Kiếm Khấu Thiên Môn
Vô Căn tiên mạch
Công Tôn Ngư nghe vậy thì sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu lên nói:
“Bẩm báo sư thúc tổ, cậu ta… cậu ta… chính là đệ tử có đạo tâm thông minh, tên là Lý Vân Sinh.”
“Đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm.”
Chỉ Lan tiên tử chẳng biết tới bên cạnh Lý Vân Sinh từ lúc nào đỡ cậu dậy.
Công Tôn Ngư kinh ngạc đến mức đôi mắt sắp rơi xuống đất, ở trong ấn tượng của cậu, vị sư thúc tổ Chỉ Lan tiên tử này, bất kể đối với đệ tử hay là chưởng môn đều không có thái độ tốt, đối với đệ tử trong các lại còn lãnh khốc hơn, có một số tin đồn rằng, đối với đệ tử làm trái môn quy, bất kể là trai hay gái, thủ đoạn của sư thúc tổ cũng cực kỳ tàn nhẫn, nhưng không ngờ hôm nay, khối băng sơn trăm năm này lại tự mình đỡ một đệ tử còn chưa chính thức nhập môn, điều này sao không khiến cho Công Tôn Ngư giật mình cơ chứ.
“Cám ơn sư thúc tổ.”
Lý Vân Sinh có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu.
“Đi, chúng ta về nhà đi.”
Còn không chờ Lý Vân Sinh kịp phản ứng, Chỉ Lan tiên tử đã kéo Lý Vân Sinh đi ra ngoài.
“Chờ? … Chờ một chút!”
Bách Thảo cư sĩ không nghĩ tới Chỉ Lan tiên tử vừa mới đây còn thể hiện bộ mặt buồn bã, lúc này lại có thể tỏ ra vui vẻ và từ ái, hơn nữa, nàng ta căn bản không cho mình cơ hội mở lời, kéo thẳng Lý Vân Sinh đi về hướng Chu Hà các, lão nhanh chóng bước lên cản bước hai người, kéo cánh tay còn lại của Lý Vân Sinh.
“Sinh…, Sinh nhi, hành trình nhập môn vừa rồi nhất định là mệt nhọc vô cùng, đi, trở về Bách Thảo đường, ta tắm nước thuốc cho con, giúp con thần thanh khí sảng!”
Bách Thảo cư sĩ tươi cười vỗ vai Lý Vân Sinh, có lẽ là do từ trước tới nay lão rất ít cười, nên nụ cười của lão có phần thô và cứng.
Vừa duy trì tư thế quỳ lạy, vừa quay đầu nhìn cảnh tượng đang diễn ra, Công Tôn Ngư lúc này hoàn toàn ngẩn ra:
“Đây là đường chủ Bách Thảo đường, người mà trong miệng mọi người luôn đồn đoán, đệ tử nào mà dẫm phải một cây thuốc cũng phải quỳ một ngày bên ngoài Bách Thảo phong hay sao? Đạo tâm thông minh có mị lực lớn như vậy à?”
Bạch Nhai tử và Vân Trung tử ngồi bên trong lúc này chỉ biết cười khổ, nhưng mà nguyên nhân vì sao khiến hai người trước mặt cư xử như vậy càng khiến sự chua xót trong lòng họ dâng cao hơn.
Trong khi Bách Thảo cư sĩ và Chỉ Lan tiên tử liên tục giải thích và cãi nhau, Lý Vân Sinh đã hiểu đại khái tình hình lúc này, chắc là do mình có thứ “đạo tâm thông minh” như Tiểu Ngư Nhi sư ca nói, cho nên bọn họ rất muốn thu mình làm đệ tử, hơn nữa còn mang ra khá nhiều điều kiện ưu ái để mình tự do lựa chọn.
“Nhưng mà vị lão tiền bối tiến cử đệ tử có bảo đệ tử tới tìm một người tên là Dương Vạn Lý, nói ông ấy mới là sư phụ của đệ tử.”
Cậu không phải là không hiểu điều kiện mà hai người trước mắt hứa hẹn cho mình tốt đến mức nào, chẳng qua là khi tiến cử mình, lão đạo nhân có tự nhẩm mấy lời mà khi đó cậu nghe được, cậu cũng không phải là người bảo thủ không biết biến báo. Hơn nữa, người quý ở tự biết mình, ngày đó ở Vọng Long phong, lão gia gia kia đầu tiên là cự tuyệt, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ, cuối cùng lại có dụng tâm khác, những thứ đó không thể nào thoát khỏi ánh mắt của Lý Vân Sinh. Cho nên cậu biết, dù có thiên phú tu luyện nhưng cũng không tốt như hai người trước mặt đang nói, bằng không lão đạo kia cũng sẽ không do dự như vậy.
