Kiếm Khấu Thiên Môn -  Hoàng Hạc lâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Kiếm Khấu Thiên Môn


 Hoàng Hạc lâu



Lý Vân Sinh đã ở hậu sơn được hơn một tháng, trong quan cho hắn hai cân tám lạng tiên gạo, ba thạch hoa màu và một số rau quả.

Nếu như so sánh xem ở nhà và tiên phủ có gì khác nhau, thì đó chính là ngủ ngon, ăn nhiều. Tuy đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nhưng mà Lý Vân Sinh cũng bất ngờ với lượng cơm gần đây của mình, mấy sư ca trong quan rất là chiếu cố hắn, tiên lương có hạn mức nên bọn họ không thể vì tình riêng mà phân cho cậu nhiều hơn, nhưng mà gạo ngon, rau quả, thịt chim thú, cứ một khoảng thời gian họ lại mang tới rất nhiều.

Mà nhắc tới chuyện ngủ ngon thấy cũng kỳ, không phải trước đây Lý Vân Sinh ngủ không ngon, mà là bây giờ ngủ quá ngon. Vốn việc một ngày hai mươi gánh nước cũng khiến thân thể cậu mệt bở hơi tai, nhưng sau khi khôi phục, cậu lại cảm thấy tốt hơn lúc trước, giống như là trong khi ngủ ngon, có ai đó xoa bóp khai thông gân cốt cho cậu vậy.

Lý Vân Sinh đương nhiên không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nguyên nhân là thiên địa linh khí trong tiên phủ quá đậm.

Không ai có thể ngờ là chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Lý Vân Sinh hồi xưa chỉ là một cậu nhóc đen gầy, giờ biến thành một thiếu niên khá cao, hai mắt có thần.

Lý Lan gặp Lý Vân Sinh cũng rất kinh ngạc, hắn tỉ mỉ quan sát Lý Vân Sinh một phen, rồi sau đó sờ tai nói:

“Vì sao thóc gạo trong Bạch Vân quan lại có tác dụng đặc biệt với đệ nhỉ? Chỉ dùng một tháng đã vượt qua Hoán Cốt kỳ.”

“Hoán Cốt kỳ?”

Lý Vân Sinh không hiểu nhìn về phía Lý Lan.

“Lạnh chết đi mất, đợi lát nữa tới Hoàng Hạc lâu, đệ tìm đại một đạo tạng nào đó đọc là hiểu.”

Thời tiết dần chuyển sang lạnh, đặc biệt là đỉnh núi, Lý Lan mặc một cái áo mỏng nên không chống nổi cái lạnh mùa đông, hắn rụt cổ há miệng thổi hơi, run rẩy nói.

Lý Vân Sinh gật đầu.

Mấy ngày trước trong đợt nhận tiên lương, Lý Lan hẹn Lý Vân Sinh cùng đi một chuyến tới Hoàng Hạc lâu, bởi vì Hoàng Hạc lâu cách Bạch Vân quan chừng hơn hai mươi dặm, đệ tử Bạch Vân quan lại ít, có người đi chung vẫn vui hơn. Tam sư huynh Lý Trường Canh nghe nói Lý Vân Sinh tới lầu đọc sách nên nhờ tìm mượn một cuốn “Trảm yêu truyện”, Lý Lan không đồng ý với việc này, còn châm biếm hắn thích đọc truyện linh tinh, Lý Trường Canh liền cười bảo rằng huynh tới Hoàng Hạc lâu chẳng qua chỉ vì cô nương Sở Sở, hai người vì thế thiếu chút nữa rùm beng thành chuyện.

Trước kia, với hai mươi dặm đường, Lý Vân Sinh phải đi hết một ngày, nhưng mà hiện giờ qua một tháng rèn luyện, Lý Vân Sinh cùng Lý Lan chỉ tốn hai giờ đã đến Hoàng Hạc lâu.

Giống với những kiến trúc khác ở Thu Thủy môn, Hoàng Hạc lâu cũng ẩn mình trong núi, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy mấy mái hiên lộ ra ngoài, cho nên khi Lý Vân Sinh đi theo Lý Lan xuyên qua rừng rậm tới Hoàng Hạc lâu, bản thân cậu có cảm giác mình đang đi xuyên mây vậy. Với lại, Hoàng Hạc lâu trước mắt cũng không thần bí và hùng uy như trong tưởng tượng của Lý Vân Sinh, nó là một tòa nhà mọc đầy rêu xanh, mái nhà đầy lá khô.

Người đọc sách thật ra cũng không nhiều.

Các loại phúc địa như Bách Thảo đường, Chu Tước các… đều có tàng thư riêng, công pháp kỹ xảo, tâm đắc tu đạo đều đủ, thậm chí là miễn phí, cho nên nơi đọc sách còn mất tiền như nơi này chỉ có những phúc địa không có nhiều sách như Bạch Vân quan thỉnh thoảng mới tới một lần.

“Sở Sở. . . Vì sao muội không trả lời thư huynh?”

Mới vào cửa, Lý Lan đã dùng giọng giận dỗi hỏi một cô gái thanh tú đang vùi đầu vào sổ sách.

Nghe giọng nói của hắn, cô gái đem vén sợi tóc trên trán ra sau tai, ngẩng đầu nhưng không nhìn Lý Lan mà nhìn về Lý Vân Sinh nói:

“Tiểu sư đệ đến xem sách à?”

Cô gái có gương mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, thân hình xinh đẹp tuyệt trần, giống như đại tiểu thư trong thế tục mà thỉnh thoảng Lý Vân Sinh nhìn thấy.

“Dạ!”

Lý Vân Sinh trịnh trọng gật đầu, vị sư tỷ này mỉm cười khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.

“Đây là tiểu sư đệ mà Bạch Vân quan chúng ta mới thu, có phải trông cậu ấy rất sáng lạn không? Tiểu sư đệ mau gọi sư tỷ Sở Sở đi. . .”

Cô gái kia coi Lý Lan ở trước mặt mình như không có, chỉ thấy nàng thuần thục cầm bút, hỏi:

“Tên họ?”

“Lý Vân Sinh.”

“Mượn sách hay là đọc sách?”

“Trước xem sách đã.”

“Tầng một đọc sách một ngày mất 10 “tiền công đức”, tầng hai một trăm, tầng ba một ngàn, tầng bốn mười ngàn, tầng năm cần có thư tiến cử của chưởng môn hoặc các quan chủ, các chủ phúc địa.”

“Các tầng có gì khác nhau vậy sư tỷ?”

“Tầng một chứa học vấn liên quan tới tiên phủ, thiên văn địa lý, tu hành nhập môn, còn có một số du ký của tán tu và tiểu thuyết kỳ quái. Từ tầng hai trở nên có các bộ công pháp, bí quyết tu hành, không cho mượn ra ngoài, chỉ có thể đọc ở bên trong.”

“Tầng một.”

Lý Vân Sinh suy nghĩ rồi xác nhận, bây giờ cậu cần những kiến thức cơ bản về tiên phủ, tu tiên đối với cậu vẫn rất xa vời, cậu lấy mười đồng “tiền công đức” đưa cho cô gái trước mặt, số tiền này do cậu dùng một cân tiên lương đổi lấy, một cân tiên lương có thể đổi một trăm đồng “tiền công đức”.

Suốt quá trình này hai người không nhìn Lý Lan, khiến cho Lý Lan giận đến trợn mắt.

“Nhị sư huynh, đệ qua bên kia đọc sách nhé.”

Lý Vân Sinh cảm thấy không đợi được nữa, cậu không có hứng thú với chuyện của cô gái và Lý Lan.

Lý Lan tới Hoàng Hạc lâu đâu có vì đọc sách, hắn tức giận phất phất tay:

“Đi đi, đi đi.”

Hoàng Hạc lâu nhìn bề ngoài mặc dù trông cũ nát, nhưng mà bên trong rất sạch sẽ, gọn gàng, cho dù là kệ sách hay sàn nhà đều rất sạch, các kệ sách nhiều tới mức xếp thành hàng, tầm mắt nhìn không hết, cho dù Lý Vân Sinh là kẻ ngoại đạo cũng hiểu, nơi này là một nơi đặc biệt, ngay cả gỗ làm kệ sách cũng là loại phi phàm.

Hoàng Hạc lâu còn có một đặc điểm đặc biệt là lớn, bởi vì một nửa diện tích ẩn mình vào trong núi cho nên nhìn từ ngoài vào chắc chắn không thấy hết được. Ánh nắng chỉ có thể chiếu sáng gần một nửa, tất cả kệ sách đều có gắn đèn, dưới ánh đèn vàng nhạt, mỗi một kệ sách đều tỏa ra ý cổ xưa nồng đậm.

“Đọc từ nơi nào đây?”

Lý Vân Sinh có chút hưng phấn xoa xoa tay.

Nhưng khi cậu cầm cuốn sách đầu tiên, vẻ mặt của cậu lập tức trở nên nghiêm túc.

Những tri thức căn bản này đa phần các đệ tử khác trong tiên phủ đều biết, nhưng lại là kiến thức thú vị đối với cậu.

Trong cuốn “Tiên Đô chí”, Lý Vân Sinh biết được 10 châu mà ngày thường các sư huynh nhắc tới có nguồn gốc thế nào. Trong truyền thuyết, tứ phương cự hải có châu Tổ, châu Doanh, châu Huyền, châu Viêm, châu Trường, châu Nguyên, châu Lưu, châu Sinh, châu Phượng Lân, châu Tụ Quật. Mà châu Doanh chính là địa phương thuộc tiên phủ Thanh Liên, cũng là vùng đất duy nhất mà nhân – thần sống chung trong mười ngàn năm nay.

Và châu Doanh lại khác với những châu khác, chín châu kia đều rất ít có sự hiện diện của con người, tiên phủ ở những châu đó mọc mọc như rừng, hố ma yêu cư đếm không hết, hàng năm tiên ma tranh chấp không ngừng, nếu đem so sánh với những nơi đó, châu Doanh là nơi thái bình rồi.

Nhưng mà sự thái bình đó cũng phải đổi từ không biết bao nhiêu năm loạn lạc, thời đó châu Doanh không chỉ có yêu ma hoành hành, ngay cả tiên phủ cũng không an ổn yên tĩnh, vô số tiên phủ lớn nhỏ vì tranh đoạt linh sơn phúc địa mà ra tay với nhau, tranh đấu liên tục, cuối cùng có một vị khoáng thế cự tử hiệu là “Thanh Liên cư sĩ ” xuất hiện, một người một kiếm bình loạn châu Doanh và các đại tiên phủ, từ đó mới có tiên phủ Thanh Liên ngày nay.

Mà nghe nói ngàn năm sau, vị Thanh Liên cư sĩ này dùng một kiếm “bổ vỡ thiên môn”, cưỡi rồng vũ hóa thành tiên, uy danh tiên phủ Thanh Liên lan ra các châu khác, giúp châu Doanh có được mấy ngàn năm thái bình.

Cũng bởi vì có thời gian ngàn năm thái bình, các môn phái tu chân trong tiên phủ Thanh Liên mọc như rừng, quái vật khổng lồ như Thu Thủy môn cũng mới chỉ chen chân vào được ba hạng đầu. Ba môn phái lớn nhất trong tiên phủ Thanh Liên hiện giờ theo thứ tự là Thu Thủy môn, Tử Vi cung, Thương Vân tông.

Thông qua đọc điển tịch trong Thu Thủy môn, Lý Vân Sinh hiểu, người cầu đạo được chia làm sáu cấp bậc: thượng nhân, linh nhân, chân nhân, phi thiên chân nhân, thái thượng chân nhân, thánh nhân.

Bậc một là thượng nhân, ý là người trên người, đặc trưng của cấp bậc này là con người phải luyện tinh hóa khí, lột xác phương thành. Phàm là thượng nhân đều có lực đạt ngàn cân, mình đồng da sắt, cho dù mười ngày không ăn cũng vẫn như thường.

“Hoán Cốt kỳ” mà sáng nay Lý Lan có nói, chính là sự phân đoạn của cảnh giới thượng nhân, hoán cốt là việc tu giả lấy khí quán thông kinh mạch trong cơ thể, tẩm bổ bắp thịt xương cốt khiến cho cơ thể con người như được làm lại một lần. Ngoài Hoán Cốt kỳ, muốn trở thành thượng nhân, phải hoàn thành “Thoát Thai kỳ”. Cái gọi là thoát thai, chính là khiến cho ngũ khí trong người triều nguyên, hội tụ trong đan điền, hóa thành đan thai.

Chỉ khi nào quá trình lột xác hoàn thành toàn bộ, quá trình luyện tinh hóa khí mới được coi là chấm dứt.

Đối với người cầu đạo mà nói, hoán cốt dễ, thoát thai khó hơn nhiều.

Mà rất rõ ràng, Lý Vân Sinh đã hoàn thành Hoán Cốt kỳ, nhưng muốn hoàn thành Thoát Thai kỳ thì khó khăn hơn rất nhiều, cậu càng đọc càng cảm thấy khó, nguyên nhân không phải cậu không có công pháp, mà vấn đề nằm ở tiên mạch.

Trong tất cả các đạo tạng đều nói, muốn hoàn thành Thoát Thai kỳ phải có một điều kiện bắt buộc là “người cầu đạo không thể có vô căn tiên mạch.” Lý do bởi vì, tiên mạch vô căn sẽ khiến cho ngũ khí không có nơi hội tụ, giống như chó hoang, cô hồn dã quỷ, dù cấp bậc tiên mạch có cao hơn nữa cũng vô dụng mà thôi.

Vì thế, trong lòng Lý Vân Sinh cảm thấy khá phiền muộn.

Nhưng mà sự phiền muộn đó nhanh chóng tan biến, bởi vì cậu nhìn thấy trong bảng xếp hạng của tiên phủ Thanh Liên có một cái ghi là “Vấn Đạo bảng”, Bách Thảo cư sĩ không ngờ lại xếp trong mười hạng đầu, điều này khiến cậu kinh ngạc vô cùng, không ngờ ông lão kia lại có tên trong danh sách đó.

Tốc độ đọc sách của Lý Vân Sinh vô cùng nhanh, thậm chí còn nhanh hơn lúc thường ngày, nếu là người ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ cảm thấy Lý Vân Sinh tùy ý cầm một cuốn sách lên lật lật vài trang, sau đó lại để xuống kệ sách, giống như không phải đọc mà là tìm sách.

Bất tri bất giác thời gian đã đến giữa trưa, cô gái quản lý ở ngoài cửa đã đổi thành một người khác, Lý Lan cũng không biết đã đi nơi nào, lúc này có một ông lão tóc hoa râm từ trên lầu đi xuống, lão định đi ra ngoài nhưng ánh mắt lại vô tình quét qua chỗ Lý Vân Sinh đang đọc sách.

Khi lão thấy Lý Vân Sinh cầm một cuốn sách lên, rồi sau đó đặt xuống khá nhanh, lão cau mày lại, sắc mặt hết sức khó coi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN