Kiếm Khấu Thiên Môn -  Thu phân · nhân quả · đạo tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Kiếm Khấu Thiên Môn


 Thu phân · nhân quả · đạo tâm



Cũng đúng vào thời gian này năm ngoái, ngày thu phân thời tiết mát mẻ, Lý Vân Sinh đúng hẹn tới phó ước, chẳng qua lần này cậu chỉ đi có một mình.

Năm nay, cậu một mình thu hoạch lúa mì, tìm người bán ông trâu già trong chuồng, rồi đem một số vật dụng trong nhà tặng cho người trong thôn. Xong xuôi, cậu dùng lúa mì xay thành bột, làm món bánh bột mì ngập mỡ mà bố cậu thích ăn nhất, mang tới trước ngôi mộ mới đắp cúng tế. Lời nguyền của ác tăng kia đời nào cũng ứng nghiệm, Lý Sơn Trúc không kiên trì tới thu phân đã rời khỏi nhân thế.

Dưới chân núi Vọng Long.

Trong một năm qua, phủ Tẩm Dương được cả nước Thiên Diễn toàn lực trợ giúp, cuối cùng cũng khôi phục một chút nguyên khí, tuy vẫn thua xa trạng thái sinh khí bừng bừng trước kia, nhưng mà so với “Quỷ thành” của một năm trước đã khác nhau một trời một vực. Điểm đáng chú ý là, Vọng Long phong trước kia cư dân thưa thớt, nay vì chuyện cũ mà trở nên nổi tiếng, đất hoang vu rừng rậm năm xưa nay đã thành danh lam thắng cảnh, quán rượu, trà lâu mọc như rừng. Hiện giờ, Vọng Long phong tuy không còn cảnh tượng nguy nga tráng lệ như xưa, nhưng cũng bởi vì vết chém mà lại ứng với câu nói “Núi có danh tiên không bởi vì cao” .

Dưới chân Vọng Long có một nhà trọ, nhưng Lý Vân Sinh vẫn ở trong căn nhà lá năm ngoái. Cậu không biết vào tiên phủ mình cần mang theo thứ gì, trừ hai bộ quần áo năm ngoái Lý Sơn Trúc tìm thợ may cho, thứ quý giá và cũng nặng nhất trên người cậu là năm mươi cân bột mì (tương đương với hai mươi năm cân ta), đây cũng là việc mà Lý Sơn Trúc khi còn sống dặn dò, bảo là có tới tiên phủ cũng không thể để mình đói bụng.

Còn cái bình sứ trắng kia nữa, nhưng nói đến cũng kỳ quái, sau khi về nhà, cậu có mang ra xem mấy lần, nhưng trong bình đã không còn dị tượng, chỉ là một bình sứ thông thuường mà thôi.

Đợi chừng ba ngày, một tiểu đạo đồng trông khá tuấn mỹ gõ cửa nhà Lý Vân Sinh.

“Ngươi chính là Lý Vân Sinh?”

Tiểu đạo đồng trông rất nghiêm túc, đứng ở cửa hỏi với một giọng điềm tĩnh.

“Đúng vậy.”

Đạo bào trên người tiểu đạo đồng cũng giống với đạo bào của lão đạo nhân gặp ngày đó, Lý Vân Sinh nhìn thoáng qua cũng biết, đây là người tiên phủ tới đón mình.

“Lệnh bài của ngươi đâu?”

Lý Vân Sinh nghe đối phương hỏi vậy thì cầm thiết bài ngày trước lão đạo nhận đưa cho mình chìa ra, tiểu đạo đồng xác nhận xong, nghiêm trang gật đầu nói:

“Đã xác nhận xong, đúng là cái này, ngươi dọn dẹp một chút rồi đi với ta.”

Trong thời gian một nén hương, Lý Vân Sinh thu thập xong hành lý của mình, đi theo sau lưng tiểu đạo đồng.

“Còn không biết, đạo hữu… xưng hô như thế nào?”

Lý Vân Sinh mặc dù chỉ mười ba tuổi, nhưng dù tâm tính hay thân hình đều khá giống với người lớn, cho gọi một người nhỏ tuổi hơn mình là “đạo hữu” thật sự là có chút lúng túng.

“Công Tôn Ngư, nhưng mà ngươi phải gọi ta là Ngư sư ca.”

