Kiếp Đàn Bà 2
Phần 15-End
Đã từng là của nhau…phải không?
Lâm ngồi nhìn cung đường…anh ta như kẻ mất hồn…
Tôi thấy Hiếu đang ngồi dưới nhà mình,tay cầm lẵng hoa
H: Anh tặng em
-Ngày gì vậy?
-Kỉ niệm ngày chúng ta yêu nhau
-Anh Hiếu này…em xin lỗi nhưng em và anh không thể,em k thể cứ lừa dối bản thân đến như vậy được
-Chỉ vì gặp lại hắn mà em nhất quyết rũ bỏ anh đúng k
-Ý em không phải vậy
-Ý em là như vậy,kể từ sau khi gặp hắn em đã thay đổi
-Em cũng đã nói với anh là em trong lòng còn yêu người khác chỉ vì anh nói là làm bạn gái anh để mẹ anh đỡ giục lấy vợ
-Tất cả những gì em đối vs anh chỉ là giúp anh mà không có chút tình cảm nào sao?
-Em xin lỗi,em thật sự k thể yêu anh
-Phương này,em nghĩ nếu chuyện giữa chúng ta chồng em biết hắn sẽ thế nào
-Giữa chúng ta?
-Em quên đêm đó rồi à
Tôi như chết lặng bàn tay run lên vì cái đêm tôi say rượu…
Lâm về nhà đứng dưới vòi sen tắm ,anh ta nghĩ về bức ảnh…rồi đấm bụp tay vào kính máu chảy cùng nước xuống nền …
Lâm: Tại sao em lại thay đổi…vì anh chăng?
Lâm cười rồi đỏ con mắt…
Tôi lên phòng ngồi co ro lại khóc lớn khi nghĩ đến chuyện cũ,cái đêm mà tôi say rượu khi mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ,tôi và Hiếu đã có quan hệ và sau đêm đó tôi đã nhận lời yêu Hiếu…giờ tôi cũng phải đối mặt vs Lâm thế nào đây?…
Tối đến Lâm vẫn đến đón Phương,Phương cố gượng cười và Lâm cũng vậy,cả hai trên xe căng thẳng đến nghẹt thở…chẳng ai nói câu nào,gương mặt Lâm lạnh tanh…
Đến nhà hàng Lâm cười nhẹ
Lâm: Chúng ta sẽ quay về bên nhau nhé
-Em…em…
-Em đâu có sai,sai là anh thế nên dù em có thế nào anh cũng vẫn yêu em
-Sao anh lại nói vậy
-Anh kp là người biết giấu diếm hay kìm chế cảm xúc của mình,anh thật sự xin lỗi em vì những chuyện trong quá khứ và dù em có thế nào anh cũng sẽ luôn mỉm cười nhưng em phải thành thật với anh ( dơ bức ảnh trong điện thoại) em và hắn đã có quan hệ rồi phải không
Tôi tóm bàn tay của mình giữ chặt cho đỡ run rồi cúi đầu
-Phải em và Hiếu đã có quan hệ nhưng chỉ có duy nhất lần đó em say nên k làm chủ được
-Anh sẽ coi như không nghe thấy gì cũng sẽ không thấy gì nữa…chuyện này sẽ chấm dứt ở đây cứ coi như cái giá mà anh đã sai lầm với em giờ anh cũng sẽ có cảm giác tương tự…ăn đi…
-Em nghĩ chúng ta nếu quay lại sẽ lại làm khổ nhau,em đã làm điều đó là sai lầm của em nên em sẽ chẳng thể quay lại với anh
-Anh sai nhiều hơn nên anh chấp nhận
-Liệu a có thể quên được không,em thật sự k cố ý chỉ là em say quá nên
-K nói nữa chuyện này anh k nhớ tới cái đó k qtrong bằng việc trong lòng em có anh vậy là đủ…
Tôi với tay ôm lấy cổ Lâm…hai chúng tôi dù chẳng nói nhưng cũng hiểu răng giờ đây cả hai đều đã sai lầm đã làm tổn thương nhau,giờ thì không như vậy nữa…
Đêm đó chúng tôi bên nhau quấn lấy nhau đến từng hơi thở và chúng tôi chắc chắn sẽ ở bên nhau đến cuối cuộc đời này…
Mẹ Lâm và bố Lâm biết chuyện cả hai quay lại
Bố L: Dù sao nó cũng có con rồi nên vợ nó k có cũng dc chứ sao
-Nhà mình neo người bây giờ lại k sinh nở được thì khó
-Biết đâu lại có bà đừng nghĩ nhiều…
Lâm đưa tôi đến thăm Thuỷ…cô ấy bị ung thư.l giai đoạn cuối…
Thuỷ: Anh để em nc vs Phương nhé,Phương này chị xin lỗi vì chuyện khi xưa nhé,chị thật trẻ con ,giờ cu bin lớn rồi em giúp chị chăm sóc thằng bé
-Chị yên tâm em sẽ coi cu bin như con của mình ,em k như kiểu dì ghẻ gì đâu
-chị biết ,nói chuyện với em là chị biết…nên chị mới nhờ em với tấm lòng của chị…
Tôi cười rồi trở ra ngoài
-Anh vào đi chị ấy muốn nói chuyện với anh…
Tôi đứng bên ngoài thấy mắt càng ngày càng mờ dần đi…hiện tượng kéo dài cả năm nay nhưng tôi chưa đi khám…nhân tiện vào đây nên tôi rẽ qua khám mắt bác sỹ kết luận
Bác sỹ: cháu bị đục thủy tinh thể rất nặng có thể chỉ nhìn thấy vài tháng nữa cũng có thể mù bất cứ lúc nào…
Tôi như chết lặng trước kết luận của bác sỹ
Thuỷ trong phòng bệnh cầm tay Lâm
Thuỷ: Anh chăm sóc con nhé
-Em yên tâm,anh sẽ chăm con thật tốt
-Anh lâm này em chỉ xin anh nói câu này được k
-Câu gì vậy
-Hãy nói anh yêu em ,em muốn nghe lần cuối cùng…
-Em nghỉ ngơi đi
Lâm đứng dậy
-Em muốn nghe dù cho đó có là giả dối
-Anh đã từng yêu em…( Lâm cười nhẹ rồi quay đi)…
Tôi chăng dám nói vs Lâm về chuyện của mình,mới yên ổn được vài tháng thì lại có chuyện,k hiểu bh chúng tôi mới có thể ở bên nhau
Lâm: Sao lặng im vậy…
-Chỉ là em đang nghĩ 1 số chuyện
-Chuyện gì mà căng thẳng vậy
-em có thai rồi
Lâm phanh kít xe giữa đường
-Thật sao
-Vâng thai đôi
Lâm bật khóc nắm lấy tay tôi
-Anh…anh vui quá,anh rất vui ,anh…anh chưa bh vui thế này
Lâm ôm lấy tôi,tôi rơi nc mắt trên vai anh…đôi mắt mờ đi…trở về nhà tôi còn k nhìn rõ tay nắm cửa để mở vào phongg
Lâm: Sao đứng mãi vậy,vào nghỉ ngơi đi anh còn đi thông báo vs bố mẹ
-Vâng…
Bác sỹ nói khi nào có người hiến tặng là phẫu thuật mổ mắt,mà phẫu thuật bắt buộc phải bỏ thai vì thuốc sẽ làm bé bị bại não…tôi lại ôm người khóc một mình trong bóng tối…thai đã được hơn 4 tháng rồi các con của mình đang phát triển rồi phải làm sao đây…
Tôi mắt mờ đi đến nỗi k thể gắp đồ ăn…Lâm nhìn thây tôi cứ gắp ở chỗ k có đồ ăn…
Lâm: Sao thế
Tôi thấy ánh sáng dần tắt đi…đến khi k thể dấu,Lâm kéo tay tôi đến viện
Lâm: Bỏ đi bác sỹ nói thế rồi còn gì
-em k bỏ em sẽ sinh con ra
-Nếu quá nặng em có thể sẽ chết khi bệnh ăn vào não đấy,k thay mắt nó sẽ phát tán bệnh ra cả não nữa em hiểu không
-Em sẽ chờ sinh con xong
-nhưng hiện tại đang có người hiến tặng em k hiểu à sẽ k có cơ hội nữa
-Vậy em thà chết còn hơn bỏ con em k đời nào bỏ…
-Em…
Lâm lái xe đi trên đường như kẻ điên,anh ta vừa cười vừa khóc…Phương ngồi ở viện cũng khóc bên cạnh là cô giúp việc an ủi…
Lâm khóc lăn lộn trên xe…
Lâm: Tại sao thế,tại sao lại thế này…tại sao lại thế này…làm ơn con k muốn mất cô ấy…
Vì là gần đến ngày sinh nhưng máu mũi tôi cứ chảy và cơ thể suy nhược do bệnh đang di căn…khối u đã làm mù mắt giờ có lẽ ăn đến não
Mẹ ck: Mẹ sắp xếp mai mổ bắt con được rồi 34 tuần là ổn rồi
-Vâng
-Cố lên con…
Lâm k nói chuyện vs tôi khi tôi vẫn quyết định giữ thai…
Tại phòng bệnh của Thuỷ
Lâm: Anh k dám ,anh sợ cô ấy sẽ mất khi sinh con,anh sợ
Thuỷ: Phương là cô gái tốt rồi cô ấy sẽ qua
Lâm ôm đầu phờ phạc ở trước mặt Thuỷ,đôi mắt đỏ ngầu như khóc nhiều…giờ thì Thủy đã thật sự thấy tình yêu với Phương mới là tình yêu thật sự…Lâm như kẻ mất đi lý trí…
Lâm: Giờ cô ấy cần mắt ,chỉ cần có mắt là được
-Anh định làm gì…
-Anh chưa bh làm gì cho người mình yêu giờ thì anh muốn làm gì đó cho cô ấy
-anh đien rồi anh Lâm…
Thuỷ thấy Lâm ra khỏi phòng thì ộc máu mồm…
Lâm lái xe ra đường cao tốc,anh ta nghĩ đến lần đầu gặp Phương nụ cười ngây thơ của cô gái mới lớn khiến anh ta say đắm…tiếng hát và nắm tay nhau trên bãi biển…Lâm nhìn chiếc xe to phía trước rồi buông tay khỏi vô lăng,nụ cười trên môi khi nghĩ tới Phương rồi ôm lấy đôi mắt…” anh chẳng cần gì,anh chỉ cần em và con”….
Tôi vừa sinh xong thì mơ ác mộng giật mình bật dậy…
Mẹ ck: Một trai một gái khoẻ mạnh nha con,sáng mAi con sẽ phẫu thuật sớm tránh khối u lan ra và có người hiến mắt rồi
-Vâng tốt quá rồi ,vậy anh Lâm đâu mẹ…
-Nó báo đi công tác chắc vài hôm là về…
-Vâng
-Đừng buồn chắc cv gấp nên đi thôi
-Vâng
Phương vừa vào phẫu thuật thì mẹ Lâm nghe tin con bị tai nạn,bà ngất tại chỗ….
6 tháng sau…con của chung tôi đã được 6 tháng…tôi đến trại giam thăm Hân
Hân: Em bỏ bùa anh ấy nên giờ em hối hận day dứt khi tình cảm k dc đáp lại thì bùa còn khiến em dằn vặt hơn
-Sau này khi ra trại nếu yêu ai hãy yêu bằng cả tấm chân thành…tình yêu là thứ tự nhiên không ai có thể giữ chân hoặc giàng buộc ai,thậm chí còn có thể chết vì nhau
Tôi đứng dậy ra bên ngoài tin nhắn của Hiếu
Hiếu: Cưới anh đến đấy nhé
Tôi cười rồi nhìn bầu trời…6 tháng không thấy anh rồi,anh có khoẻ không…em thật sự rất nhớ anh…nhớ và yêu anh…
Tay tôi cầm bó hoa đến trước ngôi mộ…đặt bó hoa lên ngôi mộ nhỏ…
“Em đến rồi,chị có khoẻ không,cu bin lớn lắm rồi thằng bé học rất giỏi ,em sẽ luôn dõi theo thằng bé băng đôi mắt của chị”…
Bàn tay đan lấy tay tôi…tôi quay sang thấy Lâm…tôi ôm miệng xúc động
Lâm: Con của chúng ta đều là những đứa trẻ thông minh
Sau khi tôi mổ mắt nghe nói Lâm tai nạn,nhưng vì chuyện Thuỷ hiến mắt nên Lâm đã quyết định 6 tháng qua ở gần mộ của Thuỷ để nhặt cỏ trồng hoa trên mộ Thuỷ
Lâm: Anh cám ơn em vì những gì em làm cho Phương và 6 tháng qua a đã ở bên em giờ thì anh phải về với gia đình mình rồi…em yên nghỉ nhé người anh từng yêu…
Lâm và tôi ôm nhau trước mộ của Thuỷ
Lâm: Anh nhớ con rồi ngày nào cũng face time với mẹ mỏi cả mắt
-Anh làm em sợ vì biến mất
-Anh chỉ muốn tĩnh tâm và ở bên Thuỷ một chút…giờ thì chúng ta về thôi…
-Về với các con thôi anh…
Chúng tôi nắm tay nhau về nhà với con…chúng tôi có 3 đứa con và chúng tôi có thể sẵn sàng chết vì nhau thì dù quá khứ có cay đắng cỡ nào cũng k thể xoá nhoà tình yêu này…Tình yêu của một Kiếp đàn bà…!
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!