Kiếm Khấu Thiên Môn
Bạch Vân quan
“Thu phân đã qua, Bạch Vân quan sẽ bận rất nhiều việc, thời gian thu hoạch tiên cốc chỉ có bảy ngày, thời gian thu hoạch hoa màu cũng không nhiều, thu hoạch trễ, phẩm chất tiên lương sẽ giảm xuống. Do quá bận rộn nên ta sẽ không có thời gian dạy con, con chỉ cần nhớ rằng, ở Bạch Vân trang việc tu luyện không quan trọng, quan trọng nhất là có tâm tính kiên nhẫn và chịu được cực khổ, làm được hai điều đó thì mỗi tháng con sẽ nhận được tiên gạo. Tuy không thể tu luyện nhiều pháp thuật như những đệ tử khác trong Thu Thuỷ môn, nhưng người của Bạch Vân quan chúng ta luôn sống thọ nhất.”
Dương Vạn Lý dẫn Lý Vân Sinh tới Bạch Vân quan, giao cậu cho một người nông dân đen thui, chỉ để lại mấy câu đó cùng với một nụ cười thần bí khó lường rồi đi mất.
Lý Vân Sinh phát hiện ra rằng, ông lão luôn nở nụ cười trong Thiên Xu điện vừa nãy thật ra là một người cực kỳ lãnh đạm, thật giống như ngoại trừ trồng trọt ra chẳng có gì khiến ông ấy quan tâm.
Lý Vân Sinh cẩn thận quan sát người nông dân chân trần đang ở trước mặt mình, người này mặt chữ quốc, trên mặt đầy râu, bắp thịt cuồn cuộn, da ngăm đen, trông không khác gì một con báo. Người này khá cao, Lý Vân Sinh đứng mới chỉ đến ngực anh ta, tuy nguười này không mang tới cảm giác bị áp bách cho Lý Vân Sinh như Bách Thảo cư sĩ, nhưng nếu ở trong thế tục, người này nhất định là một tướng quân hào hiệp.
Khi Lý Vân Sinh quan sát người nông dân, người kia cũng quan sát hắn, trong đôi mắt nheo lại của anh ta toàn là hoài nghi, trong đầu nghĩ:
“Lão đầu chết tiệt này, nhất định là đã nhận thứ gì đó của đám thế gia kia rồi, thu nhận một con khỉ con vào làm đệ tử, lại qua loa đại khái như vậy, chắc ông ta nghĩ Bạch Vân quan chưa bao giờ nuôi kẻ giá áo túi cơm à?”
Nghĩ đến đây, hảo cảm với Lý Vân Sinh chưa kịp sinh ra đã biến mất.
“Nếu sư phụ thu nhận cậu, vậy từ hôm nay cậu chính là tiểu sư đệ của ta, ta họ Lý tên Trường Canh, đứng thứ ba ở Bạch Vân quan.”
Giọng nói của Lý Trường Canh hùng hậu như tiếng chuông đập vào màng nhĩ của Lý Vân Sinh, khiến cậu cảm thấy chúng sắp nứt ra rồi.
“Dạ, tam sư ca.”
Tuy vậy, cậu vẫn trả lời với giọng khá tự nhiên.
Thủa nhỏ, Lý Vân Sinh đã theo phụ thân vào nam ra bắc, giỏi quan sát sắc mặt người khác, từ trong giọng nói của Lý Trường Canh, cậu đã nhận ra sự bất mãn của đối phương nên không để trong lòng. Cậu nghĩ, việc ai đó không thích mình có ngàn vạn lý do, có thể là không thích về quần áo đang mặc, kiểu đầu đang để, tay dài quá hay chân ngắn quá, dù thế nào cũng không thể làm họ vừa lòng được, chỉ có cách làm tốt bản thân mình mà thôi.
“Bạch Vân quan khác với những nơi khác trong Thu Thuỷ môn, chúng ta chỉ có một quy định thôi, đó là: “có làm mới có cơm ăn”, “người biết làm việc mới có tiên lương dùng”.”
Lý Trường Canh chỉ chỉ cánh đồng lúa xanh mượt dưới chân núi, còn có những người đang thưởng thức mùa thu dưới ánh nắng chói chang.
“Điều đó là đương nhiên, Vân Sinh nghe tam sư ca an bài.”
Lý Vân Sinh khác với những thiếu gia trong những gia tộc giàu có, “có làm mới có cơm ăn” là câu nói mà Lý Vân Sinh nghe từ nhỏ đến lớn, cho nên không có gì bất mãn với cách nói của Lý Trường Canh, thậm chí còn có mấy phần tán đồng.
Nghe thấy Lý Vân Sinh trả lời như vậy, Lý Trường Canh nhìn cậu một cái rồi tiếp tục trầm mặt nói:
“Với thể lực của đệ bây giờ không làm nổi việc gì đâu, vừa vặn phía sau núi có một “cây hòe già” cần người tưới nước, người tưới nước trước kia đã bị điều ra ngoài Thu Thuỷ môn rồi.”
Vừa nói, hắn phất tay với Lý Vân Sinh:
“Đi cùng với ta, trên đường đi ta sẽ nói với đệ một số quy định của Thu Thuỷ môn.”
Thu Thủy môn trừ chủ phong Thu Thủy, còn có mười sáu nơi phúc địa khác là “nhất đường, tam các, ngũ cư, thất quan”, mỗi phúc địa trừ thiên địa linh khí sung túc đều có nét độc đáo riêng của mình, tỷ như Bách Thảo đường núi non trùng điệp, linh thảo mọc ở khắp nơi. Mà Bạch Vân quan lại là vùng đất tốt tươi màu mỡ nhất Thu Thuỷ môn, vô cùng thích hợp cho tiên quả tiên lương sinh trưởng. Tiên lương và linh thảo diệu dược có sự khác nhau khá lớn, thảo dược phần lớn dùng để chữa bệnh, mà tiên lương lại dùng để và bồi bổ thân thể khí mạch, thượng đẳng tiên lương thậm chí có thể trực tiếp bồi dưỡng tiên mạch, quan trọng nhất là tiên lương có “dịch thực”.
Loại đan dược quý hiếm, người bình thường không thể ăn lung tung vì không cách nào chịu đựng được dược lực của đan dược, dù có miễn cưỡng dùng thì tác dụng cũng không có bao nhiêu, do đó tiên lương được đại đa số cư dân trong tiên phủ có tu vi không cao lựa chọn, “dịch thực” dùng thoải mái cũng không sao mà tác dụng lại nhiều. Trong tiên phủ mặc dù có rất nhiều người thường không thể tu luyện, nhưng mà tuổi thọ của họ dài hơn người bên ngoài rất nhiều, nguyên nhân đều do tiên lương mà ra cả.
Cho nên Bạch Vân quan là nơi mà người cầu đạo không thích nhất Thu Thuỷ môn, nhưng cũng chính là nơi họ thèm thuồng nhất, bọn họ chê đệ tử nông gia trong quan không hiểu lễ phép, lại không biết tu luyện, nhưng họ lại thèm số tiên lương mà đệ tử trong quan được nhận mỗi tháng.
Thu Thủy môn có rất nhiều cách khác nhau để kiếm “tiền”, đa phần đều dựa vào nhiệm vụ môn phái để kiếm “tiền công đức” và tiên lương, có hai thứ này là có thể tới “Hoàng Hạc lâu” đọc đạo tàng điển tịch, mua đan dược, chỉ cần trên người có tiên lương hoặc “tiền công đức” là có thể mua bất kỳ vật gì bên trong.
Nhưng mà đại đa số đệ tử Bạch Vân quan đều lựa chọn dùng tiên lương để ăn.
Bạch Vân quan cũng là phúc địa có ít đệ tử nhất Thu Thủy môn, tổng cộng chỉ có năm tên đệ tử, không phải bọn họ không thu, ngược lại họ thu nhận rất nhiều, nhưng không hiểu vì sao đệ tử tới được một thời gian là rời đi hết. Nguyên nhân có lẽ bởi vì đại đa số người cầu đạo tới Thu Thủy môn đều chỉ vì tu luyện, hoặc là cầu trường sinh hoặc là tu tập pháp thuật lợi hại, mà đệ tử Bạch Vân quan cả ngày chỉ bận bịu với làm ruộng, làm gì còn thời gian mà tu luyện? Cho nên thời gian qua bao nhiêu năm rồi mà đệ tử Bạch Vân quan cũng chỉ có năm người, cộng thêm Lý Vân Sinh bây giờ là sáu.
Vừa đi đường vừa nghe chuyện, cuối cùng Lý Trường Canh mới nói tới quy định của Bạch Vân quan:
“Làm nhiều thì được nhiều, làm ít thì được ít, không làm hoặc là về nhà, hoặc là chết đói.”
Nói xong câu này thì hai người cũng tới nơi cần đến.
Hậu sơn mà Lý Trường Canh nói đã xuất hiện ở trước mắt Lý Vân Sinh.
Núi này không cao vút trong mây như một số ngọn núi trong Thu Thuỷ môn, nhưng mà cũng cao tới hơn ngàn mét, trên núi xanh ngát một màu, một cây gỗ lớn giống như một chiếc ô to đùng mọc ở giữa đỉnh núi.
“Kia chính là “cây hòe già”?”
Trước nghe sư huynh bảo mình mình cho tưới nước cho cây, Lý Vân Sinh mặc dù không cho rằng đó là việc đơn giản, nhưng cũng không nghĩ lại tưới nước cho cây theo cách này.
“Cây hòe già này sống ở Bạch Vân quan đã hơn ngàn năm rồi, những năm trước đây không biết duyên cớ làm sao mà cành lá bắt đầu khô héo, cuối cùng vẫn là sư phụ lão nhân gia ông ta nghĩ ra cách cứu chữa.”
Lý Trường Canh mặt đầy sùng bái nhìn cây hòe lớn, nói:
“Mỗi ngày, ông ấy đến hồ Thê Nguyệt, cách nơi này ba dặm đường, gánh 20 gánh nước tưới cho cây, không nhiều cũng không ít, đủ 20 gánh là cây này sẽ tiếp tục sống!”
Ở trong mắt bọn họ, Dương Vạn Lý có thể cứu sống một cái cây hơn ngàn năm tuổi còn đáng sùng bái hơn việc đứng một chỗ lấy đầu người khác cách xa hơn ngàn dặm.
Lý Vân Sinh nghe vậy mà có chút nhức đầu, tổng quãng đường di chuyển là sáu dặm, lại còn leo núi cao hơn ngàn mét… Cậu mặc dù từ nhỏ đã phải chịu khổ, nhưng mà lao động với cường độ thể lực này thì trẻ con làm sao có thể hoàn thành được.
“Lên núi thôi, nơi ở của đệ cũng ở chỗ đó.”
Lý Trường Canh nói mà mỉm cười đắc ý, sau đó chỉ thấy hắn di chuyển lên núi mà cứ như “chạy băng băng”.
Lý Vân Sinh mất nửa giờ mới đến đỉnh núi, miệng thở hồng hộc, Lý Trường Canh đứng chờ ở đó một lúc lâu, tinh thần có vẻ không còn kiên nhẫn, hắn chỉ một căn nhà gỗ nhỏ rách nát ngay sát dưới tán cây hoè già nói:
“Căn nhà này chính là chỗ ở của đệ.”
Tiếp theo hắn ném cho Lý Vân Sinh một quyển sách:
“Quyển Luyện Khí quyết này sư phụ bảo ta đưa cho đệ, đệ tự đọc đi, có thể hiểu thì hiểu, không hiểu được thì cứ ném đi, chúng ta bây giờ không có thời gian dạy cho đệ.”
Nói xong hắn định quay người rời đi nhưng giống như là nhớ lại chuyện gì đó quay đầu nói:
“Một ngày hai mươi gánh nước, ít hơn không được cơm ăn, nếu như trong ba ngày không thể gánh đủ hai mươi gánh, đệ có thể cút đi được rồi.”
Hai chữ “cút đi” hắn gằn cho thật mạnh, nói xong hắn đi xuống núi mà còn làu bàu:
“Đám công tử ca các ngươi chịu không được khổ cực đâu, trở về nơi ôn nhu của các ngươi mà hưởng phúc đi.”
Lý Vân Sinh nhìn bóng lưng tam sư ca của mình xuống núi, xoa mồ hôi trên đầu nói:
“Hóa ra có hiểu lầm, mình không phải công tử ca gì cả, càng… không có nơi ôn nhu để về.”
Nói xong, cậu mang hành lý của mình vào trong căn nhà gỗ nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!