Tiểu đạo đồng quay đầu trịnh trọng nói.

“Được, Ngư sư ca.”

Lý Vân Sinh đương nhiên không giống như những đứa trẻ nít khác, so đo câu chữ với nhau, ngược lại cậu còn cảm thấy tiểu hài này ngây thơ thú vị.

Không ngờ Lý Vân Sinh ngoan ngoãn gọi mình là sư ca, Công Tôn Ngư sửng sốt một chút, tiếp đó hài lòng, hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tự hào:

“Tốt lắm, đệ ngoan ngoãn hơn nhiều so với những người trước đây.”

“Vậy, Tiểu Ngư Nhi sư ca, chúng ta bây giờ đi như thế nào?”

“Chúng ta sẽ ngồi thuyền.”

“Ngồi thuyền?”

Câu trả lời của Công Tôn Ngư khiến cho Lý Vân Sinh bất ngờ, bởi vì trong phạm vi trăm dặm quanh đây đều là đồi núi chập chùng, làm gì có đường thủy?

“Đệ ngẩn người làm gì? Thuyền sắp khởi hành rồi, nếu bỏ lỡ chuyến thuyền này, chúng ta phải chờ một năm mới có chuyến tiếp theo.”

Trong khi Lý Vân Sinh chần chờ, Công Tôn Ngư đã đi được một khoảng khá xa, cậu đành phải đuổi sát theo Công Tôn Ngư, nhưng mà cậu kinh ngạc phát hiện, đừng tưởng Công Tôn Ngư đang hồn nhiên nhảy chân sáo mà chậm, thực chất là cực nhanh! Cậu phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể theo kịp, nhưng chỉ được có nửa giờ, Lý Vân Sinh đã thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, mà Công Tôn Ngư chẳng tỏ ra mệt nhọc chút nào.

“Với tư chất này của đệ, nếu là thật sự được vào Thu Thủy môn sẽ rất cực khổ.”

Công Tôn Ngư nhìn Lý Vân Sinh thở hỗn hển, giống như một tiểu đại nhân nghiêm nghị lắc đầu một cái:

“Nếu đệ đã gọi ta một tiếng sư ca, ta đương nhiên sẽ giúp đệ một chút.”

Vừa nói, cậu bé liền đưa tay nhấc thẳng cái túi bột mì năm mươi cân trên vai Lý Vân Sinh, động tác ung dung giống như cầm một bộ quần áo.

Lý Vân Sinh không cự tuyệt, cũng không cảm thấy mất mặt, lúc này cậu đã hoàn toàn thừa nhận sự chênh lệch giữa hai người, chạy trong nửa canh giờ vừa qua đã là cực hạn của cậu, đó còn là do cậu đã ăn ba viên kẹo ngọt kia mới làm được.

Cứ tiếp tục di chuyển như vậy thêm nửa giờ, Lý Vân Sinh cảm thấy giày cỏ trên chân mình đã nát tung, đang muốn khom người sửa lại một chút thì Công Tôn Ngư đã nói:

“Chúng ta đến nơi rồi.”

Chỉ thấy Công Tôn Ngư đưa tay ra kéo một cái vào không khí trước mặt, giống như một động tác kéo cửa vậy.

Lý Vân Sinh đang tò mò vì hành động cổ quái này, đột nhiên cảm thấy một luồng gió mát mẻ đập vào mặt, làn gió còn mang theo tiếng chim biển và mùi cá, hoá ra Tiểu Ngư Nhi đã mở một cánh cửa vô hình, bên trong cửa lớn là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của nước Thiên Diễn, bầu trời trong xanh, biển lớn mênh mông, thanh âm sóng biển vỗ bờ từ cánh cửa kia truyền tới tai Lý Vân Sinh, trên bờ biển còn có sơn loan màu xanh như ẩn như hiện, dễ thấy nhất là trên bờ biển có mấy chiếc thuyền to đang đậu, kích thước của chúng đã vượt qua sự tưởng tượng của Lý Vân Sinh.

“Đi, lên thuyền thôi.”

Công Tôn Ngư bình tĩnh ngoắc tay với Lý Vân Sinh, thế giới trước mắt và những chiếc thuyền này là những thứ bình thường với cậu ta.

