Kiếp Sau Không Cầu Gặp Gỡ - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Kiếp Sau Không Cầu Gặp Gỡ


Chương 1


Đêm lạnh, nàng hờ hững đứng trước gió. Hắn bước đến khoát nhẹ trường bào của mình cho nàng, thế nhưng không nguyện ý ôm nàng vào lòng sưởi ấm.

Hắn nói: “Nàng có mệnh hệ gì, bổn vương gánh không nổi”

Nàng cười khẽ một tiếng chế giễu. “Người sợ mình gánh không nổi, hay là nàng ta gánh không nổi đây?”. Bốn năm gả vào vương phủ, hắn luôn dè chừng nàng, luôn xem nàng là lệnh ái của thừa tướng mà đối xử. Chưa một lần nào hắn xem nàng là vương phi cả, có chăng chỉ có nữ nhân kia mới chân chính, danh chính ngôn thuận là ái thê tâm can của hắn mà thôi. Nàng bất quá là quân cờ thế thân cho nữ nhân kia, chờ ngày hắn đoạt lấy giang sơn rồi sẽ cùng nữ nhân ấy an hưởng vinh hoa phú quý. Không như bây giờ ăn không ngon ngủ không yên, cùng hắn nam chinh bắc chiến đoạt lấy non sông.

Hắn cũng cười, nhưng nụ cười của hắn không ra hỉ nộ. “Đúng rồi, bổn vương cũng rất sợ thừa tướng gia anh minh thần võ của nàng sẽ không vui liền trút giận lên Ngạc Nhi, như vậy bổn vương sẽ rất đau lòng”

Một vài câu nói thuận miệng của hắn thôi, cũng khiến bức tường thành trong lòng nàng từng chút, từng chút nứt ra, đến khi không thể chống đỡ nổi nữa sẽ hoàn toàn sụp đổ, một mảnh cũng không còn.

“Ngài yên tâm đi, chỉ cần ngài giữ đúng lời hứa. Ta đảm bảo Ngạc Nhi của ngài sẽ được hoàn trả về nguyên vẹn, không mất một sợi tóc nào đâu”

Nàng nhìn hắn, hành lễ, dù chỉ là một tiểu tiết nhỏ nàng cũng chưa từng bỏ. Chưa bao giờ nàng quên đi thân phận của bản thân, cũng chưa bao giờ nàng làm khó hắn, mọi thứ nàng đều lấy cương vị của vương phi mà chu toàn thay hắn. Thiên hạ nhìn vào thì thấy nàng hiền lương thục đức, không vì là lệnh ái của thừa tướng mà sinh kiêu. Chỉ là tự bản thân nàng hiểu rõ nhất, nàng không chỉ vì phụ thân còn vì chính nàng nữa, nàng biết hắn sẽ không cảm động đâu, nhưng thật sự nàng muốn một lần là thê tử của hắn, dù biết đây là ảo mộng rồi phải tỉnh.

Ngày hắn công phá thành trì, tiến quân vào hoàng cung. Nàng biết hắn thắng rồi, hoàng đế đã bị chế ngự nhất định sẽ thoái vị nhường ngôi. Ngày hắn quân lâm thiên hạ đã không còn xa.

Nàng cũng biết, đến lúc phải trả lại tất cả những thứ này cho nữ nhân kia, đến lúc phải hoàn mộng rồi.

Chỉ là nàng không ngờ phụ thân không giữ ước hẹn ban đầu, đến thời khắc than chốt người lại trở mặt đối địch với hắn.

Người nói: “Một là ngươi giết chết Ngạc Nhi, toàn tâm toàn ý với con gái ta. Bằng không, ngươi đừng mơ tưởng bước lên long ngai!”

Nàng đã hiểu vì sao phụ thân lại chọn thời điểm này để ép buộc hắn đưa ra lựa chọn, người chỉ là đang lo lắng cho nàng, sợ sau khi hắn nắm được quân quyền sẽ chỉ nhớ đến nữ nhân hắn yêu thương mà quên mất nàng, sợ hắn sẽ không giữ hẹn ước ban đầu, bởi vì có thể người đầu tiên hắn muốn khai trừ là gia tộc nàng…

Phụ thân cũng vì bất đắc dĩ mới đi bước cờ hiểm trở này. Nàng lắc đầu, khó khăn nói: “Không cần, phụ thân không cần người phải làm vậy!”

“Người thả Ngạc Nhi ra đi. Vương gia, ta tin tưởng hắn sẽ không nuốt lời!”

Nàng sớm đã biết rõ dù không có Ngạc Nhi hắn vẫn sẽ không cần nàng, càng làm như vậy chỉ khiến hắn càng thêm thống hận mà thôi. Nàng không cần ngôi vị hoàng hậu, không cần gì cả, chỉ hi vọng hắn đừng tổn hại đến phụ thân nàng.

Trạch Lăng Y nhìn một màn này bỗng nhiên cười, thật thâm trầm nói: “Nhạc phụ đại nhân uổng công bản vương đã đánh giá cao ngươi, ngươi thật khiến bản vương thất vọng. Chút tâm tư nhỏ nhoi này của người, lẽ nào bản vương không nhìn ra?”

Một khắc ấy, Trạch Lăng Y vừa dứt lời đã thấy binh lính xông vào, toàn là thủ vệ của hắn mà người của phụ thân nàng đều bị giết sạch, không còn kẻ nào sống sót.

Phụ thân cuối cùng cũng buông tha Ngạn Nhi, nữ nhân xinh đẹp kia liền yếu ớt ngã vào lòng hắn, cái ôm kiên định như vậy, ánh mắt nhu tình như vậy, bốn năm bên cạnh hắn nàng chưa từng được một lần cảm nhận.

Nàng cắn chặt môi cố gắng ngăn tiếng nức nghẹn trong lòng, giấu hết những nỗi bi ai, chua xót vào tận đáy lòng, đây không phải lúc nàng yếu đuối, bởi vì nàng cũng hiểu rất rõ sẽ không có ai thương cảm nàng.

“Vương gia thứ người muốn đều đã đoạt được rồi, có thể buông tha cho phụ thân ta không? Người đã già rồi không chịu nổi cảnh lao ngục”

Trạch Lăng Y không nhìn đến nàng, lãnh đạm lên tiếng: “Vương phi đã mệt rồi đưa nàng ấy hồi phủ trước đi”

Đêm ấy là một đêm thật dài, gió lạnh từng đợt thổi đến khiến nàng lạnh cóng cả tay chân, nhưng nàng thủy chung vẫn quỳ ở đó.

Hắn bước đến không biết dùng tâm tình gì đỡ lấy nàng đứng lên, thở dài một tiếng thật khẽ: “Bản vương đáp ứng nàng”

Nàng như không tin vào tai mình, nhìn hắn thật lâu, hai mắt giao nhau nhưng không thấy tâm điểm của đối phương nằm ở đâu, hắn thế mà đã đáp ứng nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN