Kiếm Khấu Thiên Môn
Đừng xin tiên nhân, phải tranh với trời
Mặc dù phải gánh đồ nhưng trước khi trời tối Lý Vân Sinh vẫn kịp xuống núi, cha con bọn họ dựng một căn nhà lá ở ven đường phía tây chân núi từ hai ba năm trước, chặt một vài cái cây, bưng bê mấy hòn đá, mỗi năm họ sửa căn nhà của mình một lần, dù sao cũng phải ở đây cả tháng trời.
Trải qua hai ba năm sửa đi chữa lại, căn nhà lá bây giờ đã khác khá nhiều, bếp lò, bàn ghế, giường tủ đều đủ, tường nhà thì dùng bùn đắp, gió không thổi vào trong được.
Lý Vân Sinh cất nón lá và áo tơi xong là lao vào bắc lò đun nước, rồi cẩn thận múc một bát bột mì nhỏ chuẩn bị đem hoà với nước. Làm được một nửa, cậu đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi lấy một quả trứng gà trong hũ đập vào trong bát bột mì, quấy đều rồi nặn thành từng sợi, khi nước xôi, cậu bỏ hết vào trong nồi, lấy thìa múc một thìa mỡ lợn bỏ vào trong, mỡ lợn gặp nước sôi là tan ra, biến thành một tầng váng mỡ óng ánh, cậu thêm một chút ớt rồi mới đậy nắp nồi, ngồi bên bếp lửa trông coi.
Mấy năm nay theo Lý Sơn Trúc ra ngoài, Lý Vân Sinh dần được huấn luyện thành một đầu bếp lành nghề, mặc dù nguyên liệu nấu ăn vô cùng bình thường, nhưng mà với sự tỉ mỉ, cậu có thể biến những nguyên liệu thường nhật đó thành những món ăn có tư vị.
Cha con Lý Vân Sinh đều làm việc rất đúng giờ, sáng sớm là hai người gánh đồ lên núi, Lý Sơn Trúc chỉ nghỉ ngơi một lúc ở lương đình rồi đi tới Tử Vân quan giúp nhà chùa làm những việc vặt. Lý Vân Sinh thì ở lương đình bán nón lá và áo tơi, có hôm cũng đi theo sang Tử Vân quan. Cho tới khi trời tối, Lý Vân Sinh xuống núi trở về nhà nấu cơm, vừa vặn tới thời gian cơm chín, chén đũa bày xong là Lý Sơn Trúc trở về.
Ngày nào cũng được lặp lại như vậy.
Lý Vân Sinh lúc này đang lau dọn bàn ăn cơm, sau đó rửa sạch bát đũa, lấy dẻ khô lau rồi đặt bát đũa lên bàn ăn, mọi việc xong đâu đấy cũng là lúc tiếng gõ cửa vang lên.
Người bước vào cửa là Lý Sơn Trúc, hắn mặc dù cũng gầy gò ngăm đen giống như Lý Vân Sinh nhưng cao hơn, đi qua cửa hắn phải cúi người mới vào được trong nhà. Lý Sơn Trúc có khuôn người giống với đại đa số nông gia, trông thật thà chất phác và ít nói, thấy Lý Vân Sinh cũng chỉ gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Múc xong hai bát mì nóng hổi, Lý Vân Sinh cũng ngồi xuống ghế.
“Cần cho mỡ ít thôi con à.”
Nhìn váng mỡ trong bát mì và mấy cọng hành được cắt thái cẩn thận, Lý Sơn Trúc nói với giọng hơi mệt mỏi.
Lý Vân Sinh bĩu môi, không trả lời mà dùng đũa kẹp một sợi mì đưa vào trong miệng.
“Cốc, cốc…”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Lý Vân Sinh do dự một chút, thấy Lý Sơn Trúc đang ăn mì, có chút mất hứng buông chén đũa đi ra mở cửa.
Đứng ở cửa là một bà lão, chính là người mà Lý Vân Sinh gặp ở lương đình chiều nay.
“Bà tới trả áo tơi.”
Bà lão rồi cười nói.
“Làm phiền lão nhân gia.”
Lúc này, Lý Sơn Trúc đã buông chén đũa đứng lên, thấy Lý Vân Sinh đang ngớ người ra, lại nhìn thấy cái áo tới trong tay bà lão, trong lòng đã hiểu, con trai của mình tốt bụng, thiện tâm tặng áo và nón cho nguười ta.
Vừa nói, Lý Sơn Trúc vừa nhận đồ trong tay bà lão.
“Nhà cháu đang ăn mì, vừa vặn hôm nay nấu nhiều một chút, bà có muốn cùng ăn không?”
Lý Vân Sinh đứng bên cạnh, thấy ngoài trời vẫn còn mưa, lại nhìn bà lão một cái rồi do dự hỏi.
“Bé con tốt bụng, mùi mì thơm bay xa lắm, lão thân ở ngoài cũng ngửi thấy.”
Bà lão híp mắt cười, trong giọng nói tràn đầy vui mừng.
“Lão nhân gia không ngại thì vào ăn một bát đi, trong phòng cũng ấm hơn bên ngoài, ăn xong bát mì có lẽ mưa cũng ngừng.”
Lý Sơn Trúc không phải người keo kiệt, lập tức mời bà lão vào trong nhà, chẳng qua khi bà lão đi qua, xoay lưng về phía hai cha con liền vỗ nhẹ vào đầu Lý Vân Sinh một cái. Cơm đâu có thừa? Ngay cả chén đũa cũng chỉ vừa vặn có hai bộ!
Lý Vân Sinh thì coi như không có chuyện gì xảy ra, mời bà lão ngồi vào vị trí của mình, đem bát đũa đưa cho bà.
“Cậu bé, sao cậu không ăn?”
Bà lão cầm đũa, ngẩng đầu hơi ngạc nhiên nhìn Lý Vân Sinh, lúc này Lý Vân Sinh đã đi tới chỗ bếp lò, mượn ánh lửa toả ra để đọc sách.
“Cháu ăn trước rồi.”
Nghe vậy bà lão cười khanh khách, không hỏi nhiều mà ăn rất nhiệt tình, ăn hết mì còn tranh thủ húp hết cả nước trong bát, sau đó hài lòng xuýt xoa:
“Đã nhiều năm rồi ta chưa được ăn món nào ngon thế này.”
Lý Sơn Trúc coi đây là câu nói đùa của bà lão nên chỉ cười cho phải phép.
Ăn xong mì mà mưa chưa ngừng, bà lão cũng không có ý muốn rời đi, tò mò hỏi Lý Sơn Trúc:
“Cha con hai người trông không giống người địa phương này, vì sao lại tới nơi hoang sơn dã lĩnh khiến cho trẻ nhỏ phải chịu khổ?”
Bà lão nhìn Lý Vân Sinh đang chăm chú đọc sách trước bếp lò hỏi chuyện một cách khá tò mò.
“Ài…”
Lý Sơn Trúc thở dài một hơi, không biết có phải do người ngồi trước mặt là một bà lão trói gà không chặt hay không, mà hắn không giấu giếm, đem chuyện của Lý gia mấy đời nay, kể cả chuyện tổ tiên bị ác tăng nguyền rủa nói ra.
“Nghĩ tới việc Lý gia thế đại hành thiện bao đời mà lại phải rơi vào cảnh như thế này, thậm chí đàn ông của Lý gia không một ai có thể sống qua bốn mươi tuổi thì mới mấy đời thật không công bằng. Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, bất đắc dĩ phải làm thế này, hiện giờ cả Lý gia chỉ còn lại hai chúng tôi, bà nói xem, nếu Lý gia tuyệt hậu trong tay của tôi thì tôi còn mặt mũi nào mà gặp tổ tông nữa!”
“Thế gian lại có chuyện lạ như vậy sao? Đúng là chưa bao giờ nghe thấy.”
Bà lão kinh ngạc vô cùng.
“Nếu không phải chuyện xảy ra trên nguời chúng tôi, tôi cũng sẽ không tin đâu.”
Lý Sơn Trúc cười khổ:
“Cho nên những năm qua, phàm là nghe thấy tin tức tiên nhân ở nơi nào, là chúng tôi sẽ tới nơi đó một phen, mong được một phần cơ duyên.”
“Việc này sợ rằng còn khó khăn hơn so với mò kim đáy biển.”
Bà lão lắc đầu:
“Chưa nói tới việc dấu vết của tiên nhân khó tìm, mà cho dù các người có gặp được, tiên nhân cũng chưa chắc đã giúp các ngươi, dù sao người phàm chúng ta, trong mắt tiên nhân chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi.”
“Nếu như không phải thì sao?”
Lý Sơn Trúc khá là xúc động:
“Kiểu gì cũng phải thử với số mệnh một lần.”
Thấy Lý Sơn Trúc nói câu này, Lý Vân Sinh ngồi cách đó không xa bĩu môi, cảnh tượng này vừa lúc bị bà lão nhìn thấy, bà lão buồn cười nói:
“Cậu bé cười gì thế?”
Nghe vậy, Lý Sơn Trúc lườm Lý Vân Sinh một cái, thầm nghĩ thời điểm không có khách, con muốn làm thế nào cũng được, giờ có người ngoài ngồi đây mà còn dám châm biếm lão tử, người ta lại tưởng ta không biết dậy con.
Lý Vân Sinh đương nhiên không thể bị một cái trừng mắt hù dọa, cậu để sách trong tay xuống, sửa sang lại suy nghĩ trong đầu, sau đó dùng thanh âm còn có chút non nớt nói:
“Cháu cám thấy bố cháu nên dành thời gian tìm tiên nhân hư vô mờ mịt, làm vài việc giúp cho cuộc sống của gia đình khá hơn, còn hơn là lãng phí thời gian vào việc này. Người đời ai chẳng biết tiên nhân đâu có từ bi, đi cầu họ cũng đã mười năm rồi, ngoài miệng nói không chấp nhận số mệnh nhưng phương pháp thực hiện lại không đúng như ý nghĩa.”
Nói tới chỗ này, Lý Vân Sinh ngừng một chút, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khuôn mặt nhỏ. mang theo sự hiên ngang nói:
“Nếu thực sự không chấp nhận số mệnh, không phải là đi xin xỏ đám tiên nhân đó, mà là dám tranh với trời đoạt lại số mạng của mình.”
Hai người lớn bị ngôn từ của một đứa trẻ làm cho sợ hết hồn, sửng sốt trong chốc lát, Lý Sơn Trúc bèn giơ lên quả đấm lên rồi lại trợn mắt nhìn Lý Vân Sinh, hung tợn nói:
“Ngứa da rồi đúng không?”
Trái ngược với biểu cảm của bố mình, bà lão không cười mà cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó mặt đầy từ ái cười nói:
“Không xin xỏ tiên nhân mà phải tranh đấu với trời! Nói hay lắm, hay lắm!”
Dường như những câu nói của Lý Vân Sinh khiến cho bà lão rất cao hứng.
“Cốc, cốc…”
Trong lúc Lý Sơn Trúc đang không hiểu nổi tại sao bà lão lại nói hai câu hay lắm, hay lắm thì tiếng người gõ cửa vang lên. Lý Sơn Trúc đang định đi mở cửa thì bà lão đứng dậy đưa tay ngăn cản, bà cười nhìn về phía Lý Sơn Trúc nói:
“Chắc là cháu gái ta tới đón.”
Cửa mở ra, quả nhiên có một cô gái đứng ở ngoài, có lẽ do trời tối đen nên người bên trong không nhìn rõ dung mạo cô gái.
“Cháu thấy tối nay trời vẫn sẽ mưa lên tới đón bà.”
Giọng nói của cô gái vô cùng dễ nghe, giống như tiếng chuông gió kêu đinh đang mùa hè, khiến cho tinh thần người nghe cảm thấy thoải mái.
Bà lão gật đầu một cái, đứng ở cửa xoay người nhìn Lý Vân Sinh rồi đưa tay vẫy vẫy:
“Cậu bé tới đây!”
Thấy bà lão gọi mình, Lý Vân Sinh không hiểu nguyên do đi tới.
“Với tầm tuổi của ta hiện giờ mà còn ăn tranh đồ của cậu bé thì đúng là không nên.”
Bà lão có chút ngượng ngùng cười nói:
“Lúc ta tới đây không mang theo đồ gì đáng giá, trên người chỉ còn một lọ kẹo ngọt cho cháu trai ở nhà, nay bà cho cháu!”
Bà lão móc ra một bình sứ trắng tinh xảo đưa cho Lý Vân Sinh.
Nếu là người khác nhất định sẽ khiêm nhượng từ chối một lần, nhưng mà Lý Vân Sinh trời sinh đã không thích giả tạo, đưa tay nhận luôn cái bình kia.
“Lão tổ tông, đây chính là…”
Cô gái kia trong bóng tối bật thốt lên kinh ngạc, mặc dù giọng nói khá nhỏ nhưng Lý Vân Sinh vẫn có thể nhận ra sự ngạc nhiên trong giọng nói của nàng.
“Một bình kẹo ngọt thôi, có đáng gì chứ?”
Bà lão vung tay lên, tỏ ý cô gái kia không nên nói thêm nữa, Lý Vân Sinh có chút không thích cô gái kia, thầm nghĩ một lọ kẹo ngọt mà thôi, có cần tiếc như vậy không?
“Cậu bé, tối nay trời mưa có sấm sét đó, ngủ sớm đi một chút là hơn.”
Bà lão nhìn sắc trời một chút, sau đó quay đầu dặn Lý Vân Sinh.
Dù bà lão không nói, hai bố con Lý Vân Sinh tối nay cũng không ra ngoài, nhưng cũng vẫn gật đầu một cái.
Bà lão nói xong liền quay đầu rời đi, trong lúc bà lão quay đầu, ánh sáng trong phòng vừa vặn chiếu vào cô gái đang đứng ngoài cửa. Chỉ là lướt qua, nhưng Lý Vân Sinh cũng ngây dại, đó là một khuôn mặt đẹp tới mức khiến người ta hít thở không nổi. Thấy Lý Vân Sinh đờ người, Lý Sơn Trúc vỗ mạnh một cái vào vai cậu con trai bảo bối của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!