Kiếp Yêu 2
Phần 5
Trên thế gian có người từng nói nhân duyên giữa con người mãi mãi không thể lý giải nổi…như cuộc đời tôi năm 17 tuổi đó đã từng có quãng thời gian hạnh phúc bên 1 người đàn ông xa lạ,dù trong lòng khi đó tình cảm làm lu mờ lý trí nhưng có 1 điều tôi nhận ra tôi cũng yêu người đó 1 cách thật lòng…hoa cứ bay trong gió nhưng gió vô tình chỉ cuốn lấy rồi buông ,mãi mãi không đưa hoa đến tận cuối cùng cuộc đời được!….
Casino tại Nhật Bản
Tiếng bàn quay Roulette,tiếng chia bài cùng tiếng nhạc dịu dàng ,những quý ông,quý bà lịch lãm bên những ly rượu…Tại bàn số 10 có hai người đàn ông đang ngồi đối diện …1 cô gái quay bàn với dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn…tên đàn ông với mái tóc hoa râm thắng lớn…
Đàn Ông: Hôm nay em làm anh may mắn ,chúng ta đi chơi chút nhỉ anh sẽ thưởng cho em kha khá…đi nào ( bóp mông cô gái gạt tay)…
_Xin hãy tự trọng
_Nếu em ngại thì chúng ta ra kia nói chuyện
_Tôi đang trong giờ làm việc thưa ông!
_Xưng hô khách sáo vậy muốn bao nhiêu nói giá đi …
_1 triệu đô ông có để cho tôi chứ ( người đàn ông đối diện nhấp rượu lên môi rồi cười đứng dậy)
Đàn Ông: Mày đang cười tao phải không thằng kia …( sấn sổ lao tới …vệ sỹ của người kia đạp thẳng vào chân rất nhanh)
Vệ sỹ: Hỗn láo ( Người đàn ông dơ tay ý thôi người vệ sỹ cúi đầu…cái lạ là người đó luôn đeo khẩu trang chỉ để lộ ánh mắt)…
Đàn Ông: Đau quá…đau quá chân tôi ( Gào lên trong casino k ai đoái hoài ngay cả bảo vệ) nó là ai còn không tóm chúng nó lại…( bảo vệ còn lôi tay kéo đi) này ý tao nói bắt thằng kia cơ mà…chúng mày mù hết à…này…
Cô gái chạy theo người đàn ông đeo khẩu trang vệ sỹ cản lại…
Cô gái: Xin dừng bước nếu anh đã giúp tôi thì tôi cầu xin anh,1 người giàu có như anh chắc chắn sẽ giúp được tôi
Vệ Sỹ: Mau lui lại 3m nhanh ( nói gằn giọng)
Cô Gái: Tôi cầu xin anh hãy giúp tôi
Vệ Sỹ: Lui lại …nhanh ( Người đó trên xe nói vọng ra)
_Lên xe đi
Vệ sỹ: Nhưng thưa điện…( chợt im) vâng …mau lên xe đi …( cô gái lên xe ngồi run run)
_Cô để ý ta từ bao giờ
_6 tháng nay rồi mỗi tháng anh sẽ đến và ngồi bàn số 10 mỗi lần anh đến đều đeo khẩu trang
_Đó là điều cô ấn tượng
_Dạ không vì tôi thấy anh chưa bao giờ trêu ghẹo ai ,có thể anh lớn tuổi nhưng người đàn ông lúc nãy cũng lớn tuổi đa số bọn họ đều mời chào tôi…
_Vậy sao k đi theo họ sẽ đáp ứng đủ cho cô
_Tôi không phải gái điếm tôi là du học sinh người Việt ( Người đàn ông đổi sắc mặt khi thấy cô ta nói vậy)
_Ngẩng mặt lên cho ta xem ( cô gái ngẩng mặt rồi ngại)
_Anh có ưng tôi không,nếu thật sự phải trao đổi thì tôi muốn người đó là anh ( anh ta cười ngạo nghễ) tôi đánh giá tôi quá cao phải không?đúng vậy vì mẹ tôi là nhà giáo bà luôn dặn tôi hãy trao thân cho người xứng đáng vì thứ đó chỉ có duy nhất 1 lần …nhưng xin anh hãy cứu giúp lũ trẻ ( Người đàn ông phóng xe đi 1 cách lăng yên)…tới 1 nơi toàn những bà mẹ đơn thân sinh những đứa con bị bệnh tim ,ung thư…Người đàn ông đi qua lặng nhìn cô gái đó ôm từng đứa trẻ cho uống thuốc rồi đưa tiền cho nhà bếp …
Cô gái: Nay tôi được boa thế này thôi mua bí đỏ cho lũ nhỏ ăn nhé …( ra chỗ người đàn ông) tôi muốn anh có thể giúp tôi tìm nhà tài trợ cho nơi này được không?những đứa trẻ vô tội đang từng ngày đau đớn nếu đói nữa …
_Cô bao nhiêu tuổi
_20 rồi ạ
_Trao đổi vì những người k quen biết,k máu mủ cô không hối hận chứ
_Nhất định không hối hận ( Người đàn ông quay đi lên xe) vậy là anh nhận lời hay không vậy ( lên xe) làm ơn nói cho tôi biết kết quả…( phóng xe đến 1 biệt thự cô gái đi theo sau nhìn ngó căn nhà rộng lớn nhưng k có ai ở mà đồ đạc sạch bong…người đàn ông đi thẳng lên trên) tôi chờ ở đây nhé hy vọng anh sẽ nhận lời ( nhìn ra bên ngoài hàng cây lao xao xào xạc cô gái ngồi vào chiếc đàn Piano đánh vài nốt rồi hát vu vơ)…” Nơi đây có 1 con đường mang tên là tình yêu…1 ngày khi anh đến sánh bước đi cùng tôi”…rồi bất giác thấy người đàn ông đó đi từ trên xuống với mái tóc rũ mái gương mặt bỏ khẩu trang …anh ta đàn ông ,quyến rũ với đôi môi đỏ và cơ thể cao lớn…khiến cô gái đơ người ngẩn ngơ…vội dừng hát
_Cứ tiếp tục đi ( rót rượu )
_Tôi cứ nghĩ anh phải già rồi cơ vì anh chỉ mặc vest …tôi có thể hỏi lý do tại sao anh luôn đeo khẩu trang khi ra ngoài không?
