Kiếm Khấu Thiên Môn -  Đạo tâm thông minh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Kiếm Khấu Thiên Môn


 Đạo tâm thông minh



“Núi không cao, có tiên cũng không linh”.

Mỗi ngọn núi của Thu Thủy môn đều rất cao, cao đến mức có thể khiến cho những người cầu đạo “tiên nhân” ở bên ngoài phải sợ hãi. Đỉnh núi của chủ phong Thu Thủy lúc nào cũng ở trong biển mây, bốn phía mây trắng vờn quanh, mỗi kỳ thu phân, băng tuyết trên đỉnh núi tạo thành một thác băng chảy xuống bên dưới, tưới tắm vạn vật, khiến cho cỏ cây thành tinh, dã thú có linh, chẳng trách vô số người cầu đạo đều muốn ẩn cư nơi này. Lầu các của Thu Thủy môn xây dọc theo núi, lan dần vào trong và không còn nhìn thấy điểm cuối, thế nhưng tông môn này không khoe khoang sự giàu có và nhộn nhịp ra bên ngoài, không khí bên trong rất yên tĩnh, các đệ tử y theo môn quy tu tập, một số tu sĩ lớn tuổi ẩn cư tu luyện có khi tới vài chục năm mới ra, lại thêm xung quanh Thu Thủy môn gần mười ngàn dặm đều là núi, các đỉnh núi cao thấp không đồng nhất, nơi ẩn cư xa cách không giống nhau, cho nên có người phải tới trăm năm mới gặp lại một lần.

“Bạch Nhai tử, Vân Trung tử, Chỉ Lan tiên tử? Các người tại sao đều ở cả chỗ này?”

Bên trong Thiên Xu điện của Thu Thuỷ môn, một ông lão đầu bạc có chút giật mình vì trong điện đã có mấy người ngồi ngay ngắn.

“Bách Thảo sư huynh, không ngờ huynh cũng tới tham gia cuộc vui này, Bách Thảo cư của huynh không phải đã sớm không thu đệ tử bên ngoài rồi hay sao?”

Ngồi ở trong điện, phía bên trái, có một người đàn ông trung niên, mặt mũi tuấn nhã, khí độ bất phàm, người này bỏ mộc giản trong tay xuống, cười nhạt một tiếng nhìn về phía ông lão đầu bạc.

“Đúng vậy, mấy năm trước đây, trong tộc đệ có một đứa trẻ họ hàng xa muốn tới Bách Thảo đường của huynh tu luyện, vậy mà lại bị Bách Thảo đường cự tuyệt.”

Vân Trung tử ngồi bên cạnh Bạch Nhai tử nói với giọng không thích hiện rõ trên mặt.

“Đứa trẻ họ hàng xa nhà đệ không tính tới chuyện ngu như lừa, mà còn ngốc tới mức không thể ngốc hơn, đến Bách Thảo đường của ta một ngày, chưa tính tới chuyện ăn trộm, còn tham ăn vô cùng, Thất Nhật Liên mà cũng dám ăn thì ta đúng là chịu thật rồi?”

Ông lão đầu bạc liếc Vân Trung tử một cái, tìm một cái ghế ngồi xuống:

“Các đệ đều biết hết rồi à?”

Ông lão đảo qua một lượt những nguười ngồi trong này.

“Đương nhiên, đệ tử kia có thể không chút do dự đi qua cánh cửa, chắc chắn phải là người có “đạo tâm thông minh”.

Người nói chuyện chính là Vân Trung tử:

“Đây chính là đạo tâm thông minh.”

Hắn lại trịnh trọng lập lại một lần nữa.

“Vậy à? Bách Thảo đường ta cuối cùng cũng có một đệ tử đạo tâm thông minh rồi.”

Ông lão đầu bạc nhấp một ngụm trà do một đệ tử mang tới, híp mắt cười nói.

“Điều đó còn chưa chắc chắn, vào làm môn hạ đệ tử của ai nên để cho tiểu oa nhi kia chọn, huống chi người luyện đan dược của Bách Thảo đường ai nấy đều trông như phu khuân vác, còn phải dãi gió dầm sương trong thời gian dài, người tuổi trẻ có thể không thích lắm đâu.”

Vân Trung tử cười khẩy nói.

“Đệ nói không sai, thời gian luyện đan một vài năm còn tính là ít, giống như lò ‘Nam Hoa tử Quy Nguyên đan’ của ta kia, chỉ tính riêng việc tìm tài liệu đã mất mười năm, chọn nước sạch trong núi cũng mất mười năm, cuối cùng phải luyện đan y theo kinh phái Tử Tiêu đan của Cát tiên ông tốn mất một trăm năm, rốt cục thì trong tháng này có thể kết đan rồi.”

Nói tới chỗ này, trên mặt Bách Thảo cư sĩ hiện lên sự ngạo nghễ, Vân Trung tử, Bạch Nhai tử thì vô cùng khiếp sợ. Chỉ nghe ông lão nói tiếp:

“Có thể dùng thời gian trăm năm để luyện thì giá trị của Quy Nguyên đan thế nào mọi người cũng biết rồi, nếu như tiểu tử kia nguyện vào làm môn hạ ta, việc dành cho hắn một viên Quy Nguyên đan có tính là gì?”

Câu nói này khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên, thật lâu không có ai lên tiếng.

Trầm mặc hồi lâu, Chỉ Lan tiên tử vốn im lặng đột nhiên đứng lên, nhìn Bách Thảo cư sĩ cau mày nói:

“Tên đệ tử đạo tâm thông minh này, Chu Hà các nhất định phải có được, nếu như… nếu như hắn nguyện gia nhập môn hạ, muội có thể đem Sương nhi… gả cho hắn.”

Chu Hà các có rất nhiều nữ đệ tử, Sương nhi mà Chỉ Lan tiên tử nhắc tới có họ Mục tên Ngưng Sương, chưa tính tới chuyện tu vi khá cao trong hàng ngũ đệ tử cùng lứa, tướng mạo của cô gái này còn nằm trong số năm người đẹp nhất của tiên phủ Thanh Liên. Lần tỷ thí năm mười ba tuổi, Chỉ Lan tiên tử có dẫn theo nàng, kết quả là chấn động toàn bộ tiên phủ, có người còn nói cô gái này là người đẹp tiên phủ Thanh Liên, năm nay nàng vừa mới tròn mười năm, người cầu hôn đông tới mức đạp bằng đất ngoài cửa Chu Tước các, đệ tử Chu Tước các không khỏi cảm thấy phiền nhiễu, cuối cùng không thể không phong bế sơn môn, không cho phép bất kỳ người nào không phải đệ tử của các ra vào.

Hôm nay, Chỉ Lan tiên tử lại đích thân hứa đem Mục Ngưng Sương gả cho một đệ tử còn chưa gặp mặt, nếu như viên Quy Nguyên đan của Bách Thảo cư sĩ khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ, thì lời hứa hẹn này lại khiến cho mọi người không tưởng tượng nổi, ngay cả Bách Thảo cư sĩ cũng ngạc nhiên vô cùng.

Có lẽ cảm thấy tình hình trong điện khá tế nhị, Chỉ Lan tiên tử giải thích tiếp:

“Chắc hẳn mọi người cũng biết, kiếm quyết Thu Thủy của Chu Hà các ngoại trừ muội và Mục sư tỷ, không đệ tử nào có thể khám phá ra thức thứ mười, tình trạng này đã kéo dài hơn một giáp. Dựa theo môn quy của Thu Thủy môn, nếu như trong bốn mươi năm tới mà không có đệ tử nào khám phá ra thức thứ mười, Chu Hà các chắc chắn phải trả lại Thu Thủy quyết, không có Thu Thủy quyết, Chu Hà các có tồn tại cũng không còn ý nghĩa.”

Nghe ra xong một tràng dài, mọi người đều tỉnh ngộ, nhiều năm không để ý tới thế sự, hoá ra mọi người đều không biết, Chu Hà các ngày xưa nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà nay lại điêu linh tới mức này, họ không kiềm được sinh lòng cảm khái vô cùng, cũng biết vì sao Chu Hà các lại muốn nhanh chóng thu tên đệ tử có đạo tâm thông minh kia làm môn hạ, người có đạo tâm thông minh có một đặc điểm vô cùng đặc biệt chính là “nhất điểm tức thông”, năng lực lĩnh ngộ kiếm quyết, pháp quyết hơn xa người tu đạo bình thường, nói họ là “con cưng của trời” cũng không quá đáng.

“Chỉ Lan sư muội, Chu Hà các làm sao lại rơi vào tình cảnh như vậy?”

Bạch Nhai tử thở dài, có chút nghi ngờ nhìn về phía Chỉ Lan tiên tử.

“Theo ta biết, ở lần trước gặp mặt, tên đệ tử mà Mục sư tỷ mang theo có tư chất phi phàm, không thể nào không lĩnh ngộ được thức thứ mười của Thu Thủy quyết?.”

Nhiều năm trước, Vân Trung tử có được gặp các chủ của Chu Hà các một lần, khi đó bên cạnh các chủ còn có một đệ tử thiên tư trác tuyệt, điều này khiến cho lão hâm mộ mãi không thôi.

“Một lời khó nói hết, sau chuyện này, muội nhất định sẽ báo cáo tường tận với các vị sư huynh.”

Chỉ Lan tiên tử tỏ vẻ khó xử, dường như không quá nguyện ý kể lại việc này.

“Chỉ Lan muội muội, chuyện Chu Hà các, ta đã sớm biết, cũng từng vì chuyện này mà đặc biệt tới gặp Mục sư muội, chẳng qua là…”

Bách Thảo cư sĩ đã nói với giọng điệu hoà hoãn hơn trước rất nhiều, ánh mắt nhìn Chỉ Lan tiên tử và mọi người cũng không còn lăng liệt như trước, giọng nói có phần già nua của lão lại vang lên:

“Ta đã ăn Quy Nguyên đan, thế nhưng lại phát hiện bản thân không thể đột phá, việc này khiến ta nhận ra bản thân mình đã bị thiên đạo phán ngày chết rồi, tối đa cũng chỉ sống được mười năm nữa thôi, ta cần một người kế thừa y bát, không thể uổng phí ba trăm năm sống trên đời này được.”

Tu sĩ tiên phủ có thể sống lâu hơn người thuường nhưng không có nghĩa là họ trường sinh, mỗi ngày trong Thu Thủy môn đều có tu sĩ tọa hóa, không nói ra thì thôi, chứ nói ra lại khiến cho lòng người thê lương, bọn họ mặc dù còn có hơn trăm năm thọ nguyên, nhưng sau trăm năm thì sao chứ?

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân, Công Tôn Ngư dẫn Lý Vân Sinh đi vào trong điện.

“A? Các vị sư thúc tổ sao lại ở hết trong này?”

Công Tôn Ngư đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng kéo Lý Vân Sinh quỳ xuống đất, nói:

“Công Tôn Ngư khấu kiến các vị sư thúc tổ.”

Bạch Nhai tử và Vân Trung tử còn tốt, ánh mắt Chỉ Lan tiên tử và Bách Thảo cư sĩ giống như mãnh thú nhìn chằm chằm vào Lý Vân Sinh, thậm chí còn không nhận ra Công Tôn Ngư đang quỳ lạy dưới đất.

“Ngươi chính là người có đạo tâm thông minh?”

Bách Thảo cư sĩ hỏi với giọng khá vội vàng.

Lý Vân Sinh ngẩng đầu, trong lòng không hiểu, cậu lắc đầu nói:

“Không phải, đệ tử là Lý Vân Sinh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN