Kiếm Khấu Thiên Môn
Hoa · Rượu · Tuổi thọ
Lý Vân Sinh cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động.
Khi tưới gánh nước thứ hai mươi vào gốc cây, trong lòng Lý Vân Sinh rất vui vẻ, cảm giác thoải mái khó nói thành lời lướt qua trong đầu, khiến cho tinh thần cậu sảng khoái vô cùng. Cũng đúng vào lúc này, cây hòe già bắt đầu sinh nụ hoa, rồi lấy tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy nở rộ, ước chừng chỉ trong thời gian nửa nén hương, vốn cây hòe lớn xanh ngát đã nở hoa trắng tinh.
“Chẳng lẽ tưới đầy hai mươi thùng nước là “cây hòe già” sẽ nở hoa?”
Lý Vân Sinh đứng dưới tàng cây nói thầm.
“Đúng vậy, hai mươi gánh nước hồ Thê Nguyệt có thể khiến cho “cây hòe già” này nở hoa.”
Một giọng nói già nua đột nhiên truyền tới từ sau lưng khiến cho Lý Vân Sinh sợ hết hồn, còn tưởng rằng “cây hòe già” đang nói chuyện, nhưng do nghe thấy tiếng bước chân người nên cậu mới bình tĩnh lại được, chỉ thấy Dương Vạn Lý mang theo mấy sư huynh đệ Lý Trường Canh đã tới từ lúc nào.
“Sư phụ tới ạ.”
Lý Vân Sinh bước lên chào.
Cặp mắt Dương Vạn Lý híp lại, gật đầu khen ngợi.
“Đây chính là tiểu sư đệ mới tới của chúng ta hay sao? Mi thanh mục tú, không tệ không tệ, Bạch Vân quan chúng ta cuối cùng cũng có thể nở này nở mặt rồi.”
Người đang nói thấy Lý Vân Sinh nhìn mình nghi hoặc thì cười:
“Ta là đại đồ đệ của sư phụ, tên Trương An Thái, sau này chắc đệ phải gọi ta một tiếng đại sư huynh rồi.”
“Lý Vân Sinh ra mắt đại sư huynh.”
Lý Vân Sinh cảm thấy tự có chút thất lễ, ngượng ngùng chào.
Thấy cậu bé khá khiêm tốn, Trương An Thái nhớ ra cái gì đó tự trách:
“Đệ tới không đúng lúc, mấy sư huynh chúng ta đều bận rộn thu hoạch tiên lương, chưa kịp giới thiệu bản thân với đệ, nào tới đây, ta giới thiệu với đệ một lần.”
Vừa nói, hắn chỉ một nam tử khá cao, mặt trắng đứng bên cạnh nói:
“Đây là nhị sư huynh Lý Lan, tứ sư đệ và ngũ sư đệ đi tới tiên phủ đàm phán chuyện buôn bán nên không có ở đây.”
Lý Lan bỏ túi vải đang gánh trên vai xuống, nhìn Lý Vân Sinh cười nói:
“Ai nha, chúng ta tưới nước cho “cây hòe già” này mười mấy năm, không ngờ nó lại nở hoa trong tay tiểu sư đệ, vận khí của tiểu sư đệ thật tốt.”
“Đây không phải là may mắn, ta đã sớm đã nói với các con rồi, tưới mười gánh là đủ, hai mươi gánh là một đại công đức, các con có đứa nào tưới đủ hai mươi gánh chưa? Tất cả đứa nào cũng chỉ nghĩ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không có ai nghĩ phải làm cho nhiệm vụ hoàn mỹ.”
Dương Vạn Lý trợn mắt nhìn Lý Lan.
Chờ Dương Vạn Lý quay đầu đi, Lý Lan nhìn trộm Dương Vạn Lý làm một cái mặt quỷ, sau đó cười nháy mắt với Lý Vân Sinh.
“Đừng có giới thiệu dài dòng nữa, sau này kiểu gì chả có thời gian gặp mặt làm quen, lão tam đâu? Mang bàn ra đây, chúng ta vừa ăn vừa nói!”
Dương Vạn Lý phất tay một cái, không nhịn được nói.
Lý Trường Canh vốn đang nấp sau lưng sư phụ đứng ra, hóa ra tên này đang cõng một cái bàn ăn lớn trên lưng, mặt mày đỏ ửng.
Hoàng hôn buông xuống, trăng non treo ở đỉnh đầu, sao đêm đầy trời cùng với hoa trắng của “cây hòe già” phát sáng lẫn nhau, mấy thầy trò Bạch Vân quan ngồi quanh một cái bàn, trên bàn bày đầy rau củ quả mà họ trồng.
“Bạch Vân quan chúng ta không có nhiều quy định, đặc biệt là trên bàn cơm.”
Dương Vạn Lý rót cho mình một ly rượu lớn, nói xong câu này liền uống một hơi cạn sạch, nói tiếp:
“Ta đã nói từ đầu, đệ tử Bạch Vân quan nếu như có ai có thể khiến cho cây hòe nở hoa thì đó là một đại công đức.”
Vừa nói lão đưa một bầu rượu tinh xảo cho Lý Vân Sinh:
“Bình “rượu nếp Bạch Vân” này bây giờ là của con rồi.”
Bạch Vân quan có tiên lương, mà Bạch Vân quan chủ Dương Vạn Lý thiện chưng cất rượu, đặc biệt là “rượu nếp Bạch Vân”, ngay cả tiên phủ Thanh Vân cũng có khá nhiều đại nhân vật tới cầu mới có uống.
“Lão đầu tử lại mang rượu ra lừa bịp người khác, công lão lục lớn như vậy mà chỉ đáng giá một bầu rượu thôi sao?”
Lão Nhị Lý Lan bĩu môi.
“Đây chính là “rượu nếp Bạch Vân”, con biết cái gì mà nói!”
Dương Vạn Lý tự rót rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Mấy thầy trò này ngươi một câu, ta một tiếng, thậm chí cãi nhau qua lại, đại sư huynh ở giữa còn khuyên năn mấy câu, cuối cùng là chẳng ai thắng nổi tửu lượng cãi nhau tùm lum, Lý Vân Sinh trợn mắt há mồm, đây làm gì còn giống thầy trò? Chẳng khác bạn rượu là bao.
“Bạch Vân quan có quy định, trên bàn rượu không thầy trò.”
Nói chuyện chính là lão tam Lý Trường Canh, hắn vốn im lặng từ đầu, lúc này cầm một tô rượu lên nhìn Lý Vân Sinh đầy áy náy nói:
“Trước đây huynh nghĩ đệ là con em thế gia vì trông bộ dáng bề ngoài quá giống, ly rượu này coi như sư ca bồi tội với đệ.”
Không đợi Lý Vân Sinh mở miệng, Lý Trường Canh đã uống một hơi cạn sạch.
Lý Vân Sinh không biết ứng đối như thế nào, cũng cầm ly rượu nhấp một ngụm lắc đầu nói:
“Sư ca không làm sai gì cả, không cần xin lỗi đệ.”
“Tiểu sư đệ còn nhỏ tuổi đã có khí độ như thế, ta càng xấu hổ.”
Lý Trường Canh lại uống một tô rượu lớn nữa, nói được ra lời vẫn giấu, trong lòng cảm thấy thoải mái dị thường.
“Nhưng mà, lần đầu tiên huynh dẫn đệ lên núi, thấy đệ thở hồng hộc, vậy mà lần thứ hai gặp huynh lại thấy đệ đi như bay, nguyên nhân là vì sao?”
“À, còn phải cám ơn sách mà sư huynh đưa cho đệ.”
Lý Vân Sinh cầm quyển Luyện Khí quyết nói.
“Đệ dựa theo phương pháp hô hấp thổ nạp trong sách nói, việc di chuyển lên núi không còn mệt mỏi như trước nữa.”
“Đệ hiểu quyển sách này?”
Lý Trường Canh kinh ngạc vạn phần, quyển sách này mới đọc qua nội dung thì tưởng dễ, nhưng chuyện đọc một lần có thể thông thì không mấy ai làm được.
“Lục sư đệ của chúng ta có đạo tâm thông minh, bất kỳ pháp quyết nào cũng “nhất điểm tức thông”.”
Đại sư huynh Trương An Thái mang một phần men say nói với giọng vô cùng tự hào.
Một tiếng “đạo tâm thông minh” dọa cho Lý Trường Canh giật mình đứng bật dậy.
“Thật không?!”
Hắn kinh ngạc nhìn Lý Vân Sinh.
“Lão đầu tử! Tại sao ông lại bắt cóc một người có đạo tâm thông minh tới Bạch Vân quan chúng ta làm gì, đây không phải là phí của trời hay sao?”
Lý Trường Canh tức giận chỉ Dương Vạn Lý hét lớn.
“Phí của trời? Lão đầu tử ta chẳng lạ gì. . . cái gì mà đạo tâm thông minh, ở chỗ của ta. . . không cần đạo tâm thông minh. . . chỉ cần người có lực lớn như trâu. . . Uống. . .”
Dương Vạn Lý lúc này đã say tới mức nói không rõ lời.
Lý Vân Sinh thấy vậy vội vàng giải thích:
“Tam sư ca, đệ mặc dù có đạo tâm thông minh, nhưng mà tiên mạch của đệ lại là vô căn tiên mạch, không thể tu luyện. . .”
Mặc dù Lý Vân Sinh đến bây giờ cũng chưa hiểu rõ “vô căn tiên mạch” là như thế nào, nhưng trong lòng cậu cũng hiểu, người nào có “vô căn tiên mạch” thì coi như có “đạo tâm thông minh” cũng không cách nào tu luyện.
Lý Trường Canh nghe vậy thì sững sờ, sau đó nói với giọng đầy tiếc nuối:
“Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc!”
Hắn lập tức an ủi Lý Vân Sinh:
“Vô căn tiên mạch cũng chẳng sao, Bạch Vân quan chúng ta không quan tâm những thứ này, tư chất của mấy sư huynh đệ chúng ta cũng không tốt, đám đệ tử khác trong Thu Thủy môn còn cười chúng ta là giá áo túi cơm, nhưng bọn họ làm sao hiểu được sự sung sướng khi ăn miếng thịt to, và bát cơm đầy như chúng ta? Tiên lương tiên quả nếu ăn hàng ngày cũng có thể trường sinh như thường!”
“Lời thì bậy nhưng lý không bậy, đạo đồ vốn là một chuyện hư vô không rõ, ta đã nghe nói rất nhiều tiền bối trong môn ẩn cư trong núi trăm năm, vừa xuất môn thì vợ con đã mất, thân bằng chẳng còn một ai, vậy thì trường sinh có gì vui thú?”
Đại sư huynh rượu hình như đã hơi chút tỉnh rượu.
“Đại sư huynh nói có lý, ở Bạch Vân quan, chúng ta trồng một mầm cây, sau một năm là thu được một bông lúa, đây mới gọi là vô cùng thực tế!”
Lý Trường Canh càng nói càng hưng phấn.
“Nhưng mà các huynh không hiếu kỳ, vì sao lại có bông lúa à?”
Lý Vân Sinh nghe lắng nghe hồi lâu rốt cuộc cũng hỏi.
“Vì sao có bông lúa? Ha ha ha, đây là chuyện của ông trời già, có liên quan gì tới chúng ta?”
Lý Trường Canh cười to.
“Nhưng đệ lại muốn hỏi ông trời.”
Lý Vân Sinh nói thầm trong lòng.
Nhị sư huynh Lý Lan vốn im lặng, ngẩng đầu nhìn Lý Vân Sinh, sau đó lại thôi.
Trăng non tới lưng chừng trời, rượu cũng đã uống hết, đại sư huynh Trương An Thái và Lý Trường Canh đỡ Dương Vạn Lý say khướt xuống núi trước.
“Đệ rất thích đọc sách à?”
Lý Lan lúc này đã không còn hơi mem, chỉ cuốn Luyện Khí quyết trên bàn hỏi.
“Dạ.”
Lý Vân Sinh gật đầu.
“Đệ muốn tu luyện?”
“Đúng vậy.”
Lý Vân Sinh cũng không giấu giếm.
“Đệ vẫn chưa hiểu rõ “vô căn tiên mạch” à?”
Lý Lan vặn người ngẩng đầu nhìn trăng non nói:
“Nếu như ví cơ thể con người với một kho lương, lương thực so với thiên địa linh khí, hạ phẩm tiên mạch như một kho lương nhỏ có thể chứa được mấy chục gánh lương thực, nhưng thượng phẩm tiên mạch lại khác, có thể chứa được mấy trăm ngàn gánh, mà vô căn tiên mạch lại giống như một kho lương bị chuột đào thủng, dù cho đệ có bỏ vào trong đó bao nhiêu gánh lương thực, lương thực cũng mất đi và không cách nào làm đầy kho lương, dù đệ có khổ cực gấp mười lần người khác gánh lúa suốt đời đổ vào cũng là phí công.”
“Vậy không sửa cái lỗ thủng đó được à?”
Lý Vân Sinh không chút nghĩ ngợi đáp.
“Sửa ư? Ha ha ha!”
Lý Lan cười to.
“Đây là câu trả lời thú vị nhất mà ta được nghe.”
Hắn vỗ đầu Lý Vân Sinh một cái:
“Nếu đệ thích đọc sách thì cứ đọc đi, huynh có một đề nghị với đệ thế này, tiên lương được phát hàng tháng đệ đừng ăn, đem đổi thành “công đức bài”, cầm “công đức bài” tới Hoàng Hạc lâu đọc sách.”
“Bạch Vân quan không có sách sao?”
“Đều là sách dạy làm nông.”
“Những sách này đệ cũng muốn đọc một chút.”
“Tùy đệ.”
“Sau này nếu có chỗ nào không hiểu, đệ có thể hỏi nhị sư huynh được không?”
“Nhớ mang hồ rượu ngon kia.”
“Dạ!”
“Đúng rồi, bầu rượu mà ông già cho đệ có thể đổi mười ngàn khối công đức bài, nhưng mà. . .”
Lý Lan giảo hoạt cười nói:
“Nếu đệ uống nó có thể kéo dài thêm mười năm thọ nguyên.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!