Kiếm Khấu Thiên Môn -  Kẻ trộm sách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Kiếm Khấu Thiên Môn


 Kẻ trộm sách



“Đại tiên sinh chuẩn bị về rồi à?”

Lão nhân tóc trắng vốn muốn tiến lên khiển trách kẻ hậu sinh đọc sách hời hợt mấy câu nhưng lại bị tiếng gọi của người trung niên cản lại.

“Là Quý Chân à, sao cậu lại có thời gian rảnh tới nơi mục nát này dạo chơi.”

Người trung niên trông khá niềm nở, thái độ của lão đầu cũng khá chân thành.

“Đại tiên sinh cứ trêu vãn bối, mấy ngày nay vãn bối phải làm công việc tuyển chọn đệ tử mới tới tận khi trời tối mới thôi, dầu gì cũng là một quản sự, việc của mình làm vẫn phải làm cho xong.”

“Trông thái độ của cậu, lần này chắc tuyển được không ít hạt giống tốt à? ”

“Có một đệ tử không tệ, thượng phẩm tiên mạch, đầu óc cũng linh hoạt, vãn bối đã cho cậu ta đọc “Vân Tiêu Nạp Linh kinh”, một tháng đọc được hai chương, tư chất cũng không tệ lắm.”

“Một tháng đọc được hai chương?”

Lão nhân tóc trắng mắt sáng ngời, sau đó híp mắt cười nói:

“Quý Chân nhặt được bảo bối rồi, lát nữa nhất định phải mời rượu ngon mới được.”

“Đã mang theo sẵn rồi ạ!”

Người trung niên vỗ vào cái hồ lô lớn bên hông.

Vốn lão nhân tóc trắng cũng đang rảnh nên không nói một lời xoay người đi theo trung niên lên lầu, ngay cả ý định khiển trách Lý Vân Sinh cũng quên mất.

Lý Vân Sinh không hề biết việc xảy ra bên ngoài, một mực vùi đầu đọc sách cho đến khi mặt trời lặn về hướng tây mới thôi.

Phương pháp đọc sách của cậu vẫn giống như trước đây, đầu tiên là đọc qua một lần, nhớ kỹ nội dung cuốn sách, sau đó về nhà “ăn chậm nhai kỹ”, mặc dù phương pháp này khiến cho cậu cảm thấy hơi ngại vì giống như đi đọc trộm, nhưng mà hiện giờ thân ở tiên phủ chẳng giàu có gì, tiền mượn sách lại quá đắt, thời gian ở nơi này cũng có hạn cho nên chỉ còn cách này mà thôi.

Nhưng mà việc cậu “ngại” cũng chỉ là suy nghĩ của cậu mà thôi, bởi vì từ cổ chí kim, có mấy ai đọc sách được như cậu.

“Cậu là Lý Vân Sinh?”

Khi Lý Vân Sinh đọc xong một cuốn sách định đặt trả lại kệ, một thiếu niên mặt khá dài đi tới bên cạnh hỏi.

“Đúng vậy.”

Mặc dù thiếu niên này lạ mặt nhưng Lý Vân Sinh vẫn gật đầu.

Kỳ quái nhất là, sau khi nghe thấy Lý Vân Sinh, thiếu niên cười lạnh một tiếng rời đi.

Lý Vân Sinh buồn bực nhìn theo bóng lưng của thiếu niên kia, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cho nên chỉ đành lắc đầu một cái. Dạo gần đây, bởi vì cậu có “đạo tâm thông minh” và làm cho “cây hòe ngàn năm” kia nở hoa nên có mấy tốp người tới Bạch Vân quan xem mặt mũi cậu ra sao. Sau khi nhìn thấy hình dáng bình thường của Lý Vân Sinh, đại đa số hoặc là thất vọng hoặc là châm biếm mà về. Lý Vân Sinh không để chuyện đó ở trong lòng, trong khi mấy sư huynh đệ lại vô cùng tức giận, có một lần tam sư huynh Lý Trường Canh vác đòn gánh đứng ở chân núi chặn đánh đám người nọ, sau này người tới xem cũng dần ít đi.

“Sư tỷ Sở Sở cùng với nhị sư huynh ra ngoài chơi rồi à?”

