Kiếm Khấu Thiên Môn -  Chém "rồng"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Kiếm Khấu Thiên Môn


 Chém "rồng"



Lý Vân Sinh không nói gì với Lý Sơn Trúc, nhưng mà cả đêm đó trong đầu của cậu chỉ toàn là hình bóng không rõ ràng của cô gái kia, ngay cuồng phong bạo vũ, sấm chớp rền vang bên ngoài cậu cũng không nghe thấy.

Sáng hôm sau, Lý Vân Sinh dậy rất sớm, một phần bởi vì đêm qua không ngủ được, một phần vì tối qua chưa ăn gì nên cậu cứ mơ mơ màng màng ngồi cạnh bàn ăn cơm, bất chợt cậu nhớ ra tối hôm qua bà lão có cho mình kẹo ngọt, vì vậy cậu lấy ra ăn một viên.

Kẹo ngọt này cũng không biết làm từ thứ gì mà chỉ cần bỏ vào miệng là tan ngay, ăn xong cậu còn cảm thấy có một luồng khí mát lạnh di chuyển trong bụng. Lý Vân Sinh cảm thấy vị kẹo rất ngon, vì vậy lại ăn thêm một viên nữa, chờ khi kẹo ngọt tan ra, Lý Vân Sinh lại cảm thấy luồng khí mát lạnh kia trong bụng đã lớn hơn rất nhiều, bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng trong cơ thể, cái lạnh nhẹ nhàng khiến cho cậu cảm thấy rất thư thái, giống như đang ở trong sương mù. Để duy trì cảm giác này, cậu lại ăn một viên nữa, chờ khi kẹo ngọt di chuyển xuống bụng, cảm giác cậu nhận được không còn giống như lúc trước, cậu cảm thấy cơ thể mình đang được ngâm trong một dòng suối nước nóng, thư thái vô cùng. Nói dân dã một chút, cậu cảm thấy mọi lỗ chân lông trên cơ thể mình đều đang mở rộng, có một dòng nước ấm đang di chuyển qua lại vậy.

Không biết qua bao lâu sau, khi có ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, Lý Vân Sinh mới bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Tên tiểu tử thối này, mới sáng sớm đã ra ngoài làm gì mà trên người toàn bùn thế kia!”

Đột nhiên có tiếng quát của Lý Sơn Trúc truyền tới làm cho Lý Vân Sinh tỉnh hẳn, cậu giật mình đánh thót khi nhìn khắp người một lượt, trên người cậu có thứ gì đó đen đúa nhớp nháp, hơn nữa còn thối vô cùng, điều này khiến cậu rùng mình, nhanh cóng cởi bỏ quần áo bẩn trên người xuống.

Cậu cũng không rõ tại sao mình mới chợp mắt một lúc mà người đã bẩn như vậy, do không biết nguyên nhân nên cậu vừa phải thay quần áo, vừa chịu đựng sự lải nhải của Lý Sơn Trúc. Nhưng mà lúc này, Lý Vân Sinh lại cảm thấy tinh thần của mình tốt chưa từng thấy, đây là một loại cảm giác không miêu tả rõ ràng được, giống như trước đây trong đầu có một thứ gì đó bùng nhùng, hỗn độn nay đột nhiên trở nên rõ ràng. Không chỉ như vậy, cậu còn cảm thấy ngũ giác của bản thân đột nhiên trở nên nhạy bén dị thuường, thế giới có lẽ chưa bao giờ rõ ràng trước mắt cậu như lúc này, cậu thậm chí còn nghe thấy tiếng đậu chân của con chim tước trên cành cây bên ngoài nhà.

Cậu không ngốc cũng không ngu, cậu biết trên người mình nhất định đã xuất hiện biến hóa nào đó, thậm chí có thể chính là “cơ duyên” mà bố mình hay nhắc tới. Nhưng mà cậu không dám tin chắc, cậu đột nhiên nhớ tới việc sáng sớm nay mình có ăn mấy viên kẹo ngọt. Trong lòng giật thót, trực giác nói cho cậu biết, có thể vấn đề nằm ở trên mấy viên kẹo đó. Cậu tìm cái bình đựng kẹo nhưng lúc này trong bình sứ đã không còn viên nào nữa, hoá ra chỉ có ba viên mà thôi. Lý Vân Sinh mở nắp bình, đi tới bên cửa sổ, muốn nhìn xem bên trong bình còn có kẹo ngọt hay không, nhưng cảnh tượng bên trong khiến Lý Vân Sinh cảm thấy hết hồn! Chỉ thấy trong bình sứ có một đám sương mù màu trắng đang chậm rãi xoay tròn, mà trong sương mù hình như còn có gì đó đang di chuyển!

“Này, này, này… Vân Sinh! Con mau ra đây!”

Bên ngoài, Lý Sơn Trúc gọi Lý Vân Sinh với giọng run rẩy.

Nghe thấy giọng lạ lùng của bố mình, Lý Vân Sinh không hề nghĩ ngợi gì thêm, co chân chạy ra bên ngoài.

Chỉ thấy trước cửa nhà vốn có đồi núi trùng điệp nay đã trốn không, từng cây đại thụ người ôm không hết nay nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhát chém trên thân cây sắc như đao cắt. Đó… còn chưa tính gì, nhìn theo cánh tay của Lý Sơn Trúc, Lý Vân Sinh chợt phát hiện ra Vọng Long phong… đã biến mất! Cả ngọn Vọng Long phong bị chém ngang eo, phẳng lì, lấy chỗ lương đình chiều qua làm điểm chém, cắt ngang một dải, Vọng Long phong cao vút trong mây nghiễm nhiên biến mất, ánh mắt trời không có Vọng Long phong che chắn, nay chiếu thẳng vào nhà khiến cho hai cha con cảm thấy vô cùng chói mắt.

“Đi, mau! Chúng ta về nhà, về nhà thôi!”

Trong sự kinh hoàng thất thố, Lý Sơn Trúc chần chờ một lúc rồi lập tức quyết định, cảnh tượng trước mắt này chắc chắn không phải do người thường gây ra, hắn mặc dù sốt ruột cầu tiên, nhưng nếu không còn mạng thì cầu tiên vấn đạo làm gì?

Trong khi hai cha con định quay người vào trong nhà thu thập hành lý, mười mấy thanh y đạo nhân đột nhiên xuất hiện trước nhà, giống như thình lình hiện ra vậy, bọn họ thấy căn nhà của bố con Lý Vân Sinh còn nguyên vẹn thì kinh dị “a” một tiếng.

“Không ngờ phủ Tẩm Dương còn người sống.”

Trong số thanh y đạo nhân đang đứng có một lão đạo nhân mặt mũi lạnh lùng, thân hình gầy gò đi ra, tò mò nhìn về phía bố con Lý Vân Sinh.

Phủ Tẩm Dương trong lời nói của lão chính là nơi có Vọng Long phong.

Cho đến khi lão đạo nhân này mở miệng, bố con Lý Vân Sinh mới nhận ra sau lưng họ đã có một đám người đang đứng.

Ngay khi nhìn thấy đám người này, phụ thân của Lý Vân Sinh là Lý Sơn Trúc đã quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói:

“Tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng, bố con thảo dân chẳng qua chỉ tạm ở nơi này, nay lập tức đi ngay.”

Đám người này khí độ phi phàm, nhìn qua cũng biết họ không phải người thường, nhưng mà dù vậy Lý Vân Sinh cũng không quỳ xuống, chỉ yên lặng đứng nhìn mọi thứ xung quanh, cậu cũng không cảm thấy bố mình quỳ lạy mấy người kia là mất thể diện, cậu cho rằng, mỗi người đều có một cách đối nhân xử thế khác nhau, không thể cưỡng cầu.

“Tối hôm qua các ngươi ở đâu?”

Lão đạo kia giống như không nhìn thấy Lý Sơn Trúc quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Vân Sinh.

“Chúng tôi ngủ trong nhà này.”

Lý Vân Sinh kể lại sơ qua chuyện tối qua một lần, đương nhiên cậu không kể những chuyện có liên quan tới bà lão kia.

Thấy lão đạo nhân kia không lên tiếng, Lý Vân Sinh đi tới đỡ Lý Sơn Trúc dậy, vừa đỡ bố mình, cậu vừa hỏi:

“Các người là ai?”

Cậu hơi do dự rồi tự đoán:

“Chẳng lẽ, ông là… tiên nhân?”

Nghe thấy Lý Vân Sinh suy đoán như vậy, những tiểu đạo sĩ đi theo lão đạo nhân kia đều bật cười sảng khoái.

“Cứ cho là tiên nhân như cậu nói đi.”

Thấy Lý Vân Sinh vẫn trấn định được khi gặp mình, lão đạo bắt đầu coi trọng Lý Vân Sinh hơn, nhìn cậu với cặp mắt khác với trước, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.

Mặc dù đã sớm đoán ra thân phận của đám người này, nhưng khi thấy đối phương chính miệng thừa nhận vẫn mang đến cho Lý Vân Sinh sự rung động không nhỏ.

Khi nghe đối phương đến từ tiên phủ trong truyền thuyết, Lý Sơn Trúc đột nhiên trở lên táo bạo hơn, kéo Lý Vân Sinh quỳ xuống đất khẩn khoản cầu xin nói:

“Bố con thảo dân là nhân sĩ thôn Nhị Lang, phủ Giang Nam, nước Thiên Diễn, tổ tiên bị một ác tăng hãm hại, tất cả đàn ông đều không sống quá bốn mươi tuổi, tiểu nhân có lập tức chết đi cũng không sao, chỉ cầu mấy vị tiên nhân mang theo tiểu nhi, giúp Lý gia lưu lại hương hoả.”

Nghe vậy, một đám đạo nhân trố mắt nhìn nhau, lão đạo kia nhíu mày một cái, ngón tay điểm vào trán của Lý Vân Sinh, chỉ thấy một đám sương mù màu nâu từ vị trí thiên linh của Lý Vân Sinh bay ra ngoài.

“Sát khí thật nặng, thủ đoạn của ác tăng kia không đơn giản.”

Lão đạo người hơi trầm ngâm, nói tiếp:

“Sát khí này mặc dù nặng, nếu như có thể ở tiên phủ thời gian dài đúng là có thể hoá giải, nhưng mà người phàm không tiên mạch không thể vào tiên phủ, cha con các ngươi đều không có tiên mạch, không có duyên với đại đạo.”

Lý Vân Sinh, Lý Sơn Trúc không có tiềm chất tu hành, lão đạo nhân chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, nói trong tiếc nuối.

Nhưng mà lão vừa dứt lời, đột nhiên cánh mũi co lại, khịt khịt trong không khí mấy lần, sau đó lấy tay tách đám sát khí trên người Lý Vân Sinh ra, đột nhiên mừng rỡ nói:

“Hoá ra là thượng phẩm tiên mạch!”

Lão vô cùng mừng rỡ khi phát hiện trong cơ thể cậu bé này có linh mạch bị luồng sát khí kia bọc lấy khiến cho việc quan sát trở nên khó khăn hơn.

“Chờ một chút…”

Nhưng mà, sự mừng rỡ đó chỉ duy trì trong một giây, sau khi cẩn thận kiểm tra, lão đã có thể khẳng định, trong cơ thể này có linh mạch, nhưng lại là vô căn linh mạch. Vô căn linh mạch là một loại linh mạch có tư chất thuượng đẳng, nhưng mà điều tệ hại nhất cũng nằm ở chữ “vô căn”. Gọi là vô căn linh mạch, tên như ý nghĩa, giống như nước không có nguồn vậy, chẳng qua chỉ là một cái đầm nước đọng, nước hết, tiềm lực cũng hết. Tuy vậy, so với người không có tiên mạch cũng gọi là khá hơn một chút.

“Có ý tứ, lão phu thiếu chút nữa cũng bị lừa, không biết đây là thủ pháp của vị cao nhân nào, vậy thì lão cũng theo ý của người này, chiêu mộ đứa bé vào trong môn phái, để xem thủ đoạn người ta gồm những gì.”

Lão đạo nhân nghĩ thầm trong lòng, nhìn Lý Vân Sinh một cái rồi cười mỉm:

“Một năm sau, cũng chính tại nơi này, chúng ta sẽ cho người tiếp đón cậu, lúc đó, cậu hãy đem lệnh bài này giao cho một người tên ‘Dương Vạn Lý ‘, người này ngày sau cũng chính là sư phụ của cậu.”

Lão đạo vừa nói vừa đưa cho Lý Vân Sinh một cái thiết bài, phía trên có khắc hai chữ “Thu Thủy”.

“Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, trong một năm này, cậu ở nhà hầu hạ phụ thân cho tốt.”

Lão đạo vỗ bả vai Lý Vân Sinh một cái đầy thâm ý.

Lý Vân Sinh hiểu điều này, Lý Sơn Trúc đã ba mươi chín… Cậu vô cùng cảm kích, cúi nguời thật sâu trước lão đạo nhân.

Còn không chờ hai bố con kịp vui mừng nhìn nhau, lão đạo đã mang theo một đám tiểu đạo sĩ đi vào trong rừng sâu.

Bố con Lý Vân Sinh không chần chờ thêm một chút nào nữa, họ thu dọn đồ đạc và lập tức trở về nhà.

Trên đường về nhà, hai bố con được nghe một chuyện vô cùng kinh người, toàn bộ người trong phủ Tẩm Dương biến mất trong một đêm, gà chó không còn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN