Kiếm Chủng - Chương 83: Trong phủ Bạch Sơn phong vân tụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Kiếm Chủng


Chương 83: Trong phủ Bạch Sơn phong vân tụ


Edit: KUMA

Mảnh tinh quang quỷ dị kia dừng lại trong hư không, từng điểm tinh quang giống như là từng con mắt một, trong huyệt động âm u này lộ ra nét đáng sợ.

“Mê Thiên Tinh Nhãn Trận Đồ này của ngươi chẳng qua là đồ phế phẩm, nếu bị ngươi khốn trụ, ta còn có tư cách gì làm đệ tử của sư phụ ta.”

Một đạo nhân ảnh dường như theo âm thanh này bay ra từ trong mảnh tinh quang kia, một bước đi tới chỗ sâu trong sơn động, tới bờ hồ Độc Viêm kia.

“Đã cho ngươi thi triển ra thủ đoạn của mình, giờ đến phiên ta, ngươi cho rằng năm đó ta có thể từ trong Lục Đạo Luân Hồi trốn ra là dựa vào cái gì.”

Một thân áo xám Lý Hoài Bộ, nhìn chăm chú vật kinh khủng bên trong hồ Độc Viêm kia, thò một ngón tay chậm rãi điểm ra, hư không bắt đầu chấn động.

Quỷ Súc quật chủ xúc tu dưới thân mãnh liệt luồn lên, hướng về phía Lý Hoài Bộ, nhưng đến gần thì phát sinh chấn động to lớn, hắc quang bên trên những xúc tu kia từng tấc một bong ra thành mảng tán loạn.

Hắn muốn tới gần Lý Hoài Bộ nhưng không cách nào làm được, chấn động kia ngày càng kịch liệt, đã trở thành âm thanh duy nhất trong thiên địa, thình thịch như tiếng tim đập.

Quỷ Súc quật chủ há miệng muốn kêu, nhưng âm thanh vừa ra khỏi miệng liền biến mất, căn bản là không thể truyền ra.

Theo chấn động càng ngày càng kịch liệt, thân thể Quỷ Súc quật chủ bên trong hồ Độc Viêm bắt đầu biến dạng, hắn giãy giụa, muốn bỏ chạy, nhưng pháp quang trên người hắn mới tỏa ra liền lập tức tán đi.

Toàn bộ chúng quỷ trong Quỷ Súc Quật đều cảm nhận được một loại chấn động, đến từ chính tâm linh, đến từ chỗ sâu trong hư không kia, bất kể họ đang làm gì cũng đều ngừng lại, sau đó nhìn về một phương hướng, bọn hắn không dám động, cũng không nhúc nhích được, giống như chỉ cần đưa chân lên là sẽ té ngã, pháp thuật cũng chẳng dùng được.

Đột nhiên trong tai bọn hắn truyền đến một tiếng kêu tuyệt vọng, theo đó thì chấn động kia cũng biến mất.

Kim Tượng Đế đứng trước cửa ra vào Quỷ Súc Quật nhìn chăm chú về bên đó nhíu mày, vừa rồi một cái xúc tu từ nơi đấy tiến đến đột nhiên rụt trở về, sau đó liền xuất hiện chấn động vô hình này.

Đối với chấn động này, hắn có cảm giác quen thuộc, nhưng hắn có thể khẳng định chính mình chưa từng gặp qua loại pháp thuật này. Cho nên sỡ dĩ có cảm giác quen thuộc là bởi vì chấn động này cùng Liệt Tự Chú mà hắn ngộ ra từ bên trong pháp chú kia, có chỗ tương tự.

Bất quá chấn động này so với Liệt Tự Chú cao thâm hơn nhiều.

Cuối cùng hắn không có dừng lại, mà lựa chọn rời khỏi nơi đây, bởi vì hắn không biết nơi này xảy ra chuyện gì.

Ngay khi hắn rời khỏi, Lý Hoài Bộ xuất hiện ở cửa ra vào của Quỷ Súc Quật, hắn không đuổi theo Kim Tượng Đế, lúc trước Kim Tượng Đế nói muốn vào Linh Sơn, hắn biết rõ, dựa vào tu vi của Kim Tượng Đế tiến vào Linh Sơn có thể sẽ không ra được, bao nhiêu đại yêu ác quỷ tiến vào Linh Sơn lúc trở ra chẳng còn mấy tên.

Lúc này trong lòng hắn rõ ràng, mình ở nơi này xuất thủ, như vậy chẳng được bao lâu sẽ bị Chuyển Luân Vương biết, đến lúc đó chính mình có khả năng trốn được lần nữa hay không cũng không chắc. Chuyển Luân Vương là kẻ thần bí nhất trong Thập Diện Diêm La, mà năm đó chính mình trốn ra được từ trong Lục Đạo Luân Hồi cũng do một phần may mắn.

Kim Tượng Đế đi trong U Minh đại địa thường nhìn thấy oan hồn du đãng, ngẫu nhiên có một hai con Quỷ Linh vội vàng đi qua, chứng kiến Kim Tượng Đế đi lại một mình trong vùng đất u ám này, cũng không dám trêu chọc.

Có khi, có từng chiếc cỗ kiệu được Quỷ Linh vác đi, về phần có thứ gì đó tồn tại trong kiệu hắn cũng không rõ ràng lắm, mỗi khi ở thời điểm như vậy hắn đều đứng đằng xa nhìn xem.

Rõ ràng là sự hỗn loạn ở khắp chốn U Minh này cũng giống như những mối quan hệ chằng chịt giữa tam giới Thiên – Địa – Nhân với nhau.

Xa xa, một đội âm sai áp giải một nhóm linh hồn đi về phía trước, đột nhiên lại có một đội Quỷ Linh từ đâu giết tới, quét sạch mà qua, ăn hết từng tên một, sau đó lôi nhóm linh hồn đi. Trong đó có một Quỷ Linh cưỡi ngựa, phía trước che mặt nạ nhìn về phía xa xa Kim Tượng Đế, sau cùng nó bỏ đi.

Cứ như vậy, Kim Tượng Đế đi dọc trên con đường này gặp qua không ít tình huống như thế, hắn không biết nguyên bản áp giải là thế lực quỷ nào, mà cướp đoạt là thế lực quỷ nào.

Ở chỗ này cũng có núi lớn, thậm chí trên núi còn có cây, nhưng cây ở đây không có màu xanh đậm như ở nhân gian, bừng bừng sinh cơ, cũng không giống những cây ở Thiên Giới tràn đầy linh khí, mà là quỷ khí dày đặc, chen chúc những dây leo màu lam, trắng, hoặc đỏ, chỉ cần đứng đằng xa nhìn đã biết rõ đó là dây leo quỷ, có thể ăn hồn phách ăn tinh huyết, đáng sợ dị thường.

Đang lúc Kim Tượng Đế đứng đó xem hồi lâu, từ núi kia lao ra một đám Quỷ Linh hướng về phía hắn muốn bắt giam hắn lại, Kim Tượng Đế vội vàng thối lui.

Ở chỗ này còn có sông, nhưng nước sông kia khác với nước sông ở nhân gian, nước sông ở nhân gian hoặc đục hoặc trong, cũng là nước nhưng mà nước ở đây toàn màu đen, như là máu, như là âm linh khí ngưng kết thành.

Trong dòng nước chắc tồn tại thứ gì đó đáng sợ, Kim Tượng Đế đứng phía trên bờ nhìn nhìn, hắn nghĩ rằng trên sông sẽ có cầu, thế nhưng lại không có, nhưng hắn có thể nhìn thấy bến đò, bến đò có thuyền nhỏ đậu, trên thuyền nhỏ có Quỷ Linh chống thuyền, đồng thời, còn có Quỷ Linh ngồi trên thuyền rời đi.

Hắn muốn lên thuyền thì bị Quỷ Linh chống thuyền cự tuyệt, đối phương nói hắn quá nặng, thuyền không chịu nổi tải trọng. Thân thể bằng xương thịt thì nặng, còn linh hồn thì nhẹ.

Tuy rằng hắn có thể trực tiếp độn qua, nhưng mà kỳ thật hắn muốn ngồi trên thuyền kia một chút mà thôi, thỉnh thoảng hắn sử dụng độn thuật bay đi, thỉnh thoảng lại đi bộ trong vùng U Minh đại địa này, gặp được núi, trong núi có sơn động, trong sơn động đen kịt, có Quỷ Linh, Quỷ Linh cũng chia làm rất nhiều loại, về phần Quỷ Linh trong sơn động kia thuộc loại nào thì Kim Tượng Đế không rõ lắm.

Cứ tiếp tục đi như vậy, hắn thấy được một tòa thành phía xa xa.

Đi tới trước thành, trên tường có hai chữ lớn viết rõ ràng — Bạch Sơn.

Cửa thành có Quỷ Linh ra ra vào vào, Kim Tượng Đế hướng bốn phía nhìn quanh, phía sau thành Bạch Sơn này có một ngọn núi màu trắng như ẩn như hiện, làm cho người ta cảm giác nhìn không thấu, dường như xa tận chân trời mà lại như gần ngay trước mắt.

Chẳng lẽ cái này chính là Bạch Sơn – pháp bảo của Bạch Sơn Quân, hắn nhớ tới vị Bạch Sơn Quân theo lời của Già Na, nếu như tòa núi trắng kia chính là một kiện pháp bảo, vậy khi hắn sử dụng ngọn núi trắng này nhất định sẽ vô cùng khủng bố.

Hắn cất bước đi vào, ngoài dự liệu của hắn là chỗ này lại gặp được nhân loại.

“Nghe nói ngày mai bắt đầu, Bạch Sơn tiểu thư bắt đầu tỷ pháp chiêu thân rồi.”

“Thật vậy chăng?”

“Còn cái gì mà thật hay giả, ta nói cho các ngươi biết, Hắc Sơn Lão Yêu công tử đã đến rồi, còn có Thất công tử của Uyên Ma Đàm cũng đã đến ngày hôm qua.”

“Ngươi thì biết cái gì, Thập Tam thái tử của Tây Hải Long Vương cũng đã đến.”

“Ngươi gặp rồi sao?”

“Không gặp được cũng không cần gấp gáp, ngày mai lúc so đấu đạo pháp sẽ thấy thôi.”

“Các ngươi nói thử xem Bạch Sơn tiểu thư cuối cùng sẽ gã cho ai?”

“Bạch Sơn tiểu thư đẹp như tiên nữ, sẽ không gả cho ai.”

“Ồ, thế ra là ngươi đã nhìn thấy tiên nữ?”

“Hắn mà gặp qua tiên nữ rồi thì đã sớm hồn phi phách tán.”

Kim Tượng Đế ngồi trong một tửu quán nghe được những đều này, ngoài dự liệu của hắn là trong tửu lâu này phân ra thức ăn cho người và yêu.

Trong đó người ăn nhiều loại thú, mà yêu thì lấy cơ thể người làm thức ăn, như tim người, não người, Quỷ Linh thì ăn thịt chín hoặc những thứ nhiễm âm khí.

Kim Tượng Đế thấy những Quỷ Linh kia ăn một bàn toàn những thứ âm khí nặng nề được bưng lên, trong nội tâm cảm thấy buồn nôn, còn bên cạnh có một tên không biết là người hay yêu, hắn gọi một phần tay người nấu, đang ăn ngon lành.

Đối với việc ăn thịt người Kim Tượng Đế cũng không có cảm giác bài xích, hắn biết rất nhiều yêu lấy thịt nhân loại làm bữa ăn ngon, nhưng hắn thì không bao giờ ăn như vậy.

Chỗ Kim Tượng Đế ngồi có không ít món ăn, hắn không có Minh tệ (tiền tệ sử dụng ở U Minh giới), nhưng mà hắn không muốn rời đi, nên ngồi ở một tửu quán ven đường một chút.

Không có tiền đương nhiên không thể ăn cái gì, cho nên hắn ngồi một lát liền bị tiểu nhị của tửu quán đuổi ra ngoài.

Là một Xà Yêu, trên người không có yêu khí, lại một thân thanh linh, đi lại trong U Minh đại địa tự nhiên khiến người khác chú ý.

Bước tới, đúng là ngay trước Bạch Sơn phủ, một tên nhìn qua giống như quản sự trong phủ vừa vặn đi ra, cao thấp đánh giá Kim Tượng Đế, vội vàng cười nói: “Mời công tử vào trong.”

Kim Tượng Đế hơi sững sờ, suy nghĩ một chút liền bước vào trong phủ.

Tên quản sự dẫn Kim Tượng Đế đi vào hỏi: “Không biết công tử đến từ nơi nào?”

“Không có chỗ ở cố định, không có đạo tràng, tham quan tới nơi đây, nghe nói Bạch Sơn Quân hiếu khách, đặc biệt đến đây uống chén rượu mời.” Kim Tượng Đế nói.

Hắn muốn tìm Âm Sơn, trong lòng đoán chừng những người biết nơi này không ít, nhưng người biết đi nơi này chỉ sợ không có mấy người, mà Bạch Sơn Quân làm bá chủ một phương, có lẽ sẽ biết rõ.

Cho nên thời điểm hắn vô tình đi tới nơi Bạch Sơn phủ, có người mời hắn đi vào, hắn liền đi vào.

“Thì ra công tử vốn vô tình đi ngang, thế nhưng ngược lại là hữu duyên, không biết cao tính đại danh của công tử?” Quản gia hỏi.

“Ta họ Kim, Kim Tượng Đế.” Kim Tượng Đế nói.

“Tên rất hay.” Quản gia nói: “Kim công tử nếu như đã tới quý phủ, không bằng dừng lại mấy ngày nơi Bạch Sơn phủ này, gần đây Bạch Sơn phủ có chuyện vui, đến lúc đó lão gia sẽ từ Bạch Sơn trở về, công tử nếu có chuyện muốn nói có thể cùng lão gia nhà ta nói.”

“Tốt.”

“Đi, mời đi bên này.”

Tòa Bạch Sơn phủ này rất lớn, hắn được đưa trực tiếp đến trong một tòa tiểu viện, ngồi xuống không bao lâu, lập tức có người hầu đến đây, bưng lên thức ăn, đưa tới nước ấm, trà bánh, tất cả tập tục mời khách đều giống như ở nhân gian.

Có điều hắn mới ngồi xuống, còn chưa kịp nhìn một cái về cảnh trí trong tiểu viện, ngoài viện liền truyền tới tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.

“Ta từ trong nội viện nhìn thấy một thân ảnh kim sắc, khí tức trên người vậy mà rất thanh linh, có lẽ đến từ một nơi danh sơn.”

Ngoài viện có tiếng nói, dĩ nhiên đang nói tới Kim Tượng Đế.

“Thật không? Ta cũng muốn mở mang kiến thức xem đệ tử của danh môn tiên phủ có chỗ nào đặc biệt.”

“Ngươi chắc to đầu thế này nhưng chưa từng được đi ra bên ngoài, cho nên chỉ có thể chờ người từ ngoài U Minh chi địa tiến vào, mới có thể gặp mặt.” Một âm thanh trêu chọc truyền đến.

“Ha ha, bổn công tử chưa từng ra ngoài, cả đời chỉ có chém giết bọn rồng, gân rồng làm dây cung, máu rồng pha trà, thịt rồng đem hấp, hương vị rất thơm a.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN