Kiếp Đàn Bà 2
Phần 11
Buồn ,thật sự rất buồn …nỗi buồn mà có lẽ chẳng ai có thể hiểu được tại sao tôi lại buồn,lại day dứt đến thế này…kẻ thứ 3 dù sớm hay muộn cũng sẽ phải trả giá và tôi nghĩ điều đó đúng…rất đúng…
Sau khi Phương đi Lâm ôm mặt rồi tức giận ném điện thoại khi gọi Phương không nghe máy…
Lâm: Chết tiệt…
Hân: Em xin lỗi,tất cả là tại em…
Lâm: Anh sẽ thu xếp nơi ở hoặc e có thể đi du học ở đâu đó tuỳ em chỉ cần em đừng xuất hiện trước mặt anh và vợ anh nữa là được
Lâm vừa đi vừa cài áo chạy vội ra khỏi phòng đuổi theo Phương…
Hân trong phòng mỉm cười
Hân: Anh nghĩ nó sẽ tha thứ à,vậy anh không biết tính chị gái em rồi…tha thứ …( Hân cười)
Lâm chạy theo nhân viên báo Phương nhắn
Nhân Viên: Dạ chị dặn là chờ anh ở bãi biển
Lâm cười rồi chạy ra bãi biển thấy Phương đang ngồi nhìn ra biển,anh ta ôm chầm lấy Phương từ phía sau
Lâm: Anh xin lỗi em vợ à,hãy tha thứ cho anh,anh thâth sự ngủ với cô ta chỉ theo cảm xúc…
-Anh Lâm này
-Uk anh đây
-Anh có thấy tiếc nuối về những gì sắp đánh mất không
-Mất gì
-Mất em
-Không tất nhiên là sẽ k mất
-Nó là em của tôi mà Lâm,nó là em gái của tôi đấy Lâm,tại sao k phải là người khác,anh đâu có thiếu người phải không
-Anh rất tiếc và xin lỗi em,có lẽ anh điên rồi
-Anh không điên đâu,cái lăng nhăng của anh sẽ vĩnh viễn không thay đổi được bởi vì anh chưa yêu ai thật sự
-Có anh yêu em
-Không,anh chưa biết thế nào là yêu,nếu yêu họ sẽ trân trọng nhau…sẽ không giống như anh …em sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh
-Anh không cần em tha thứ ,làm đàn bà đôi lúc phải chấp nhận vì anh còn trẻ
Tôi rút chiếc nhẫn cưới trên ngón tay
-Tôi nghĩ đến giờ phút này chia tay anh là điều tôi không hối tiếc
Tôi ném chiếc nhẫn xuống biển ngay trước mặt Lâm
-Anh chưa bao giờ phải nịnh nọt đàn bà đâu
-Vậy anh chấp nhận chia tay chứ
-Được nếu là điều cô muốn …cô muốn làm gì thì làm…
-Cám ơn anh…
Tôi quay đi mím chặt môi để khóc không ra tiếng,đi lảo đảo trên bờ biển cát trắng…
Ba hôm sau giấy ly hôn được gửi về nhà anh trai
Chị dâu: Làm ơn mắc oán,giúp nó mà nó còn cướp cả chồng của chị,nó k phải loại vừa đâu
-Thôi chị ạ,dù sao cũng không nhắc lại,chuyện qua rồi
-Qua là qua thế nào,mới ngay đây,chó thật đấy,trắng trợn lại giống mẹ nó ý
Anh trai: Thôi im đi,dù sao chuyện cũng qua rồi k nhắc lại nữa là không nhắc nữa,ai làm gì sai thì người đó gánh hậu quả…chưa con cái gì càng tốt,em trai của bố bên mỹ cũng không có con nên kêu chúng ta qua đó định cư,anh nghĩ điều đó cũng tốt vao lúc này…
Lâm sau ngày đó suốt ngày say xỉn,mẹ anh ta đến nhà thấy con râu chẳng cạo người sặc sụa mùi rượu
Mẹ Lâm: Nó thế này bao lâu rồi
Giúp việc: 3 tháng rồi ạ
-Vợ nó về nhà bao lâu rồi
-3 tháng ạ,bà chủ này cậu Lâm đã đưa đơn ly hôn cô Phương rồi ạ
-Thật à,sao tôi k biết
-mới đây thôi ạ
-càng tốt nó dù sao cũng không đẻ được như vậy tốt cho cả hai…
Lâm nằm trong phòng mở mắt nghe thấy mẹ và cô giúp việc nói chuyện ngoài cửa,anh ta nhắm mắt thở dài…
Bạn thân của Lâm tên Đức gọi điện
Đức: Mày tỉnh chưa,cứ thế đến bao giờ hả
-Có chuyện gì không
-Rủ đi bơi
-Uk
Tại bể bơi khách sạn của nhà Lâm…đĩa hoa quả cùng chai rượu vang để trên mặt bờ…
Lâm bơi như kẻ điên đến khi vào bờ Đức cười
Đức: Mày điên rồi đấy
-Bình thường
-thế chia tay Phương thật rồi à
-Tao có bao giờ đùa
-Tao chưa bao giờ thấy mày buồn vì chuyện trai gái bao giờ,nhưng lần này mày sai quá sai luôn
-Cũng k hiểu tại sao tao lại như thế ,thật sự phải nói một câu là đéo hiểu tại sao lại dính vào con bé kia
-Hay bị bùa…
-Bùa???
Hân đi khám thai rồi cười nhẹ…
Hân: Lần này bố con chẳng thoát được đâu…( cô ta nhớ lại lần đầu gặp Lâm)
Hân về phòng cô ta tự làm bùa ,mẹ cô ta là người dân tộc đã dậy cô ta cách làm bùa…
Hân: Mẹ ơi con thích anh đó lắm …mẹ phải phù hộ cho bùa linh nhé…
Hân lấy một sợi tóc của Lâm trong phòng của hai vợ chồng,ghi ngày tháng năm sinh của anh ta rồi nhỏ máu của cô ta vào đó và lẩm bẩm nói gì đó…sau đó cô ta để vào gối của Lâm…
Cô ta tự cười tủm vì đạt được mục đích…rồi lại nghĩ “ nhưng bùa vẫn k mạnh nên anh ấy chẳng tìm con mẹ ạ,đáng lẽ phải không dứt được con ra chứ nhưng anh ta thật sự thích Phương hơn con mẹ ạ”…( nghĩ rồi buồn)…
Lâm lái xe đi trên đường anh ta phanh xe lại rồi vòng xe đến nhà Phương,thấy Phương đang lau dọn cửa hàng giúp anh trai…anh ta lặng yên nhìn trong xe…rồi bước xuống xe châm thuốc hút…
Lâm : “ chúng ta nói chuyện đi”
Tôi và Lâm ngồi trong xe
Tôi: Đồ của tôi ở nhà anh tôi sẽ đến lấy sau
-Phương này,anh chỉ hỏi em lần cuối,em có thể tha thứ cho anh không…?
-Không,tôi không bao giờ tha thứ,có quay lại với nhau cũng chẳng thể quên,dằn vặt trì triết nhau để rồi cũng phải chia tay…
-Anh hiểu rồi…( Phương mở cửa xe) Phương này…anh thật sự yêu em
-Cám ơn đã yêu tôi theo cách đó,cách yêu của anh khiến tôi mãi mãi chẳng thể nào quên…
-Nếu có khó khăn hãy tìm anh,anh chờ em…
Phương quay đi k ngoái lại nhìn chút nào…Lâm nhắm mắt quay xe đi…anh ta nhớ lại lần đầu ôm lấy Phương khiến cô gái hoảng sợ…
Lâm: Gặp nhau như vậy thà rằng không gặp
Về nhà căn phòng anh ta chuẩn bị cho đứa trẻ mở toang…Lâm ngồi trong phòng lặng nhìn chuông gió…
Giúp việc: Có cô Hân đến ạ
-Đuổi cô ta đi
-Cô ấy nói đang có thai ạ
Lâm ngạc nhiên ,anh ta mặt hầm hầm đi xuống nhà
Lâm: Tôi bảo em đừng xuất hiện còn gì
-Em có thai rồi em mới xuất hiện trước mặt anh
-Nếu là của anh thì bỏ đi
-K của anh thì ai sao anh nói vậy được
-Vậy em có nghĩ đến anh là chồng của chị em không mà em đòi sinh đứa bé đó
-Em sai thì em chịu còn con không có tội…chị ấy còn k sinh dc con cơ mà
-Anh k cần con em hiểu ý anh k,anh cũng có con với người pnu khác rồi,nhà anh đã đón về nuôi rồi nên có hay không vs anh k quan trọng,với em anh chỉ là phút bồng bột,em sao có thể bằng các cô chân dài được anh còn đang tự hỏi sao anh lại cuốn lấy em
-Anh là thằng tồi
-Đúng vậy tồi lắm em ạ,ngoài việc có tiền thì anh chẳng bh thích người đàn bà nào ngoài chị của em,anh thích Phương chỉ cô ấy và kể cả k có con cũng chẳng sao
-Anh thích chị em vậy tại sao anh còn ngủ với em
-Anh là đàn ông…và cả đời a chưa bh hối hận khi ngủ với ai chỉ mỗi mình em là anh hối hận ok chưa
-Ok con của em,em sẽ tự sinh
-Tuỳ em…
Hân quay đi Lâm gọi người
Lâm: Ép nó phá bỏ…
Tôi thấy Hân đến tìm…
Hân: em với chị nói chuyện nhé
-Chúng ta ra ngoài đi chị dâu biết sẽ k hay…
Tôi và Hân ra quán cafe
Hân: Cafe đông người ra chỗ khác đi để em đèo
Hân đèo tôi đi rất xa…
Hân: Em có thai rồi 3 tháng
-Thì sao
-Em muốn chị bảo anh Lâm có trách nhiệm
-Chị sao có thể bảo anh ta có trách nhiệm với em khi mà chính em lại chẳng có trách nhiệm với bản thân mình
-Chị hận em vì đã cướp chồng chị
-Phải
-Vậy chị có nghĩ đến vợ cũ anh Lâm cũng hận chị như chị đang hận em lúc này không…
-E và chị là hai khái niệm khác nhau
-Không khác chút nào,nếu chị nói em là con giáp 13 thì chị là 14 chăng
Tôi tát vào mặt Hân
Tôi: Tao muốn mày nhìn rõ cuộc sống k phải ai cũng giống ai,là Lâm anh ta theo đuổi tao chứ tao k giống như mày phải đi van xin tình yêu…
-Chị xin lỗi tôi ngay
-Tao sao phải xin lỗi mày,mày đừng nghĩ tao hiền,mày yên tâm tao sẽ bảo anh ta có trách nhiệm với đứa bé còn với mày thì chắc là không vì tao sẽ quay về vì tao là vợ anh ta được cưới hỏi đàng hoàng mà…tao k rảnh nói chuyện với loại đàn bà trơ trẽn như mày…
Phương vừa quay đi Hân rút dao đâm từ sau lưng,đâm liên tiếp
Hân: Mày chết đi,tao k có thì mày cũng đừng mơ con đĩ…mày cũng chỉ là con đĩ cướp chồng
Hân thấy Phương nằm gục trong vũng máu cô ta sợ hãi rồi hoảng loạn ngó xung quanh k có ai rồi bỏ chạy khỏi hiện trường…
Lâm đang họp anh ta cứ thấy nóng ruột
Đức: Sao thế sếp lớn
Lâm: Tao thấy khó chịu…cứ nóng lòng…
Lâm tì tay lên máy tính của anh ta hiện lên Facebook của Phương khi hai người nắm tay,Phương chụp bàn tay họ đăng lên “ Anh đừng buông bàn tay vì nơi đây quá lạnh”
Trời đổ cơn mưa Phương mở mắt nằm thoi thóp giữa vũng máu…
Phương: Lạnh…lạnh quá …lạnh lắm người yêu à
Lời Phương nói khiến Lâm đột nhiên thấy nhói tim…anh ta gập máy tính
Lâm: Kết thúc cuộc họp…
Anh ta bất giác chạy đi lấy xe
Lái xe: Để tôi
-K tôi tự đi…
Lâm gọi điện cho Phương rất nhiều cuộc
Lâm: Nào nghe máy đi…
Tôi rút điẹn thoại với bàn tay đầy máu nằm dưới cơn mưa…ấn nghe máy hình ảnh facetime hiện lên
Lâm: Em đang ở đâu
Anh ta nhìn vào màn hình Phương đang nằm dưới cơn mưa
Lâm: Em đang ở đâu vậy Phương( thấy Phương tay đầy máu nằm úp ) em sao vậy Phương…Phương…nói gì đi em anh xin em…
Phương mở mắt yếu ớt
Phương: linh hồn em cất trong tim anh thôi dẫu thân xác rã rời
-Em đang ở đâu vậy ( Lâm bật khóc)
-Em sắp chết rồi
-Đừng nói thế em đang ở đâu vậy ( Lâm Phanh xe)
-Em cũng không biết mình đang ở đâu,em chỉ muốn hỏi anh ta được sống bao nhiêu lần sao không yêu nhau đến khi trời cao sập xuống…
-anh sai rồi ,em dơ điện thoại lên để anh nhìn ở đó dc k
Phương dơ điện thoại lên Lâm thấy đầy máu anh ta run lên…
Lâm: Giữ nguyên máy anh sẽ tìm vị trí của em…
Lâm tìm định vị của Phương rồi lái xe đi rất nhanh trong cơn mưa…
Lâm: Anh thấy em rồi chờ anh…
-Em buồn ngủ,em không chờ được
-Không được ngủ…đau lắm nên k ngủ dc đâu
Lâm rơi nc mắt lên vô lăng lái…
-Em mệt rồi…sau này hi vọng anh biết thế nào là yêu…
Phương buông thõng máy…
Lâm: đừng tắt máy
Máy Phương hết Pin người dân phát hiện vội đưa đi cấp cứu,anh trai Phương nghe điện rồi vội vã tới viện
Bác sỹ: Hiện phải mổ vì có quá nhiều vết đâm,vào cấp cứu tao nhận ra là em gái mày liền gọi luôn
-Đâm
Bác sỹ: Mất máu nhưng chưa đến mức nguy còn cứu được tao sẽ cố …
-Giúp tao nhé
Anh trai Phương gọi cho chị dâu
Anh Phương: Đồng ý bán nhà bảo họ giao tiền sớm càng tốt,đóng cửa nhà lại thuê người dọn trong 2 tiếng phải xong
-Sao gấp vậy anh
-Phương có chuyện rồi …
Chị dâu buông thõng tay…
Lâm đến nơi thấy vũng máu còn dân đang bàn tán
Dân: Máu me đầy người bị đâm phải chục nhát chắc gì đã sống được…
Lâm thở mạnh cho dễ thở rồi gọi cho anh trai Phương gọi k nghe máy…
Tự tìm đến viện thấy Phương nằm trong cấp cứu
Anh trai: Nó bị đâm 9 nhát may không chết
-Vâng …( Lâm lảo đảo)
-Cậu về đi khi nào nó tỉnh tôi sẽ bảo cậu đến
-Em muốn ở lại đây đến khi Phương tỉnh
-Giờ gặp cậu nó sẽ sốc ,chỉ cần 2-4 ngày nữa khi ổn hết vết thương tôi sẽ bảo cậu tới…nên tránh mặt
Lâm nắm tay Phương
Lâm: Anh xin lỗi ,anh xin lỗi em…
Anh trai Phương trong đầu đã có tính toán…
Anh Phương: Hai hôm nữa anh sẽ gọi,giờ con bé tỉnh dậy thấy em sẽ mệt mỏi hơn
-Vậy e về ,hai hôm nữa em vào …
-Uk bác sỹ nói k sao rồi
Hai hôm sau Lâm vào viện thì Phương đã không còn ở đó…
Y tá: Họ thanh toán tiền viện rồi đưa nhau đi lúc nào k ai biết ạ…
Lâm đến nhà thì căn nhà đã bán…công an gọi điện
Thu ki: Người đâm là Hân em gái Phương công an k liên hệ được với bên bị hại,cô Hân đang mang thai nên có thể tại ngoại…hiện vẫn đang bị giữ…
Lâm tắt máy nhìn 4 hướng…quan trọng là Phương đã biến mất không chút dấu vết….
–
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!