_Vì bụi ( Đưa rượu cho cô gái) cô tên gì
_Tôi tên Hương
_Hương …( nhếch mồm cười rồi gõ vào chiếc ly trên tay Hương) tôi đồng ý
_Thật sao ( đứng dậy) vậy anh k có trao đổi nào chứ ạ
_Không có
_Sao anh nói chuyện kiệm lời vậy tôi thấy anh rất ít nói
_Hôm nay là ngày tôi nói nhiều nhất suốt 15 năm qua đấy
_Tôi có nên cảm kích vì điều đó
_Tuỳ cô ( Cả hai nhìn nhau)
_Anh tên gì ?
_Bảo đó là tên tôi
_Anh là người Việt
_Không đó là tên tiếng Việt cô có thể đi chuyện cô nhờ đã xong…( Quay đi Hương đi tới ôm từ sau)
_Em muốn báo đáp
_Không cần
_Em thật sự muốn báo đáp anh có thể cho em biết lý do vì sao anh giúp em k?
_Tôi giúp lũ trẻ và chỉnh đốn lại các khoản phúc lợi xã hội dường như quá nhiều thiếu xót
_Anh làm nghề gì vậy ( Bảo quay đi Hương vẫn ôm) em đã nói sẽ trao đổi để không ai nợ ai…em muốn dùng thân mình báo đáp anh em hoàn toàn trong sáng chưa từng với bất kì ( Hôn lên môi Bảo anh ta tu hết ly rượu rồi bế thẳng lên phòng)…
Tôi đêm qua ra nhà ga ngủ vì chờ cả đêm cũng k thấy chị về…đến sáng tôi lại quay lại thì thấy cửa cổng mở hé…tôi cười rồi bước vào
_Có ai ở nhà không ạ ( tôi nghe tiếng choang ném lọ hoa ra ngoài tôi phải né)
Nga: DaiChi đứng lại anh k thể bỏ em được DaiChi em xin anh …( Anh ta nói gì đó tiếng Nhật nên tôi vẫn chưa biết nhiều …tôi thấy rầm …tôi chạy vào tên đàn ông đang nắm tóc chị đập xuống bàn)
DaiChi: Mày là ai
Tôi: Câu này tôi biết nhé tôi là em gái của cô gái kia ,mau buông ra nếu k tôi sẽ gọi cảnh sát…
Nga: Sao lại ở đây
Tôi: Hắn là ai vậy chị trả lời em đi ( DaiChi nói gì đó tôi gào lên) hắn nói cái quái gì vậy chị mau dịch đi ( Hắn đạp chị tôi nhẩy lên túm tóc hắn )
Nga: Đừng buông hắn ra…
15 phút vật lộn tên đó bỏ đi bỏ lại đống hoang tàn vì đập phá…tôi chảy cả máu mũi giấy thì nhét ở mũi
Tôi: Hắn là ai ?
_Là bạn trai của chị
_Chưa lấy mà nó đã đánh như thế nếu lấy rồi thì chắc nó giết mất ( đầu tóc tôi bú rù)
_Sao em qua đây
_Sao chị k hỏi bé Bông lấy 1 lần ,con bé bị nhiễm trùng máu …
_Nếu ngay từ đầu nghe tao cho đi thì không giờ bệnh đó k có tiền chỉ chờ chết ( tôi tát chị) mày điên à
_Em tỉnh táo vì em con muốn đánh chị cả trăm ngàn lần ,con còn nhỏ k dc 1 giọt sữa mẹ nhờ dì và mẹ chăm sóc đến bây giờ thì bị bệnh mà chị chỉ biết nói nvay thôi à,chị ở nhà thành phố ăn sung mặc sướng chị có biết số tiền mà mẹ gửi từ đâu không,từ những giọt mồ hôi của mẹ…nếu đã bỏ học hãy về với bé Bông đi…con bé cần mẹ
_Tao k có con…tao nhắc lại tao k có con ( chị hét lên)
_Sau này khi bé Bông lớn
_Nó sẽ k sống dc đâu ( Tôi nắm chặt tay) chị có hạnh phúc của riêng mình nói vs mẹ sang năm chị sẽ gửi tiền về…( Tôi sách balo lên vai) đi đâu vậy …
_Đâu cũng dc miẽn là kp gặp chị nữa đồ độc ác ( tôi quay đi ứa nc mắt)
_Mày rủa chị cũng dc sau này mày sẽ hiểu bé Bông sẽ làm ngáng chân tất cả chúng ta nếu còn cứ cố …( tôi ra cửa điện thoại mẹ gọi sang)
Mẹ: Con gặp chị chưa nó có ý về thăm con k
_Chị ý sống rất ổn nên mẹ làm ơn đừng bh gửi tiền cho chị ý nữa,mẹ cho chị ý sang đây học để làm gì chứ ( quát lên vs mẹ) mẹ…con xin lỗi ( cúp máy tôi ôm miệng khóc nghẹn) mẹ ơi bé Bông của con…nếu con bé biết mẹ nó nvay con bé sẽ bỏ con mất …( sợ cháu mất) con phải tìm thấy quán trà đó …đúng rồi quán trà…
Tôi đi hỏi khắp nơi…đến khi thấy 1 bà cụ đang phát cháo từ thiện…tôi đến ngồi cạnh
Cụ: Ăn cháo không cháu
_Dạ không thưa cụ …
_Sao buồn vậy cháu
_Cháu cần tìm 1 quán trà mà không ai biết
_Quán đó có nằm ở đây không
_Bà cháu nói đến thành phố đó quán trà dưới 1 cây anh đao trắng và hồng…
_Ồ bà biết đấy nhưng quán trà đó chỉ mở vào rằm tháng 7 thôi
_Dạ đúng rồi cụ ơi đúng rồi ạ cụ chỉ dùm con với
_Đưa giấy bút đây ta chỉ cho vì nơi đó là đất cấm nên ít ai biết,nhà ta khi xưa từng được thuê đến đó dọn dẹp…
_Dạ may mắn quá con cảm ơn bà…( tôi cúi đầu chào rồi càm tờ giấy đó lên đường)…
(N): Bảo tỉnh dậy mặc quần áo khi H còn đang ngủ say…xe chuẩn bị sẵn ở dưới sân
Thư kí: Hôm nay phu nhân sẽ đến uống trà tại nơi đó …có nhắn người nhất định phải qua thưởng trà hoa những bông đầu tiên của cây hoa nơi đó ạ
_Qua đó đi
_Còn cô gái đó ạ ( Bảo lau tay)
_Giải trí nên k cần quan tâm
_Tiểu nhân hiểu ( Cúi đầu Bảo lên xe đi tới quán trà)…
Tôi đi theo đến nơi đó không thấy có bóng người nơi đây có hai cây anh đào to lớn…hoa rơi phủ khắp sân…tôi thấy cửa quán trà khoá bên ngoài tôi ngồi sụp trước cửa…liệu có khi nào bác đó không tồn tại không?…nếu như vậy bé Bông phải làm sao đây ( tôi rơi nc mắt khi nghĩ tới rồi ngẩng lên khi thấy đứng trước măt 1 người đàn ông vs bộ quần áo vest đỏ đun chỉn chu gọn gàng đến từng móng tay…người anh ta phảng phất hương hoa rất thơm mùi rất quen …giây phút anh ta thấy tôi rơi nước mắt tôi vội gạt rồi quay đi) đàn ông nơi này sao thế nhỉ hqua thì đeo mặt nạ hnay lại gặp kẻ bịt khẩu trang …nơi này trong lành có bụi đâu ( lầm bầm nghĩ anh ta k hiểu anh ta lặng lẽ ngồi dưới gốc cây màu trắng nhìn ra mặt hồ)…Tôi đứng dậy đi ra hỏi…
_Anh gì ơi làm ơn cho tôi hỏi quán trà này khi nào thì mở vậy? ( K trl ) tôi đang hỏi anh đây …( cười tức tối) ô hay đàn ông ở đây khinh người quá nhỉ…anh có bị điếc không? ( anh ta quay ra nhìn đột ngột) ôi giật mình…
_Sao ngươi đến được nơi này
_Ô xưng ngươi nữa chứ,ta thích thì đến ( tôi nói lớn anh ta nhắm mắt thở dài) …
_Đi đi trước khi …
_Trước khi trời tối chứ gì …tôi không sợ hnay tôi nhất định phải gặp được người phụ nữ hay uống trà ở quán này vào ngày rằm tháng 7 ( người đó nét mặt thay đổi)
_Ngươi quen …
_Không bà nội tôi quen vị phu nhân đó nợ bà nội tôi ( Anh ta quay đi như thể k tin) tôi nói thật đấy anh đang nghĩ tôi nói dối đúng không? ( tôi đi lên phía trước rồi balo nặng trượt trơn ngã ngửa ra tôi tóm vào anh ta tóm trượt lên khẩu trang …anh ta đỡ toi…chiếc khẩu trang tay tôi nắm chặt…giây phút bên hồ đó tôi nhìn thấy gương mặt người này…( anh ta giật lại rồi đeo lên) cám ơn nhé suýt nữa xuống hồ rồi…anh có gương mặt đẹp nhưng rất buồn đó là cảm nhận của tôi…( anh ta bóp cổ tôi nhấc lên bóp chặt siết cổ tôi khó thở) làm …làm gì vậy ( đập tay anh ta)
_Ngươi phải chết khi đã …( tôi khó thở đỏ mặt tiếng 1 phụ nữ nói lên)
_Đừng …xin con đấy ( 1 phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn và rất quý phái) có gì để mẹ giải quyết dc k con…dc k con ( cúi đầu cầu xin …mẹ mà phải cúi đầu trước con của mình …anh ta buông tay giận dữ quay đi)…tôi ngã bịch xuống nền cỏ rồi ôm cổ thở hổn hển…
Tôi: Cám ơn…cám ơn phu nhân nhưng anh ta đùa hơi quá rồi…
Phu nhân: Tại sao cháu là ai mà vao đây có biết đây là khu vực cấm không? bất kì ai cũng tự giác không dc đến gần …
_Cháu đến tìm 1 phu nhân tên Tâm hay uống trà ở đây vào rằm tháng 7 theo lời dặn của bà…
_Ta chính là Tâm đây đứng dậy đi theo ta ( kì lạ họ cứ xưng ta với người khác)…bà của cháu là ai
_Dưới 1 chân đồi có 1 người phụ nữ bán bánh rán bà nói phu nhân nói nếu có vc hãy đến tìm phu nhân…( Phu nhân rót trà rồi nhớ ra)
_Đúng rồi ( nói lớn khiến tôi giật mình) con là cháu gái của bà ấy hả …
_Dạ đúng rồi
_Chuyện hơn chục năm rồi nên ta k còn nhớ và quên bẵng đi…khi đó các cháu còn bé lắm mẹ cháu sinh đôi thì phải …
_Dạ đúng rồi cháu còn chị gái
_Cháu uống trà đi xinh xắn đáng yêu lắm ( véo má tôi) năm nay bao nhiêu rồi nhỉ
_18 rồi ạ
_Đáng yêu quá ta rất thích có con gái
_Phu nhân k có con gái ạ
_Không chỉ có 1 con trai thôi khi xưa do bị thương nhiều nên sau này k sinh thêm được bệnh nọ rồi bệnh kia
_Phu nhân đi thanh niên xung phong ạ ( bà cười phá lên)
_Sao con nghĩ vậy
_Tại cháu nghe thấy nói bị thương nên cháu…
_K sao cứ nói chuyện thoải mái đi,nhìn con ta lại nhớ đến mình 1 thời vô tư,tự do tự tại…
_Sao 1 năm phu nhân chỉ đến đây 1 lần vào ngày rằm tháng 7 ạ có phải do nhà xa nên
_Không ta đến đây để tưởng nhớ đến cha mẹ mình…lâu lắm rồi mới gặp dc con gái Việt đáng yêu như con…( tôi đỏ mặt) mà con lặn lội tìm đến tận đây hẳn là có việc quan trọng lắm
_Dạ vâng sự việc là như vậy ạ ( tôi kể cho phu nhân nghe mọi chuyện bà khóc ướt hết hai hộp giấy ăn)
_Buồn quá con nghe thương con quá
_Dạ k con vẫn ổn
_Trời k phụ người như con đâu ta tin là vậy …chuyện này rất nhỏ thôi hy vọng ta sẽ giúp được 1 phần nào cho con việc chữa trị cho bé Bông…
_Con cám ơn phu nhân ngàn lần
_Đừng do ta nơ bà con mà
_Chỉ là cái bánh rán thôi mà phu nhân
_Vậy mà giờ mãi mãi ta k thể tìm lại hương vị bánh đó dù có trả giá bao lần
_Phu nhân nếu k chê con sẽ làm cho bác ăn thử
_Thật sao con chịu sao ( mắt bà long lanh )
_Cái đó đơn giản mà
_Thư kí ( Gọi lớn tôi giật mình) cpi khăn gói quả mướp chúng ta lên đường
Thư kí: Dạ thưa người …( kì lạ họ xưng hô như thể là gì mà mình quên nhỉ)…
Đi đến nửa đường phu nhân mở ra chiếc túi có mùi thơm ngất ngây khiến tôi chìm sâu vào giấc ngủ… Đến khi mở mắt tôi đang nằm trong 1 căn phòng trang trí như 1 bà hoàng vậy đẹp lộng lẫy…phu nhân đó có lẽ rất giàu có…tôi vươn vai buộc tóc cao rồi mở cửa hít thở sâu) chết dở đi cùng mà ngủ say quá đến mức phu nhân đưa vào…sao mình vậy nhỉ có lẽ mệt quá chăng…ra bên ngoài có mấy người mặc đồng phục cúi chào…
_Chào tiểu thư ( họ đồng thanh)
_Mấy chị khách sáo quá rồi
_Mời tiểu thư đi lối này ( mặt lạnh như tiền )…tôi đi qua con đường nơi đây mà cứ há mồm k ngậm được mồm…đây là đâu mà đẹp quá vậy đẹp hơn tranh vẽ…mặt hồ hoa rơi phủ kín với những cây cầu cổ kính…đây là nhà sao…( tôi nuốt nước bọt họ ai nấy im lặng)…cứ từng tốp nam nữ đi khắp nơi …
_Nếu mà như em thấy giống như hoàng cung vậy…nơi đây như trường quay phim…k lẽ trường quay phim ( tôi nói lớn mấy cô gái giật mình) tôi xin lỗi …
Phu nhân: Welcome con đến với nhà bếp ( ai nấy đang hứng khởi vội tắt ngấm)
Thư kí: Người nên nói là đến với nhà của ta hay hơn ạ
_Uk nhỉ đi nào cháu yêu các đồ để làm bánh đã có hết
_Để cháu trộn phu nhân cứ ra ngoài đi ạ ở đây con ngại k làm nhanh dc
_Vậy khi nào xong ra ngoài họ sẽ đưa con tới chỗ ta nhé
_Vâng ( tôi nhào nhào bột tay quẹt hết lên mặt)…rán xong mẻ bánh tôi vui mừng như bắt dc vàng…lâu mình k làm rồi không biết có ngon không?…( qua ô cửa tôi thấy người đàn ông ở đêm hoá trang hno …chiếc mặt nạ đó …tôi cố nhìn bóng lưng …đúng là anh ta)…tôi bất giác đẩy cửa bước ra gọi với) anh gì ơi …
Người làm: Tiểu thư xin dừng bước nơi đây k thể đi lại tuỳ tiện được xin đi bên này
_Nhưng …vâng ( tôi đi theo họ bánh rán dc bê lên phu nhân ăn rồi tự nhiên nc mắt nc mũi lã chã thư kí phải lau)
Phu nhân: Ta nhớ quê quá con ạ nhớ lắm nhưng chăng còn ai ,người thân mất hết rồi
_Còn con này …khi nào về phu nhân về chơi vs con và bé Bông nhé…
_Ta cám ơn tấm lòng của con
_Người đàn ông khi nãy là con của phu nhân ạ ( bà ngừng cắn bánh)
_Uk ( ấp úng)
_Anh ta có vẻ là ngươi nóng tính phải k bác ( Đột nhiên mn cúi gập đầu)
_Uk có hơi nóng nảy bác chỉ muốn con trai mình giống như bao chàng trai khác…
_Anh ta bị ( tôi đập tay ) con hiểu rồi cái đó bh xã hội cũng chấp nhận hết rồi …
_Ý là sao cháu gái
_Giới tính thứ 3 đúng k ạ ( bà phụt cả nhân bánh vào mặt tôi)
_Ta xin lỗi thật sự xin lỗi con ( bà ôm bụng cười)…lâu lắm rồi ta mới cảm thấy thư thái như vậy…ra ngoài đi dạo cùng ta đi …mai con về cho ta gửi lời hỏi thăm mẹ con nhé
_Dạ con sẽ ghi nhớ
_Khi xưa bà nội của con và bạn của bác là hai chị em …họ lần lượt ra đi hết cả rồi để lại mỗi ta ( bà u buồn nhìn ra mặt hồ)
_Ai rồi cũng sẽ đến lúc đó bác ạ,con nghĩ mỗi người chúng ta đều có số mệnh…con k oán trách số mệnh mà sẽ cố vượt qua nó ( Bà lặng lẽ nhìn tôi)
_Con có bạn trai chưa ( tôi xua tay)
_Dạ chưa con k nghĩ tới
_Sao vậy đứa trẻ đáng yêu như con bác nghĩ sẽ có hàng ngàn anh đổ gục xuống chân con…
_Dạ không có đâu ,k có đâu ạ ( tôi gãi đầu) …
_Bác ước gì con là con dâu bác
_Trừ khi bác còn 1 người con trai nữa chứ người khi nãy con sợ k dám đến gần đâu…
_Thật ra ngày bé nó là 1 đứa trẻ đáng yêu nhưng hoàn cảnh của nó khiến nó trở nên như vậy …bác thay mặt con trai mình xin lỗi con ( cúi đầu)…
_Bác k sai con k dám nhận đâu ạ,bác cho con hỏi 1 câu nhé có thật bác nợ tiền bánh rán k ạ
_Thật nói đến thật xấu hổ lãi của chiếc bánh rán hơn chục năm qua chắc cũng khá lớn con cần gì cứ nói ( bác học toán chắc kém)
_Dạ k đủ thừa rồi ạ quá thừa rồi ạ
_Có gì cứ con cứ lói đừng khiến ta áy láy ( Tôi phì cười vì lời bác trêu) …
_Vâng
_Giờ con về nghỉ ngơi ma ta đưa con ra sân bay
_Con cám ơn ( đêm về phòng tôi k ngủ dc cứ quay đi quay lại) …nếu ai đó làm con gái của bác thì thật là tốt,nhìn nụ cười bác hiền hậu như mẹ của mình vậy…( tôi đang nằm nghe thấy tiếng sáo …tôi mở cửa sổ rồi ngồi nghe) hay thật ai mà thổi hay vậy…nhưng buồn ghê nghe lại nhớ nhà…xa Bông mấy ngày rồi nhớ con quá Bông thối của Dì ạ …sẽ có tiền cho con chữa bệnh rồi…( tôi thấy bên dưới nước có tiếng động 1 người chèo thuyền còn người đang thổi sáo đeo chiếc mặt nạ vào cái đêm hôm nọ mà tôi gặp)…ơ đêm hôm họ còn làm gì vậy nhỉ anh gì này chúng ta lại gặp nhau rồi (ngồi trên cửa sổ tôi với tay thế là xong ) chết rồi cuốn theo chiều gió rồi ( Tôi nhắm mắt rơi tõm xuống hồ…rồi nổi lên vì lạnh run lên) này đàn ông gì phải đỡ tôi chứ ( thuyền đi qua tôi bò lên bờ) đáng lẽ như phim kiếm hiệp ngã xuống nước thì phải có người đỡ có phải đẹp không???
(N): Thư kí chèo thuyền
Thư kí: Điện hạ đó là khách của phu nhân nên nếu có lỗi ( K trl vẫn thổi sáo dưới ánh trăng)
Tôi điên lên chạy vèo vèo theo hướng chiếc thuyền người vẫn ướt sũng…tên khốn trước thì làm đổ đồ ăn giờ thì thấy mình ngã k thèm đỡ nhỡ may mình k biết bơi thì sao?…tôi chạy vòng theo hết hơi cuối cùng cũng đuổi kịp…
_Đứng lại đó ( Thư kí vẫn chèo tôi nhẩy ùm xuống hồ bơi ra thuyền)
Thư kí: Cô này…điên rồi ( tôi bám lấy thuyền thở hổn hển bò lên…)
Tôi: Sắp chết rồi hết hơi rồi ( Nằm vật ra)
Thư kí: Mau quỳ ( Người đàn ông dơ tay thư kí vội lùi ra tôi bật dậy a ta giật mình)
Tôi: Tôi mệt quá ( nói dc câu rồi nằm vật ra) các anh làm việc chắc cũng vất vả lắm …tôi hiểu vì tôi cũng là người lao động ấy vậy mà sao ( bật dậy) sao lại khinh nhau anh ghét tôi hả …anh là người đầu tiên tôi quen ở đây…thôi định ra nói cho trận nhưng chắc anh cũng chả hiểu tôi nói gì,công việc nhặt rác trên hồ trông cậy cả ở anh ,thảo nào hồ nhà họ sạch vậy…anh gặp con trai bác chủ nhà chưa?hắn định ( ghé tai) thôi tôi về đây tạm biệt ( vẫy tay chào vừa đi vừa vắt áo) cố lên ( cố quay lại nói) anh thổi sáo hay đấy mặc dù tôi k hiểu nhưng vẫn thấy hay…
Thư kí: Cái gì nhặt rác trên hồ ( Tôi vỗ vai thư kí)
_Cố lên nhé bảo anh ta nhặt rác thôi làm vc lao động chân tay k vc gì mà phải xấu hổ mà phải đeo mặt nạ làm gì …( thư kí tức k nói dc câu nào)…
Thư kí: Này…
Tôi về phòng thay đồ rồi mệt đến nỗi nằm lăn ra ngủ luôn…đúng là điên mới bơi vào lúc đêm lạnh thế này…( hắt xì)…
Hôm sau tiếng bác gái nói í ới trong phòng…tôi mở mắt người qua người lại đang cpi đồ cho tôi
Phu nhân: Chào buổi sáng cháu yêu
_Chào phu nhân
_Quà ta dành cho con mang về đây này…
_Nhiều quá bác ơi có lẽ k hết đâu ạ,con k cân quà gì đâu bác cho con đủ rồi mà…
_Ta tặng mẹ của con ,cháu và ta coi như có duyên…ta quý cháu nữa…lại đây ra ăn sáng thôi con…nay thứ mấy nhỉ
Thư kí: Thứ 7 nên ngài sẽ ăn sáng với phu nhân đó ạ ( nghe ngài tôi gãi đầu khó hiểu)
Phu nhân: Chắc k sao đâu đi nào cháu yêu
_Vâng ( vào nhà ăn của phu nhân tôi thấy con trai phu nhân ngồi uống trà nhẹ nhàng,tôi sợ nép sau lưng phu nhân) có lẽ cháu k cần ăn đâu ạ
Phu nhân: Con xem con làm con bé sợ rồi này,đừng sợ tới đây ( anh ta chẳng nói gì ngòi vào bàn ăn tôi k dám gắp gì cả phu nhân gắp cho tôi) hôm nay con có lịch gì không con.
Anh ta: Không có thưa mẹ ( nói lạnh tanh)
Phu nhân: Con có ý định đi đâu không? ( kéo sát thảm ngồi gần anh ta hơn)
Anh Ta: Mẹ cứ nói ngắn gọn hơn đi
_Ý mẹ là nếu con không bận có thể đứa cháu của bạn mẹ ra sân bay để xoá bỏ hiềm khích ( tôi nghẹn ở cổ vs vội ly nước)
Tôi: Dạ thôi k cần đâu bác
Anh ta: Con đồng ý ( Tự dưng thấy như trăm con dao phi thẳng vào trán)
Tôi: Con có thể ra đó 1 mình
Phu Nhân: Con cứ để ta xoá bỏ hiềm khích để con có cái nhìn vui vẻ hơn về gia đình ta…( tôi vã mồ hôi)…đến khi ra xe chia tay bác gái mà bác khóc sướt mướt
Phu nhân: Con đi mạnh giỏi nhé rảnh gọi cho bác có số rồi đấy,Bảo đưa con bé về dùm mẹ cho mẹ mát mặt nha con ( anh ta chẳng nói gì lên xe rất ít nói chỉ trl câu hỏi cần thiét)…
_Dạ vậy con đi bác giữ sưc khoẻ nhé cám ơn bác vì mọi thứ…( tôi lên xe rồi lại ngửi thấy mùi hương và lịm dần)
(N): Trên xe Ngân ngả vào người Bảo…anh ta đẩy Ngân lại gật gù ngả vào khiến anh ta bực tức …Đi 1 đoạn Ngân khua tay múa chân mơ…
Ngân: Mẹ để con bắt gà …bắt gà ( nói mơ thư kí ngồi phía trên phì cười Bảo lừ mắt anh ta liền im)…
Được nửa đường Ngân mở mắt thấy đang dựa vào vai Bảo…vội lùi ra
_Xin lỗi tôi không cố ý ( phủi phủi áo anh ta thở dài)
Thư kí: Cuộc họp sẽ diễn ra vào lúc 11h15 kéo dài khoảng 3 tiếng ngài nên nghỉ 1 giấc đi ạ ( anh ta nhắm mắt tôi sực nhớ)
Tôi: Khoan đã tôi quên mất ( Làm anh ta vừa định chợp mắt lại giật mình) làm ơn cho xe qua địa chỉ này ( nhà chị gái) tôi cần vào đó chỉ 5p thôi …( xe qua đó tôi lao ra rồi nói vào) cám ơn nhé 5p tôi sẽ ra ( tôi vào gõ cửa) chị em đến rồi …chị ( tôi mở cửa thấy chị ngồi trên sàn tóc rũ rượi chị ngẩng lên khuôn mặt biến dạng tím bầm máu mồm vẫn chảy) chị …chị sao vậy…( Chị ôm lấy tôi)
Nga: Nó lấy tiền đem cho con khác số tiền chị dành dụm nghe nó nói đi đầu tư nhưng chị phát hiện nó còn có bồ bên ngoài
_Chị điên rồi hắn và chị đã kết hôn đâu sao lại gọi là có bồ phải gọi là lăng nhăng ,chị quay về đi nhà mình có gì ăn nấy …sẽ k khổ đâu em đã nghĩ dc cách cứu bé bông đã có tiền chưa trị cho con bé chị xem tờ ngân phiếu này sẽ giúp bé Bông của chúng ta phát triển như 1 đứa trẻ bt khác ( Chị giật lấy)
Nga: Cho chị mượn nhé chị sẽ trả em sớm ( Chị đẩy ngã tôi rồi chạy ra cửa sau)
_Chị …k được…k được đâu…làm ơn trả lại cho em con bé đang chờ em về ( toi chạy theo nhìn 4 xung quanh k thấy chị đâu) chị ( tôi hét lên) em sẽ giết chết chị em k đùa đâu…bé Bông…( tôi đấm vào tim khi nghĩ đến bé Bông) con bé đang đau lắm…chị là mẹ cơ mà…
(N): Bảo dơ tay nhìn đồng hồ 10p
Thư kí: Để tiểu thần vào gọi ( đang định đi vào thì thấy Ngân đi ra đờ đẫn nước mắt lã chã) cô làm ơn nhanh lên ( thấy Ngân khóc) cô sao vậy…
Ngân: Tôi k thể đi được phiền mọi người rồi
Thư kí: Vậy chúng tôi sẽ đi trước,tạm biệt ( xe vụt đi)…
Bảo ngồi trên xe nhìn gương thấy Ngân ngồi sụp bên ngoài cổng…
Thư kí: Hình như có chuyện gì đó
Bảo: Hãy làm theo đúng phận sự của mình …Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan
Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn
Thư kí: Tiểu thần xin ghi nhớ lời dậy của người…
Xe vụt đi tôi nhận ra túi đồ của mình ở xe của họ…làm sao đây ( gọi bác gái k nghe máy)…chị tôi sẽ đập chết chị ( Tuyết rơi tôi lạnh hơ tay) phải lấy lại tiền cho Bông…sao mày k giữ mà ngu để bị lấy hả Ngân…bao cố găng nỗ lực giờ sắp đổ bể rồi…( tôi khóc dưới trời tuyết đến tối cũng k thấy chị về …cũng k thấy họ mang trả lại đồ cho mình)…
(N): Thư kí nhận được email
Thư kí: Cô gái làn trước ở biệt thự lại tới đó đứng rồi ạ dường như chờ bằng được gặp người thì thôi …
_Đàn bà luôn là phù du đã là phù du thì dù chỉ là 1 sợi tóc ta cũng chưa bao giờ ghi nhớ ai trong đầu…
_Tiểu thần sẽ dọn dẹp …( bảo nhấp rượu thấy balo của Ngân ở dưới chân)
_Mẹ của ta nợ bên ngoài thật sao?