“Con nói ai? Sao ta chưa nghe thấy tên người này bao giờ nhỉ?”
Vị lão tiền bối kia là ai thì mọi người ở đây đều biết, nhưng mà người tên là Dương Vạn Lý kia, Bách Thảo cư sĩ lại chưa từng nghe nói.
“Dương Vạn Lý tới Thu Thủy môn cũng lâu rồi, phụ trách quản lý tám trăm mẫu tiên điền và ngàn mẫu rau quả của Thu Thủy môn.”
Vân Trung tử do thường đi lại, giao tiếp trong môn nên biết người này.
“Đó không phải một anh nông dân sao? Sao vị kia sao lại đường đột như vậy, đem một đệ tử “đạo tâm thông minh” giao cho một nông dân, tiểu oa nhi, cậu đừng sợ, cậu với ta đi tìm vị kia nói phải trái, có gì ta chịu trách nhiệm!”
“Sư huynh, chớ có nói sang chuyện khác, muội và Vân Sinh còn chưa quyết định, nếu như cậu ấy chọn Chu Hà các, muội sẽ lập tức báo chưởng môn sư tỷ đi tới nói với vị kia!”
Bách Thảo cư sĩ là một người nóng tính, lại kéo Lý Vân Sinh ra cửa, thế nhưng lại bị Chỉ Lan tiên tử ngăn lại.
Trong lúc hai người lại bắt đầu cãi vã, một ông lão đi chân đất đi vào.
Lão hán lưng hơi gù, khom người, trên mặt có nhiều nếp nhăn, râu tóc hoa râm, vóc người gầy đét, dưới chân còn dính không ít bùn đất.
“Chư vị sư ca, sư tỷ sao đều ở chỗ này? Tiểu sư đệ Dương Vạn Lý đường đột rồi.”
Lão quét trước mắt một vòng, nhìn thấy mấy người đang ngồi trong điện thì có chút giật mình, sau đó nở nụ cười thật thà vốn có của một người nông dân chào hỏi.
“Ngươi chính là Dương Vạn Lý?”
Bách Thảo cư sĩ quay đầu quan sát Dương Vạn Lý, sau đó chỉ Lý Vân Sinh nói:
“Cậu không đi với ta, mà đòi bái một người chân đất, chỉ biết làm ruộng làm sư phụ hay sao? Người này có thể dậy cậu cái gì? Chẳng lẽ cậu cả đời định chân lấm tay bùn hay sao?”
“Lấy tư chất của cậu, quả thật không cần làm những thứ này.”
Chỉ Lan tiên tử mặc dù cảm thấy Bách Thảo cư sĩ nói hơi quá đáng, nhưng mà vẫn có lý, một đệ tử có đạo tâm thông minh mà lại bắt đi làm ruộng trồng cây, nếu truyền đến tai người ngoài, chỉ sợ làm hỏng mất danh tiếng của Thu Thủy môn.
Dương Vạn Lý nghe vậy thì không nói gì, chỉ cười khổ xoa xoa tay.
“Ài… Những điều nên nói thì cũng nói rồi.”
Chỉ Lan tiên tử nhìn sắc trời một chút, thần sắc chân thành nói với Lý Vân Sinh:
“Chu Tước các và Bách Thảo đường, Vân Sinh, cậu chọn một đi.”
Sự cố chấp của Bách Thảo cư sĩ khiến cho nàng cảm thấy có chút chán ghét.
“Đúng, ta với cô ấy, cậu chọn một, chỉ cần cậu chọn, chúng ta sẽ đồng ý, về phần lão đầu tử kia, về sau chúng ta sẽ nói lại, cậu không cần lo lắng!”
Bách Thảo cư sĩ dường như cũng cảm thấy dây dưa quá lâu ở đây không tốt, muốn cho Lý Vân Sinh lựa chọn.
Hai người dường như không thèm quan tâm tới người nông dân Dương Vạn Lý đang đứng bên ngoài kia vậy.
“Đệ tử chọn…”
Lý Vân Sinh tránh ánh mắt như muốn đốt cháy cậu của Bách Thảo cư sĩ cùng Chỉ Lan tiên tử, từ trong lòng ngực móc ra thiết bài mà lão đạo nhân kia cho cậu.
“Đây là vật mà ngày đó lão tiền bối kia bảo đệ tử giao cho ngài, nói chỉ cần ngài nhận vật này thì ngài chính là sư phụ của đệ tử.”
“Ngươi! …”
“Ai… !”
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Lý Vân Sinh đem thiết bài giao cho Dương Vạn Lý.
“Được.”
Lúc này, Dương Vạn Lý không còn bộ dáng nông dân chất phác như trước nữa, cười nhận lấy thiết bài mà Lý Vân Sinh đưa cho lão.
“Tại sao?”
Thanh âm của Bách Thảo cư sĩ trở nên lạnh như băng, lão cảm thấy mình tựa như bị hai người trước mắt đùa cợt.
Không biết có phải Lý Vân Sinh cảm thấy ảo giác hay không, cậu cảm thấy việc Bách Thảo cư sĩ tức giận đã khiến cho đại diện cong lại, mà việc hô hấp của cậu càng ngày càng khó khăn.
“Đủ rồi, Tống Bách Thảo!”
Lúc này, Chỉ Lan tiên tử quát lớn một câu, giống như một dòng nước mát tưới vào người Lý Vân Sinh, cậu cảm thấy sự áp chế trên người mình biến mất.
Chỉ Lan tiên tử hung hãn ngắt lời Bách Thảo cư sĩ, Vân Trung tử, Bạch Nhai tử cũng đi tới bên cạnh Bách Thảo cư sĩ, vỗ vỗ vai lão.
“Nếu đó là lựa chọn của cậu, vậy cậu và sư phụ của mình… đi thôi.”
Chỉ Lan tiên tử thở dài vô cùng đáng tiếc, nàng cảm thấy, chuyện này sẽ trở thành chuyện cười trong Thu Thuỷ môn, Chu Hà các đại danh đỉnh đỉnh cãi nhau vỡ đầu với Bách Thảo đường, cuối cùng lại thua một người làm ruộng.
“Ta nhìn cậu cũng không phải người ngu ngốc, ta chỉ muốn biết tại sao?”
Bách Thảo cư sĩ cho dù đã bình tĩnh lại, nhưng trông lão như già đi thêm mười tuổi vậy, hỏi Lý Vân Sinh với giọng uể oải vô cùng.
“Hôm đó, khi vị lão tiền bối kia nhìn thấy đệ tử, người phải do dự rất lâu mới quyết định có dẫn đệ tử vào tiên phủ hay không, đệ tử chỉ cảm thấy tư chất của mình không tốt như hai vị sư thúc tổ nói.”
Lý Vân Sinh trả lời một cách thành thực nhất.
Vừa nghe nói người nọ khi tiến cử cậu nhóc vào tiên phủ trước lại còn có hành động như vậy, mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
“Ài?”
Dương Vạn Lý vốn giữ im lặng, đột nhiên mở miệng nói:
“Mấy vị sư ca, sư tỷ chẳng lẽ không biết, tiên mạch trong người tiểu đồ đệ này của ta là vô căn tiên mạch hay sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, Bách Thảo cư sĩ tiến lên, điểm một cái vào trán Lý Vân Sinh, chỉ chốc lát sau, lão nhìn Chỉ Lan tiên tử với thần sắc phức tạp, nói:
“Đúng là vô căn linh mạch.”
Nghĩ đến hành động của hai người trước đây, hai người cảm thấy xấu hổ vô cùng, coi như là người có đạo tâm thông minh, nhưng có vô căn linh mạch ở trên người thì coi như vô duyên với đại đạo. Thiếu sót mà vô căn linh mạch mang tới không phải đạo tâm thông minh có thể bù đắp, đơn giản mà nói, dù ngươi có tư chất ngút trời, nhưng năm nào cũng yếu ớt nhiều bệnh thì số mệnh cũng chỉ là chết yểu mà thôi.
“Vậy sao đệ còn thu nhận cậu ta?”
Bách Thảo cư sĩ có chút tức giận hỏi Dương Vạn Lý.
“Đệ? Đệ chỉ là một nông dân, thu học trò cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ cần có thể chịu được cực khổ là được.”
Dương Vạn Lý cười vỗ vai Lý Vân Sinh:
“Đi thôi đồ nhi.”
“Dạ, sư phụ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!