Kiếm Khấu Thiên Môn
Gánh nước và khảo nghiệm
“Ngủ ngon, ăn nhiều”.
Thứ mà Lý Sơn Trúc có thể dạy Lý Vân Sinh không nhiều, thế nhưng ông luôn chọn dạy những điều tốt nhất, trước đây, khi hai người còn ngủ ở hoang sơn dã lĩnh đã hình thành thói quen, canh năm dậy, canh một ngủ, một ngày ba bữa không bỏ bữa nào.
Trời còn chưa sáng Lý Vân Sinh đã dậy, việc đầu tiên cậu làm là lấy một ít gạo bỏ vào hũ sành, đặt ba ông đầu rau thành bếp, vo gạo, lấy nước, đặt bếp, sau đó bắt đầu quét dọn nhà cửa.
Căn nhà bố trí rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, một ngọn đèn dầu, trên giường ngay cả chăn nệm cũng không có, chỉ có một cái đệm rơm, bên cạnh nhà chính là một căn nhà nhỏ hơn, trong đó có bếp lò và một số dụng cụ làm bếp bị rách, một hũ sành đựng gạo, một chậu nước, gạo thì không có nhưng có nửa chậu nước, hũ sành thì bị cậu mang đi làm nồi nấu cháo.
Sau khi quét dọn sạch sẽ, cậu lấy một túi giấy dầu trong hành lý của mình, bên trong có đựng hai cân cá khô, cá do cậu câu rồi đem ướp và phơi khô.
Cậu cắt cá khô thành những miếng nhỏ, bỏ vào chảo dầu, đảo đảo mấy cái, bỏ thêm chút cay, muối ăn, chỉ một lát sau là mùi thơm đã tràn ngập ngọn núi.
Một đĩa cá khô, một hũ cháo nhỏ, Lý Vân Sinh ngồi ở dưới cây hòe lớn ăn sáng.
Vừa ăn, cậu vừa đọc quyển Luyện Khí quyết mà Lý Trường Canh đọc ném cho.
Tên gọi chính xác của cuốn sách này là “pháp quyết luyện khí của đệ tử ngoại môn”, đọc tên thôi là Lý Vân Sinh cũng biết, đây là một cuốn sách để cho đệ tử mới nhập môn tu luyện, đọc vài lượt, cậu bỏ sách xuống ngẫm nghĩ.
Bỏ sách xuống không phải vì sách quá mỏng, quá đơn giản, mà do đây là pháp quyết luyện khí cơ sở nên nói chi tiết rất nhiều vấn đề, bao gồm cả tên của các kinh mạch cũng như thời gian tu luyện.
Lý Vân Sinh buông sách xuống sớm như vậy là bởi vì tốc độ đọc sách của cậu rất nhanh, do không có tiền mua sách nên cậu đã hình thành kỹ năng đọc xong một lần là nhớ, qua nhiều năm tháng, không biết là do thói quen hay là thiên phú, chỉ cần sách không quá thâm ảo, cậu có thể “đọc một lần không quên”.
Đây vốn là một thiên phú điên rồ, nhưng mà bố của Lý Vân Sinh đặt hết tâm tư vào chuyện tầm tiên nên không biết con trai mình có bản lãnh “đọc một lần không quên”, có lúc thấy Lý Vân Sinh đọc sách tới ngây dại còn mắng cho mấy câu. Mà bản thân Lý Vân Sinh cũng không nhận ra đây là thiên phú, thậm chí trong một thời gian rất dài, cậu còn cảm thấy mình đã có một thủ đoạn mà người khác không thể nào biết, đó là đọc trộm sách.
Cậu ăn hai bát cháo, ăn hết một phần ba cá khô rồi đi rửa bát.
“Hóa ra quá trình tu luyện chính là lấy linh mạch bản thân làm vật dẫn, nạp thiên địa linh khí vào cơ thể, lặp đi lặp lại, luyện tinh hóa khí nên được gọi là luyện khí.”
Vừa rửa chén, Lý Vân Sinh vừa lẩm bẩm.
Cậu đã hình thành cho mình một thói quen đọc sách, đầu tiên là ghi nhớ, sau đó sẽ ngẫm nghĩ “nhai lại” trong đầu, quyển sơ cấp Luyện Khí quyết này khác hoàn toàn so với những cuốn sách mà cậu đọc trước đây, khiến cho cậu rất bất ngờ về sự kỳ diệu của tạo hoá nhưng cũng cảm thấy rất thú vị, vì không có một cuốn sách trong thế tục nào như vậy.
Rửa bát xong, cậu đã hiểu một cách đại khái quyển sơ cấp Luyện Khí quyết, đồng thời cũng hiểu vì sao Dương Vạn Lý lại bảo Lý Trường Canh đưa cho cậu cuốn sách này .
“Nếu như dựa theo những lời trong sách, mình có thể vận dụng phương pháp hít thở được ghi trong sách, lấy tinh hóa khí, lấy khí làm lực, khiến cho lực lượng không ngừng được sinh ra, vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ gánh 20 thùng nước trong một ngày, nói cách khác, đây chính là khảo nghiệm mà sư phụ đặt ra cho mình.”
Cậu rửa chén đũa xong rồi lau sạch, sếp gọn trên chiếc giá bên trên bếp, lắc đầu một cái thầm nói:
“Trong đầu những tiên nhân này “toàn là thâm ý”, khác hoàn toàn với mấy bà bán hàng rong ở chợ.”
Tiếp theo cậu lấy đòn gánh và hai cái thùng gỗ trong bếp, nhìn sắc trời đoán giờ Mão:
“Nếu như mình ngủ vào giờ hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm) sẽ có tổng cộng tám canh giờ rảnh, với thể lực của mình hiện giờ, gánh một thùng nước mất một canh giờ, vậy thì trong một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể gánh tám gánh nước.”
“Cho nên, nếu như hôm nay có thể gánh 10 gánh, vậy thì chứng tỏ phương pháp thổ nạp trong sách này nói có tác dụng.”
Nghĩ như vậy, Lý Vân Sinh gánh hai cái thùng xuống núi.
Gánh được gánh đầu tiên, cậu mất hơn một canh giờ nhưng rất mệt, miệng thở hồng hộc, hai chân có cảm giác bủn rủn, đứng cũng không vững, di chuyển cực kỳ khó khăn, nhưng đây là gánh nước đầu tiên nên cậu không sử dụng phương pháp thổ nạp được ghi trong Luyện Khí quyết, cậu muốn kiểm nghiệm xem bản thân mình có phải phường công tử giá áo túi cơm hay không.
Nghỉ ngơi một lúc, cậu lại xuống núi một lần nữa.
Lần này, cậu bắt đầu dựa theo phương pháp thổ nạp ghi trong sách để hít thở, cố gắng để cho nhịp bước chân đồng điệu với cách hít thở của mình, mặc dù chưa được thành thạo nhưng cậu cũng đã nhận ra, trong mỗi lần hít thở, đều có một dòng khí lưu mát lạnh sinh ra ở trong bụng, truyền xuống dưới chân, khiến cho cảm giác mệt nhọc trên người tan hết.
Có tác dụng!
Lý Vân Sinh cố gắng nén sự sợ hãi trong lòng, thay vào đó là suy nghĩ mừng như điên.
Từ cái nhìn chỉ nghe đồn về “tiên” cho đến lúc có thể cảm nhận bây giờ, mặc dù chưa được học trụ cột tu luyện, Lý Vân Sinh cũng có cảm giác như chân mình đang đạp hoa sen lên thẳng mây xanh vậy.
Theo sách nói, nếu phương pháp thổ nạp được tu luyện tới mức thuần thục, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, sự hâm mộ và hiếu kỳ đối với tiên phủ của Lý Vân Sinh bành trướng lên rất nhiều. Cậu không có nhiều suy nghĩ đối với trường sinh, nhưng đối với đạo pháp bất tử lại có sự hiếu kỳ rất lớn, những tò mò từ nhỏ chưa được giải đáp, giờ khắc này hoàn toàn bùng nổ trong trong lòng.
Nhưng mà, Lý Vân Sinh cũng không hoàn thành xong nhiệm vụ tự đặt ra cho ngày thứ nhất, dù có sự trợ giúp của công pháp thổ nạp, cậu cũng chỉ gánh xong 9 gánh nước. Bởi vì trong tính toán sáng nay, cậu không tính thêm mức độ có thể chịu đựng của cơ thể, việc gánh xong gánh nước thứ nhất với xong năm gánh nước là hoàn toàn khác nhau. Cho dù là có thổ nạp thuật trợ giúp, bắp thịt xương cốt trên người cậu cũng không chịu nổi cường độ cao như vậy.
Lý Vân Sinh là một người rất điều độ, cậu biết sở trường của mình, càng biết nhược điểm của mình, khi gánh xong gánh nước thứ 9, cậu chọn dừng lại, mặc dù cắn răng cũng có thể gánh tiếp mấy gánh, nhưng mà làm vậy thì cơ thể của cậu sẽ nhanh chóng sụp đổ, không bằng từ từ tiến dần từng bước, sau khi luyện tập phương pháp thổ nạp thuần thục, việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ không còn khó khăn.
Hơn nữa, Lý Trường Canh cho cậu thời gian tận ba ngày.
Thật ra, theo Lý Trường Canh nghĩ, Lý Vân Sinh sẽ không chịu nổi một ngày, dù là bản thân hắn gánh hai mươi gánh nước từ dưới núi lên đỉnh núi cũng phải tổn hao một lượng sức không nhỏ. Vốn Dương Vạn Lý đặt quy định cho họ là một ngày chín gánh mà thôi, không cần phải gánh 20 gánh một ngày làm gì. Việc bắt Lý Vân Sinh gánh 20 gánh chẳng qua chỉ là câu nói thuận miệng của hắn, loại công tử thế gia này hắn đã gặp nhiều rồi, đừng nói hai mươi gánh, dù có một gánh nước thì họ cũng không chịu nổi, hận không thể lập tức về nhà tố khổ với bố mẹ.
Đến vụ thu hoạch, Bạch Vân quan sẽ bận rộn quên ngày tháng. Chớp mắt một cái, ba ngày đã trôi qua, Lý Trường Canh đang khiêng mấy bao thóc tới sân phơi chung của quan thì thấy một người đàn ông trung niên đi tới.
Người này khá lùn, vóc người khỏe mạnh, quần áo vá chằng vá đụp nhưng lại sạch sẽ vô cùng.
“A, đại sư huynh, nhiều giờ không gặp!”
Lý Trường Canh cười nghênh đón.
“Người ngợm bẩn thỉu, quần áo cũng không mặc cho nghiêm túc, đang ở trong quan chứ có phải trong nhà đệ đâu, nếu có quan khách tới thì làm thế nào? Đệ phải để ta nhắc bao lần mới chịu nhớ hả?”
Lý Trường Canh thân dài tám thước mà bị đại sư huynh cao không tới năm thước mắng cho cúi đầu, không dám phản kháng.
“Mấy hôm trước sư phụ bảo đệ dẫn đường cho tiểu sư đệ, cậu ấy cũng tới từ châu Doanh giống với đệ, tứ cố vô thân, lại không biết gì về tiên phủ cả, sư phụ không rảnh nên mới bảo ta nhắc đệ là quan tâm tiểu sư đệ nhiều một chút.”
Đại sư huynh nói với Lý Trường Canh một tiếng rồi đi lướt qua người đối phương, chuẩn bị về làm nốt việc của mình.
“Ai nha!”
Lý Trường Canh chợt vỗ đầu một cái, sau đó chạy như điên về phía hậu sơn, hình dáng trông chẳng khác nào một con trâu điên leo núi.
Khi hắn tới chân núi, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn thất kinh: Chỉ thấy giữa sườn núi, một bé trai gánh hai thùng nước, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển trên sơn đạo quanh co.
Khi hắn kịp nhận ra đứa bé kia là Lý Vân Sinh thì Lý Vân Sinh đã ẩn mình vào trong núi rừng xanh ngát.
“Thật là nhanh nha!”
Lý Trường Canh cảm khái thốt lên một tiếng, thầm nghĩ, mình không chỉ nhìn nhầm thân phận của cậu bé, mà còn nhìn nhầm thân thủ của đối phương!
Trong lúc hắn còn đang cảm khái thì một chuyện khiến hắn khiếp sợ đã xảy ra.
Chỉ thấy trên đỉnh núi, “cây hòe già” cao chọc trời kia đã “nở hoa”. Ở trong núi rừng xanh ngát này, những đóa hoa nhỏ màu trắng giống như những ngôi sao trong bầu trời, mặc dù hoa rất nhỏ nhưng vô cùng thu hút tầm mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!