_Dạ theo như ghi chép phu nhân đã thừa nhận nợ tiền 10 chiếc bánh rán của nhà cô gái đó
_Bánh…Bánh rán ( anh ta ôm trán) ta tự hỏi vì sao mà ngày đó mẹ của ta lại lọt vào mắt cha của mình…( anh ta cười nhẹ đến địa điểm họp ) ta muốn đi ngủ ngươi thay ta họp đi
_Vậy balo của cô Ngân
_Ta sẽ đưa hãy tỏ ra là những người bình thường ta thích nvay hơn
_Thần hiểu …cung tiễn người ( Bảo lái xe quay đi)
(N): Xa xa nơi Tâm đang ngồi lặng lẽ nhìn ra mặt hồ
Thư kí: Ông chủ thưa người ( đưa điện thoại)
Tâm: Em buồn quá
_Ta thấy em có bao giờ vui
_Anh và bô lão rốt cuộc đã huấn luyện thằng bé thành người thế nào vậy,k lẽ mình anh tàn ác còn chưa đủ …hnay nó hạ lệnh giết toàn bộ 93 người trong 1 gia tộc ,đứa nhỏ nhất mới 6 tháng tuổi em tự hỏi rằng em sinh con với người là đúng hay là sai
_Số phận đã định k ai có thể thay đổi nó đã là Vua …trọng trách mang trên vai chỉ cần nó sai 1 bước sẽ hàng ngàn người đau khổ sẽ có chién tranh…
_Em muốn con của em lấy vợ sinh con 1 cách bình thường nó đã 35 tuổi nhưng chưa hề nghĩ đến việc sinh con nối dõi cho hoàng cung này…anh đang dần giết chết trái tim 1 người mẹ như em…
_Qua đây bên ta chúng ta sẽ nói chuyện sau ,hãy nhớ rằng con của chúng ta đã là Vua …Vua của thế giới ngầm ( cúp máy tiếng tút tút Tâm ôm mặt khóc)
Tâm: Em k chịu thua số phận em tự sắp sếp và tính toán riêng cho mình ,anh hãy chờ xem…thư kí Akiko…
Thư kí: Có tiểu thần
_Kế hoạch của ta sao rồi lần đầu trong đời con phải dùng âm mưu kế xin trời phù hộ
_Là mưu kế thưa ngươi
_Ta thêm thắt cho ý chí rực sáng ý mà…( cười ngại)
Tôi vào trong nhà của Chị vì mưa tuyết trong phòng đầy bao cao su,chị sống 1 cách thác loạn…tôi mệt nên nằm trên ghế ngủ thiếp đi cho tới khi thấy ngực mát mát…tôi mở mắt thấy DaiChi hắn đang sờ tay vào ngực tôi…tôi đạp rồi hét lên
DaiChi: Đừng sợ anh thích em
_Tôi hiểu câu này đấy nhé tránh ra ( Hắn vồ lấy tôi hít tóc 1 cách bệnh hoạn rồi nói gì đó tôi k rõ nhiều câu nên k hiểu) mày biết tiếng Anh k thằng mặt dầy ( Hắn đóng sập cửa ghì tay tôi) không bỏ tao ra …cút ra …mẹ ơi ( người hắn đầy mùi rượu tôi khóc) bỏ tao ra ( tôi k cựa dc tay rồi rút dc chân tôi đạp vào háng khiến hắn đau nhẩy bật ra…tôi vùng dậy chạy)…
(N): Bảo sách chiếc balo xuống dưới trời tuyết và mở cốp xe 1 đống đồ phu nhân chuẩn bị…anh ta thở dài…( Thấy cửa mở Ngân chạy ra khóc lớn rồi áo bung hết hở áo lót Bảo chợt lặng yên)…
Ngân: Hắn …định…( DaiChi chạy ra Ngân chạy lên xe )
DaiChi: Con khốn xuống đây hôm nay tao sẽ cho mày nát người ( Định mở xe Bảo cầm chiếc balo gõ thẳng vào đầu rất mạnh hắn gục máu chảy trên đầu xuống mặt đến hắn còn ngạc nhiên) cái quái gì thế này máu…( Hắn sờ tay lên cửa kính Ngân hét lên) …
Bảo: Xuông xe ( Ngân k xuống vẫn ngồi)
_Tôi k thể xuống chân tôi run k bước được ( Bảo lên xe thấy áo Ngân rách anh ta quay đi) cám ơn nhưng đưng đuổi tôi lúc này…tôi thật sự k có chỗ để đi
_Vậy ý cô là k có chỗ để đi nên sẽ ở bên tôi đêm nay à
_Anh nghĩ tôi là loại người gì vậy
_Thì là loại gì cũng đã rõ rồi ( ý nói lúc sáng có lẽ do DaiChi mà tôi khóc) cô kp kiểu tôi thích nhưng nếu muốn tôi chấp nhận cho qua ( Tôi tát bốp vào anh ta)…
_Tôi k bh muốn gặp lại anh nữa người như anh dù có dát vàng lên người tôi cũng k bh thèm ( tôi xuống xe anh ta chốt cửa rồi phóng đi) anh làm gì vậy
_Tôi sẽ cho cô thấy đánh ta là sai lầm lớn cả đời cô…( anh ta phóng rất nhanh)
Lúc này tôi thấy sợ…ngay từ lần đầu gặp tôi đã sợ…sợ kẻ mà trong ánh mắt không có chút tình người nào trong đó…hắn định làm gì mình câu hỏi trong lòng khiến tôi run sợ mà k thể thốt nên lời!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!