Thấy người quản lý đã đổi thành một thanh niên trông khá lịch sự, không thấy bóng dáng của Lý Lan nên trong lòng Lý Vân Sinh có phần khá nghi hoặc.

Cậu không quan tâm tới chuyện này nữa, giúp Lý Trường Canh mượn quyển “Trảm Yêu truyện”, chuẩn bị cất bước rời đi.

“Gâu… gâu!”

Nhưng mà cậu còn chưa bước được mười bước, một con chó lớn màu trắng không biết từ địa phương nào vọt ra, tàn bạo nhào về phía Lý Vân Sinh.

Lý Vân Sinh còn chưa kịp phản ứng con chó kia đè trên mặt đất.

“Dừng lại, tiểu Bạch, mang hắn tới đây”.

Khi con chó trắng nhe răng định cắn Lý Vân Sinh, người đàn ông quản lý thả bút xuống, quát con chó một tiếng, không ngờ con chó hiểu tiếng người, cắn tay áo Lý Vân Sinh kéo vào trong lầu.

“Đứng lên đi, kẻ trộm sách, tiểu Bạch sẽ không đả thương ngươi.”

Người đàn ông lịch sự kia nhìn Lý Vân Sinh với sự chán ghét.

“Kẻ trộm sách?”

Lý Vân Sinh còn đang vã mồ hôi nhìn con chó lớn, đồng thời cũng kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông lịch sự kia.

“Nếu như ngươi không trộm sách ra ngoài, tiểu Bạch sẽ không cắn ngươi, mang ra đây!”

Người đàn ông chìa tay ra với Lý Vân Sinh

“Sách? Sách gì? Tôi chỉ mượn một quyển “Trảm Yêu truyện”

Lý Vân Sinh đưa quyển sách trong tay cho nam tử văn nhã xem.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Người đàn ông lịch sự kia hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía Lý Vân Sinh, đưa tay ra móc ở túi áo sau hông cậu, cầm ra một quyển sách nhỏ.

“Đây là cái gì?”

Thấy quyển sách trên tay đối phương, Lý Vân Sinh ngạc nhiên vô cùng, cậu có thể khẳng định cậu không lấy cuốn sách này. Cậu nhanh chóng nghĩ ra, lúc nãy có một thiếu niên tiếp cận mình và hỏi mình có phải Lý Vân Sinh không, khả năng duy nhất là tên này đã bỏ sách vào người mình, điều khiến hắn nghĩ mãi không ra là, tại sao đối phương phải làm vậy?

“Chuyện gì mà tranh cãi ầm ĩ như vậy.”

Những đệ tử đang đọc sách ở tầng một cũng bu lại, ngay cả lão nhân tóc trắng và trung niên đang uống rượu trên tầng hai cũng đi xuống.

“Bẩm báo hai vị sư thúc tổ, không biết tên tiểu tử này từ đâu tới mà dám trộm sách ở Hoàng Hạc lâu bị tiểu Bạch bắt được.”

Thấy hai người này đi xuống, người quản lý kia trở nên vô cùng khiêm tốn và cung kính.

“Là cậu?”

Lão nhân tóc trắng nhận ra Lý Vân Sinh, đây chính là đệ tử đọc sách một cách hời hợt lúc nãy.

“Khó trách vừa nãy cậu cầm sách lên rồi lại đặt xuống, hóa ra là tìm cách hạ thủ!”

“Đại tiên sinh biết đứa nhỏ này?”

Người đàn ông trung niên có chút hứng thú nhìn về phía Lý Vân Sinh.

“Hừ, lúc nãy khi xuống gặp cậu, ta thấy đứa trẻ này cứ cầm sách lên rồi lại đặt xuống, không có thái độ đọc sách một cách nghiêm túc.”

Lý Vân Sinh không biết lão nhân trước mắt này, nhưng mà nghe xong câu nói của ông ta, cậu đã hiểu ra nguyên nhân vấn đề, cách đọc sách của mình có thể khiến cho người ngoài hiểu nhầm như vậy, sự hiểu nhầm này cũng khó giải thích cho rõ ràng.

Trong lúc nhất thời Lý Vân Sinh chọn cách im lặng do biết không thể nào cãi lại được.

“Mang sách tới đây xem nào, ta thấy cậu chọn lâu như vậy, xem cậu hạ thủ được cuốn sách nào, nếu như chọn tốt, ta có thể giảm hình phạt, chỉ đánh gãy một tay của cậu.”

Không biết có phải là do uống rượu say hay không mà lão nhân tóc trắng lại khá nổi hứng.

“Là cuốn “Bút ký về thảo đường Bạch Khê” của Vân Dương tử.”

Người đàn ông lịch sự kia rất cung kính đưa cho lão nhân tóc trắng.

“Không ngờ cậu đúng là biết trộm, cuốn sách này phải dùng một trăm mười cân tiên lương mới đổi được đấy.”

Lão nhân nhìn Lý Vân Sinh nói với giọng điệu châm chọc.

“Bản bút ký này của Vân Dương tử vãn bối cũng đã đọc qua, phải nói là tài hoa hơn người, khí độ phi phàm, số sách ở tầng một đáng giá như cuốn này không nhiều, ánh mắt của tiểu hữu rất tốt.”

Người trung niên không biết đang tán thưởng hay trào phúng.

Đa phần những cuốn sách đặt ở tầng một Hoàng Hạc lâu đều là bình thường, nhưng nếu cầm ra ngoài, mỗi một cuốn đều có giá không rẻ trong tiên phủ Thanh Liên.

“Quyển sách nát này mà cũng có giá hơn trăm cân tiên lương? Nếu là thật sự trộm, đệ tử cũng không trộm cuốn này.”

May mắn là Lý Vân Sinh đã đọc qua cuốn sách này, cậu không cảm thấy đây là cuốn sách hay mà còn không đồng ý với khá nhiều nội dung trong cuốn sách.

“Khẩu khí đúng là cuồng vọng, cậu nói xem tại sao cuốn sách này lại là sách nát?”

Lão nhân tóc trắng cười khẩy.

“Đúng vậy, ta cũng lần đầu tiên nghe thấy có người nói sách của Vân Dương tử là sách nát, không biết cậu thông minh hay ngu dốt nữa đây.”

Người trung niên cũng bật cười.

Tang vật đã có, bọn họ cũng không muốn vội vã xử lý Lý Vân Sinh.

“Quyển “Bút ký về thảo đường Bạch Khê” có giá trị như thế nào đệ tử không biết, nhưng sau khi đọc xong, đệ tử mới nhận ra, từ đầu chí cuối, nội dung trong cuốn sách này chỉ là nịnh bợ, vuốt đuôi thiên đạo, ví dụ như trang hai mươi có nói về ‘thiên mệnh thủ hằng’…”

Cũng không biết là do hôm nay đọc sách quá nhiều hay không, Lý Vân Sinh càng nói càng hưng phấn, cậu không chỉ nói về nội dung của cuốn “Bút ký về thảo đường Bạch Khê”, mà còn dẫn ra khá nhiều nội dung của các cuốn sách khác, cách suy luận và nói chuyện không phải cách mà một đứa trẻ như cậu thường nói ra.

Lão nhân tóc trắng cùng người đàn ông trung niên nhìn nhau một cái, cảm giác say rượu đã hoàn toàn biến mất.

“Vậy nếu như cậu định trộm, cậu sẽ trộm cuốn nào?”

Người đàn ông trung niên nhìn lão nhân tóc trắng một cái rồi quay sang hỏi Lý Vân Sinh.

“Mặc dù đệ tử chưa xem hết sách ở tầng một, nhưng theo đệ tử thấy, cuốn sách có giá trị nhất chính là cuốn “Ngọc Hư tử nói Huyền Vi Diệu Kinh”. Nội dung cuốn sách này khá lạ, mở đầu giống như là Ngọc Hư tử say rượu nói bừa, sau khi đọc khá kỹ và thêm nhiều nội dung, đệ tử mới nhận ra, những từ cảm giác như say rượu nói bữa kia chữ chữ là châu ngọc. Điều khiến cho đệ tử bội phục chính là khí phách đối với thiên đạo của Ngọc Hư tử, đa phần nội dung trong cuốn sách ở tầng một đều nịnh bợ thiên đạo, duy chỉ có cuốn sách này là khác, ngay mở đầu đã chửi mắng thiên đạo, giữa sách và cuối sách là phản kháng lại thiên đạo, mặc dù cuối sách nói chưa rõ cho lắm, nhưng Ngọc Hư tử đã tìm ra cách sống chung với thiên đạo, thậm chí là…”

Nói tới chỗ này Lý Vân Sinh không tiếp tục nói thêm nữa, mà là ngẩng đầu lên nhìn về phía lão nhân tóc trắng cùng người đàn ông trung niên:

“Ngọc Hư tử mặc dù là một người cầu đạo trông có vẻ hèn hạ, nhưng trong số những tác giả ở tầng một, ông ta là chân nhân duy nhất.”

“Ha ha ha…”

Lý Vân Sinh vừa mới nói xong, đã thấy lão nhân tóc trắng kia cười như chuông ngân.

“Cậu đi đi.”

Người đàn ông trung niên cũng phất tay với Lý Vân Sinh.

“Hai vị sư thúc tổ, đệ tử vẫn không hiểu, tang vật đã có, vậy mà sau khi nghe cậu ta hồ ngôn loạn ngữ một hồi, hai vị sư thúc tổ không trách phạt gì cả đã cho cậu ta đi, việc này có thể tạo một tiền lệ xấu cho những đệ tử khác về sau.”

Nam tử văn nhã nhìn theo bóng lưng Lý Vân Sinh rời đi, cau mày không hiểu hỏi.

“Cậu không nhận ra, vừa nãy đứa trẻ kia đã đọc thuộc lòng, không sai một chữ trong cuốn “Bút ký về thảo đường Bạch Khê” hay sao? Đã thuộc rồi thì cần gì phải trộm nữa?”

Người đàn ông trung niên nhìn nam tử văn nhã với kiểu rèn sắt không thành thép.

“Ai nha, ta quên hỏi đệ tử kia ở phúc địa nào rồi.”

Lão nhân tóc trắng vỗ đầu một cái rồi bật thốt lên.

“Bạch Vân quan mới thu một đệ tử gọi là Lý Vân Sinh.”

Lần này, nam tử văn nhã kia phản ứng rất nhanh.

“Bạch Vân quan?”

“Chẳng lẽ tên kia chính là đệ tử có đạo tâm thông minh?”

Người đàn ông trung niên kia đột nhiên nghĩ tới sự kiện tranh đồ dạo trước.

“Chắc là không sai đâu.”

“Nói cách khác, đây là lần đầu tiên tiểu oa nhi này tới Hoàng Hạc lâu?”

“Trong vòng một ngày, không nói tới việc đọc xong phần lớn tàng thư mà còn ghi tạc trong đầu?”

Lão nhân tóc trắng và người đàn ông trung niên một lần nữa trố mắt nhìn nhau.

“Nhưng mà nghe nói tiểu oa nhi này thân mang vô căn tiên mạch… Đáng tiếc.”

“Nhưng mà để cho cậu ta ở Bạch Vân quan, làm chung với một đám nông dân chân lấm tay bùn, thật phí của trời.”

Lão nhân tóc trắng đột nhiên nổi lòng yêu tài.

“Nghe ý tứ trong lời nói của vị kia, hơn nữa cậu ta lại mang vô căn tiên mạch, Bạch Vân quan có thể là nơi tốt nhất, dù không thể tu luyện, mỗi tháng ăn hai cân tám lượng tiên mạch cũng đủ cho tuổi thọ cậu ta kéo dài thêm một giáp.”

Người đàn ông trung niên nhìn về phía lão nhân tóc trắng nói:

“Nhưng mà một giáp tuổi thọ đối với tu giả như chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là như mây khói, dù cho cậu có thể khám phá ra thiên đạo, nhưng thiên đạo dùng thời gian cũng có thể khiến cậu biến mất một cách dễ như trở bàn tay.”

“Ai… Đáng tiếc cho một hạt giống tốt.”

Lão nhân tóc trắng thở dài một hơi, rồi sau đó hai người lại lên lầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN