm chặt Vân Lam nũng nịu hệt như lúc nhỏ, từ lúc nhỏ hai nàng đã nương tựa nhau mà sống, đến lúc bị đưa đến Trúc Thanh Am cũng như vậy, Tuyết Dao tình nguyện mãi mãi như vậy, mãi mãi dính chặt lấy tỷ tỷ mình nhưng nàng biết ở thời đại này nếu cứ đứng dưới mái hiên bảo vệ của tỷ tỷ thì chính là đang làm lộ ra nhược điểm trí mạng của tỷ tỷ, nàng không thể ích kỷ như vậy được. Bất quá chỉ khi nào có hai tỷ muội nàng, nàng mới lộ ra biểu tình làm nũng như tiểu hài tử này mà thôi.
– Còn nói, nếu tỷ đến chậm một chút thì muội liền không có cơ hội ăn canh nấm do tỷ nấu nữa đâu.
Vân Lam cong ngón tay gõ mạnh lên cái trán trơn bóng của Tuyết Dao, giọng điệu mang theo cảnh cáo lẫn lo lắng.
– Hì hì, nhưng cuối cùng muội cũng bình yên vô sự hay sao. Muội có một tỷ tỷ lợi hại như vậy nha.
Tuyết Dao quệch mồm ngang ngược lên tiếng, bộ dáng ỷ lại mười phần làm Vân Lam dở khóc dở cười.
– Muội thật là, lần sau không may mắn như vậy thì làm sao đây?
– Ai nha người ta là không biết cổ lực lượng kia từ đâu đến mà.
Lại phụng phịu biện hộ một hồi, chọc cho Vân Lam không biết phải dạy dỗ như thế nào mới xong, Vân Lam biết lần này không phải là lỗi của Tuyết Dao, nàng chính là lo lắng nên răn dạy Tuyết Dao một chút, nếu bình thường nha đầu này tập trung tu luyện nghiêm túc thì khả năng tiêu hóa lực lượng đó đã tăng lên rồi, không bị hành hạ thảm như thế rồi, nói đến cùng cục diện hôm nay chính là do bệnh lười của nha đầu này mà ra.
– Muội còn không nhận sai, nếu bình thường muội chăm chỉ một chút thì không có chuyện mất kiểm soát như hôm qua rồi.
– Được được muội sai rồi nha, tỷ tỷ người đừng tức giận nữa, được không ?
– Quỷ nha đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!