“Bước qua cánh cửa này, đệ sẽ hoàn toàn chặt đứt nhân quả, cơ duyên với thế giới trước đây.”

Lý Vân Sinh chỉ mới bước được một chân vào cánh cửa kia, thấy Công Tôn Ngư đột nhiên nhìn hắn với sự nghiêm túc chưa từng có.

Nghe vậy, Lý Vân Sinh không kiềm được nhìn lại thế giới sau lưng một cái, trong cái thế giới đục ngầu ấy có thứ gì đó khiến cho cậu nhớ mong, cậu nhớ tới chợ tết cuối năm náo nhiệt vô cùng ở thôn Nhị Lang, nhớ tới Liên nhi – bạn sát nhà, thanh mai trúc mã với cậu, nhớ tới cái bếp lò năm ngoái mới thay, nhớ tới cây lê có quả hơi chua trước cửa.

Nhưng mà, cậu vẫn bước chân còn lại qua cánh cửa.

Cậu mặc dù ít nói, trông rất hiền lành, không nhiệt tình trong chuyện tầm tiên như bố và ông nội, cậu đã nghe bố cậu kể đi kể lại rất nhiều lần ngày sinh nhật tuổi bốn mươi của ông nội, ông đã tuyệt vọng nhắm mắt lại như thế nào, bố của cậu đã khóc y như cậu khóc lúc bố cậu qua đời, trong lòng cậu rất tức giận, vì sao “các người” có thể tuỳ ý làm bậy, vì sao các người có thể khiến thân nhân rời xa cuộc sống của cậu? Vì sao cậu phải chấp nhận số phận này? Cậu đã đọc rất nhiều sách, cũng đã cùng bố mình đi khắp mọi nơi tầm tiên, cũng hỏi rất nhiều tiên sinh uyên bác, nhưng không tìm được câu trả lời, những người đó nói với cậu, đó là mệnh, thiên mệnh, người không thể trái.

Nhưng mà cậu luôn cảm thấy, đó là một câu trả lời qua loa lấy lệ, cậu muốn có một đáp án rõ ràng hơn, thế giới sau lưng không cho cậu câu trả lời đó được.

Thấy Lý Vân Sinh bước được chân qua cửa, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh của Công Tôn Ngư hiện lên một chút ngạc nhiên rồi mất luôn, gật đầu nói:

“Đệ được lắm.”

Thấy Lý Vân Sinh nghi hoặc không hiểu, cậu ta nói tiếp:

“Ta có một vị sư huynh tên là Vương Phúc Lai, năm đó huynh ấy cũng bước được một chân qua cánh cửa này, nhưng mà để “bước được chân thứ hai” qua cửa phải mất một năm thời gian.”

“Vì sao lại lâu như vậy?”

Lý Vân Sinh hiếu kỳ.

Công Tôn Ngư cười:

“Ta có hỏi, huynh ấy nói đột nhiên nhớ tới món đầu cá hầm mẹ vẫn nấu, nhớ vô cùng, cho dù thế nào cũng phải ăn một lần, huynh ấy còn nói, phải mất bốn năm huynh ấy mới được ăn món đầu cá hầm đó một lần. Khi mẹ huynh ấy nấu món cá này có rắc thêm một ít tiêu đỏ tươi, hầm trong ba canh giờ liền, ăn ngon tới mức không muốn làm thần tiên, cho nên huynh ấy về nhà đợi một năm, ăn được món cá đó rồi mới trở lại.”

“Vị sư huynh này của sư ca thật là một người thú vị.”

Lý Vân Sinh không có cảm thấy buồn cười, cũng không kinh ngạc, ngược lại cậu nhận xét rất nghiêm túc, điều này vượt ra khỏi dự liệu của Công Tôn Ngư.

“Lúc nãy sư ca nói đệ rất được là bởi vì đệ vào cửa rất nhanh?”

Lý Vân Sinh hỏi tiếp.

“Đúng, rất nhanh, theo ta biết trong vòng mười năm nay, bước chân qua cửa nhanh như đệ chỉ có Đại sư huynh ta Tống Hạo Nhiên thôi.”

Trong ánh mắt của Công Tôn Ngư mang theo sự hâm mộ nhìn Lý Vân Sinh nói:

“Đệ chắc cũng giống như Đại sư huynh ta vậy, đều có ‘đạo tâm thông minh’.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN