Kiếp Yêu 2 - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1737


Kiếp Yêu 2


Phần 6


Tôi thấy cơn sấm chớp loé lên khiến tôi càng thêm lo sợ,ở 1 đất nước xa lạ,tiếng bập bẹ câu rõ câu không?giờ tôi chỉ muốn được nằm trong vòng tay mẹ,ôm mẹ và Bông,hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng đôi khi có muốn cũng chẳng được…cơn mưa đổ xuống…

_Anh rốt cuộc đưa tôi đi đâu vậy…anh làm thế này là phạm pháp…anh đang phạm pháp đấy ( k trl) anh có nghe tôi nói gì không?( xe đi qua 1 cầy cầu 1 ngôi nhà bằng kính nằm giữa hồ anh ta phi thẳng xe vào đó 1 thư kí đi ra)
Thư kí: Người đã về ( cúi chào cùng 3 người khác)…nước tắm đã dc chuẩn bị ( Thấy tôi trong xe đang run sợ thư kí dừng nói)
Bảo: Lui hết đi …
Thư kí: Vâng ( cúi đầu anh ta xuống xe )
Bảo: Xuống xe …( tôi bước xuống áo hở hết ngực tôi lấy hai tay che) …
Tôi: Tôi run quá không bước được anh có thể gọi hộ tôi 1 cái xe không ?
_Run sao ( Anh ta vác tôi lên khiến tôi giật mình)
_Anh làm gì thế đặt tôi xuống đi …bỏ ra ( tôi cắn mạnh vào vai anh ta)…làm ơn bỏ tôi ra đi ( Vào phòng anh ta ném ùm tôi vào bể tắm rồi dìm tôi xuống nước đến khiến tôi sặc …giẫy dụa rồi anh ta nhấc lên )
Bảo: Ta chưa bao giờ phải động tay vào ai nhưng do ngươi quá hỗn láo và xấc xược,tội đáng muôn lần chết…
_Anh giết tôi luôn đi ( tôi thở hổn hển buông thõng tay) tôi mất tất cả rồi ,tôi chẳng còn gì ( Vua nhăn mặt khó chịu khi thấy Ngân không cầu xin mà còn muốn chết …nc mắt Ngân rơi cùng những giọt nước…) tôi chỉ muốn cứu cháu của mình,điều đó có gì sai?tôi có sai không khi chỉ muốn cứu cháu của tôi…Bông của tôi ( Tay ôm tim khóc đau đớn Bảo buông tay rồi quay đi…còn Ngân vẫn ngồi khóc như thể rất đau đớn,tiếng khóc xé lòng)…
Bảo bước ra bên ngoài thư kí chờ sẵn
Bảo: Gọi Naomi lên ( Người hầu già)
Thư kí: Vâng thưa người ( Bảo đi xuống ra bể tắm anh ta cởi đồ bước xuống ,Thư kí rót rượu vang)…cô gái đó giờ tiểu thần sẽ đưa ra sân bay,dù sao cũng là người quen biết với phu nhân…
Bảo: Lý lịch của cô đọc k sót 1 chữ…
Thư kí: Cô ta là Hoàng Thị Ngân sinh ngày 20/10/xxx tính tới năm nay 18 tuổi,bố đã mất còn mẹ ..( Vua dơ tay)
_Cô ta có con rồi à
_Dạ chưa kết hôn nhưng có cháu gái tên thường gọi là Bé Bông,mục đích sang gặp phu nhân là muốn xin phu nhân tiền giúp đỡ cháu của mình…trong này có ghi cô ấy dừng học để nuôi con của chị gái,gia cảnh cũng vô cùng đáng thương…( Vua tu hết ly rươu rồi trần như nhộng đứng lên thư kí choàng áo) …
_Đã là khách của mẹ thì phải đối đãi tốt đến cùng chứ ( Cười nhẹ Thư kí sợ sệt lo lắng)…
(N): Tại Hoàng Cung của Thế Giới Ngầm…Thư kí của Tâm ( Phu nhân mẹ Bảo) …
Thư kí: Cô ấy hiện đang ở căn nhà kính cùng điện hạ…
_Akiko này ta thấy lo lắng ,thật sự lo lắng khi xưa mẹ chồng của ta ,bà cũng đã làm đủ mọi cách để khiến ta được nhập cung 1 cách đàng hoàng ,còn bây giờ ý của ta là sau khi Ngân về nước ta định lặp lại lịch sử là sang nói chuyện với con bé về việc nhập cung,ta có quá ích kỉ không Akiko
_Dạ không đâu ,phu nhân vì điện hạ mà
_Khi thằng bé được sinh ra 1 năm ,chồng của ta đã tách nó khỏi ta,ông ấy nói nó là con trai là người nối dõi phải chịu huấn luyện từ nhỏ,thằng bé lên 6 đã biết chơi gần hết nhạc cụ,tinh thông văn địa nhưng cô biết không ,ta thấy trong ánh mắt của nó có sự cô đơn,thấy con ốm ta chăm bẵm nó đều nói không cần và không sao …nhìn thư viện sách trong cung mà xem nó đã phải học thuộc tất cả…ta chỉ muốn Ngân truyền cho thằng bé 1 chút chỉ là 1 chút ấm áp thôi vì trong mắt con bé k có tranh đấu và k có dục vọng …ý trời đã giúp ta khi con bé gặp nạn và đang bên con trai ta chỉ có điều ta lo sợ con bé sẽ bị tổn thương giống như ta ngày xưa vậy,dòng máu của Vua luôn là những người máu lạnh ta ích kỉ 1 chút có được không???( Akiko cúi đầu còn Tâm nhắm mắt tụng kinh)…

Tôi ngồi khóc thì tiếng nói vang lên của 1 bà cô già…
Naomi: Tôi là Naomi là quản gia ở đây…mời cô đứng dậy thay đồ
_Vâng ( tôi đứng dậy người ướt sũng)
_Mời theo tôi ( Bà cô đưa tôi tới 1 bể tắm) nước tắm đã chuẩn bị đồ cũng đã được chuẩn bị …xin mời ngự thuỷ ( ý xuống hồ tắm)
_Cám ơn bác ( tôi xuống hồ với đầy các cánh hoa đủ loại hoa …thơm ngào ngạt )…mẹ và Bông đang làm gì ,chị chắc chắn sẽ mất hút cho mà xem ,Bông đang chờ mình vậy mà ( tôi ôm mặt) phải sao đây ?còn gặp tên điên kia nữa nếu kp con của phu nhân mình đã vả cho hắn vài cái rồi …mình sao có thể gọi hỏi tiền phu nhân lần nữa được đây…không được phu nhân đã cho mình nhiều rồi…nhưng…( lòng hỗn loạn)
Naomi: Có lời nhắn đến cô …
_Dạ có phải do cháu tắm lâu không ạ ,cháu xong rồi đây ạ
_Không phải đâu người có lời nhắn cho riêng cô
_Người…là tên điên …à vâng cháu nghe…
_Xe cũng đã được chuẩn bị sẵn ,vé máy bay cũng đã được chuẩn bị sẵn ,đồ cô có thể mặc được treo ở kia giờ chỉ cần đi lối đó cô có thể về nhà…
_Dạ cám ơn cô …
_Còn lời nhắn thứ 2 dành cho cô…đó là …là chiếc váy ngủ kia ( Chỉ sang bộ váy ngủ màu đen đang được treo khá hở hang) 1 tấm vé giúp cháu của cô được chữa trị khỏi hoàn toàn và 1 khoản tiền đủ để cháu cô có thể yên tâm sống trong môi trường tốt và học đến hết đại học…và cô bước vào thang máy lên đến tầng 7 tấm vé đang ở đó …hãy suy nghĩ …
_Bà cô nói tiếng Anh thật giỏi…ở đây có 2 con đường ,2 lựa chọn …cháu đủ lớn để biết sự lựa chọn về nhà hoặc mặc chiếc váy đó ( tôi tự cười bản thân) những cánh hoa này thật sự thơm …( tôi đỏ mắt cố k rơi nc mắt) cháu cũng bình thường như những cô gái khác ,biết lựa chọn nào có lợi cho mình…và vì ( tôi cắn môi cố không khóc) vì người thân cháu sẽ k hối tiếc bất cứ điều gì,còn người là còn tất cả phải không ạ( tôi bước lên Naomi choàng áo và tôi nhấc bộ váy ngủ đó người làm trong nhà lau người rồi thay đồ cho tôi…họ tết tóc nửa đầu rồi vẫn để buông mái tóc dài của tôi đánh son đỏ đậm môi…tôi lặng yên như mất hồn)
Naomi: Xong rồi xin mời vào thang máy lên tầng 7…( tôi choàng áo rồi bước vào hai chân run run …Thang máy mở ra 1 chiếc đàn piano để giữa phòng lát toàn đá đen và cửa kính xung quanh…tôi đứng yên đến khi thang máy đóng lại tôi vội bước qua …( dùng tay chặn k cho cửa đóng)
Tôi: Ay…đau qua ( thổi ngón tay k thấy ai tôi đi ra cửa kính nhìn ra bên ngoài hình ảnh thành phố lấp lánh trong đêm tôi tựa đầu vào nhìn rồi chơt thấy có hơi ấm từ phía sau …tôi quay lại thì anh ta giữ vai ,quàng tay qua cổ) tôi muốn tấm vé đó …
Bảo: Ta chưa nói hai lời…( Tay rút dây áo choàng xoay tôi lại)
_Tôi xin anh 1 điều ( Anh ta cười nhẹ) đừng quên tôi
_Tại sao? ( Đưa rượu cho tôi)
_Muốn làm 1 cánh hoa được cơn gió nhớ tới dù chỉ là thoáng qua và vô nghĩa…( Anh ta bế tôi lên bước vào giường ngủ)
_Ta muốn thấy sự toàn tâm toàn ý nếu không mọi thứ đều sẽ là số 0
_Anh muốn thế nào nữa ( Tôi quay sang nhìn nhau rồi ngại tôi quay đi)
_Ta thích sự mới lạ …thích sự trải nghiệm ( anh ta nhấc tôi ngồi lên lòng rồi vuốt tóc ra sau áo choàng tôi tuột xuống ,bên ánh nến bộ váy ngủ hở hang tôi co người lại ông ta giữ tay)
_Đừng nhìn anh tắt hết nến đi ..( Đang nói ông ta hôn lên môi …tôi quay mặt đi) tôi …
_Hôn vụng về tác phong chậm chạp ( Hôn lên ngực tôi …tôi đẩy)
_Tôi thật sự không thể ,tôi sẽ cầu cứu phu nhân dù cho có mặt dầy đi chăng nữa
_Cô đang cự tuyệt ta
_Đúng ( Anh ta cười …cười 1 cách ghê sợ tôi đứng dậy với áo choàng ông ta giữ tay)
_Đồ hỗn láo xấc xược ngươi quá ngạo mạn trước ta rồi ( Ông ta lấy dây áo choàng rất nhanh buộc tay tôi trói hai tay vào đầu giường)
_Anh làm gì vậy tôi không đồng ý chẳng phải anh cần sự đồng ý hay sao ( Ông ta cầm chai rượu tu hết rồi bật bản nhạc nhẹ)
_Ngươi sẽ chẳng có gì ,ngươi dám trêu đùa ta sao ? ( ông ta lao tới tụt quần lót tôi xuống 1 cách thô bạo rồi ông ta cởi áo choàng)
_Tôi xin lỗi được không?tôi lựa chọn quá vội vàng ( ông ta chẳng nghe tôi nói rồi bắt đầu cho vào quan hệ…) đau quá ( tôi khóc tay thì bị trói ông ta hì hục đến khi phá được trinh của tôi gương mặt ông ta tỏ vẻ mãn nguyện cười khẩy)
_Ngươi cũng khá đó chứ ( Với lên cắn ngực rồi cắn lên cổ ,tai)…
Tôi chỉ biết khóc không còn sức kháng cự trước người đàn ông vạm vỡ này…chỉ biết nhìn ánh nến để biết mình đang còn sống…ông ta bóp mặt bắt tôi nhìn vào ông ta…tôi ngại cố gắng quay mặt đi và k muốn nhìn…ông ta hôn ghì chặt môi không cho tôi cựa quậy…môi chạm môi không thể buông…tay bị trói không thể đẩy ông ta…tôi dần lả đi…ông ta cảm nhận được rằng tôi đang yếu …ông ta cố gắng xong nhanh …
_Tay tôi đau ( Ông ta rút dây ra hai cổ tay tôi đỏ lừ lằn vết dây)anh có hài lòng không,nếu có thì hãy cho tôi tấm vé như lúc đầu
_Vậy thì ngay lúc đầu ngươi phải phục tùng ngay chứ ( tôi quay sang chủ động hôn ông ta nước mắt vẫn lăn trên má…ông ta đẩy ra)
_Anh hài lòng chưa ? ( Tôi gạt nc mắt quay đi ông ta ôm từ sau rồi thở dài tưa vào đầu tôi nhắm mắt rồi lại kéo tôi quan hệ từ phia sau …) mồ hôi tôi nhễ nhại còn anh ta thì rất khoẻ luôn giữ tay tôi để tôi k thể kháng cự…
_Ta muốn ngươi phục tùng cả đêm nay ( Bế tôi dậy ra bàn Piano đặt tôi ngồi lên rồi quàng tay tôi vào cổ và tiếp tục quan hệ)…
_Ngày mai liệu anh có nhớ mặt tôi k ( K trl) hy vọng là không giờ thì tôi chẳng muốn anh nhớ đến tôi nữa ( Anh ta ghé tai tôi)
_Ta chưa hề nhớ những người đã từng qua đêm giải trí chỉ là giải trí ( Nghe câu nói đó tôi thấy mình thật rẻ tiền và khi xong tôi choàng áo đầu tóc rối bời còn anh ta nhắm mắt…) ta hài lòng ( câu nói như mỉa mai tôi chạy thẳng vào thang máy rồi ngồi sụp xuống khóc nấc xuống nhà)
Naomi: Đồ của cô và mọi thứ đều ở trong balo
_Cám ơn Naomi ( Tôi mặc vội bộ quần áo chạy ra xe toàn thân đau đớn thể xác bị chà đạp ngồi trên xe tôi khóc đau đớn
Thư kí của Bảo nhìn Ngân khóc qua gương…anh ta buồn bã thở dài…
Ngân: Xin lỗi nếu làm phiền anh
_Cô cứ tự nhiên ( Tôi khóc như 1 đứa trẻ )…
Ra tới sân bay tôi kéo hành lý đi vội vàng…rất nhanh k kịp chào thư kí …tôi lên máy bay giữ tay lên tim mình và đập để nó không nhói đau…vết thương lòng luôn là vết thương mà sẽ chẳng bao giờ quên…mãi mãi…
Thư kí trở về thấy Bảo đang ngồi nhìn ra ngoài cửa kính…tay cầm ly rượu
Thư kí: Tiểu thần đã về
_Lui xuống đi
_Tiểu thần có thể nói 1 câu không ạ ( Vua quay lại nhìn) cô gái đó đã khóc rất nhiều ý tiểu thần muốn nói ,mỗi cô gái qua đêm với người thần đều thấy họ rạng ngời hạnh phúc …còn lần này
_Ngậm miệng ( Thư kí quỳ xuống) tiểu thần biết tội
_Từ khi nào ngươi lại dc phép nhận xét và đánh giá những việc như vậy
_Tiểu thần thấy cô ấy k giống …k giống những cô gái khác …
_Lui xuống thi hành hình phạt (Phạt bản thân)
_Tiểu thần xin vâng…( Ánh mắt của Bảo như nói lên ông ta chẳng hề quan tâm)…
Tôi trở về nhà thì không thấy mẹ và Bông đâu
Cô Thương: Ngân về rồi sao con
_Dạ con về rồi mẹ con và bé Bông
_K gọi được cho con,hôm qua có người đến nói có chiến dịch chữa cho trẻ bị ung thư máu,được miễn phí…nên mẹ cháu và Bông hiện đang ở viện trên thành phố chuẩn bị cho việc chữa trị…

_Vậy cháu lên đó luôn đây cô
_Cứ nghỉ ngơi đã ,con bé Nga k về hay sao?
_Không cô ạ chị ấy giờ đã khác quá nhiều rồi cháu đi trước đây ạ…( Tôi mở balo ra 1 túi đầy tiền và những hạt nhỏ lấp lánh như kim cương) cái giá của mình đây sao ( tôi tự cười) quá nhiều rồi …( rơi nc mắt cắn vào balo để k phát thành tiếng)…
(N): Tại Hoàng Cung…
Thư kí của Tâm: Phu nhân hình như mọi chuyện đã xong
_Vậy giờ thì chỉ cần chờ kết quả thôi…( Bên ngoài cung nữ)
Cung nữ: Bẩm Điện Hạ tới
Tâm: Mời vào ( Vua bước vào trong chiếc mặt nạ quỷ) người đến sớm vậy phải chăng là có việc gì?
_Ngươi nghĩ chuyện ngươi đang làm có thể qua mặt ta hay sao?
_Ta chưa hiểu thưa điện hạ
_Người cố tình cho ta ngửi Dục Tình Hương…nếu không kẻ phàm phu như cô ta…
_Ta cũng từng là kẻ phàm phu như cô gái đó …Điện Hạ nói vậy phải chăng đang chê cười xuất thân của ta…
_Người đâu k có lệnh của ta Thái Phi ( Mẹ Vua) không được phép bước ra khỏi cung nửa bước…Kiếp Hoa ngắn ngủi đong đầy bụi hồng trần ,từng cánh hoa tan theo dòng nước ( Ý nói phụ nữ qua tay ông ta đều vô nghĩa)
_Tạ ơn điện hạ ( cúi đầu Vua tức tối quay đi)
Akiko: Thần xin lỗi vì làm k thấu đáo để bị phát hiện
Tâm: Dù cho cô có làm thấu đến đâu điện hạ cũng vẫn sẽ biết…giờ chỉ chờ vào kết quả …trên máy bay đã cho Ngân uống nước kích thích thụ thai chưa?
_Dạ rồi thưa phu nhân…
_Đợi chờ là hạnh phúc …
Tôi lên tới viện thấy mẹ đứng bên ngoài…
Mẹ: Ngân …con đây rồi sao rồi có gặp dc ngườ đó không?
_Con có phu nhân đó rất tốt bụng
_Họ chắc giàu lắm hả con
_Vâng rất giàu
_Có gặp Nga không
_Con có chị ấy sẽ k về đâu ( tôi nhìn Bông qua tấm kính)
_Con bé giờ chỉ cần ra nc ngoài nữa là có thể triệt để bệnh …phu nhân đó có giúp…
_Có mẹ ạ phu nhân đó có giúp ,chúng ta có thể đưa bé Bông ra nc ngoài
_Ôi trời ơi vậy là nhà ta gặp quý nhân thật sự rồi …
_Mai con sẽ đưa mẹ đi làm thủ tục
_Ngân này mẹ định bảo đưa cô Thương đi cùng mẹ còn con hãy ở nhà để nhập học lại đi vì chữa trị không phải ngày 1 ngày 2 mẹ lo đươc,sắp đến học kì mới cố gắng để đi học theo bạn bè con ạ đừng lãng phí bao năm đèn sách…( tôi nghĩ tới chị đã nvay nên gật đầu)…
_Vậy con sẽ ở nhà đi học lại …con sẽ cố gắng…( Tôi nhìn Bông lấy động lực để quên đi …quên đi đêm kinh hoàng cùng người đó)…
2 Tháng sau tôi nhập học trở lại…nhìn cánh cổng mơ ước của trường đại học tôi cười rạng ngời dưới ánh nắng của 1 buổi trời thu…mình đang cố quên đi vì dù sao đời này kiếp này cũng không thể gặp lại nhau nữa…mình cũng đã được nhận đủ giá trị của đêm đó …vì Bông mình k hối tiếc ( tôi mở điện thoại ra nhìn ảnh Bông)…
(N): Tại Phủ Vương Hầu ( Họ hàng của Vua)
1 người phụ nữ khá lớn tuổi cùng theo sau là rất nhiều nô bộc…tiến tới bên vườn hoa…
_Con trai con đang làm gì vậy ( Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh quay lại đó là Thành)
Thành: Con đang vẽ thôi không có gì lớn cả…
_Mẹ có thể xem con vẽ gì không?( vẽ 1 cô gái đang quét lá rơi ở sân chùa) con vẽ ai vậy
_Vu vơ thôi ( Ấp úng)
_Ngày mai là ngày các đại thần lên điện,cha của con cũng lên và ngày mai là ngày con đàng hoàng được phép bước vào cung sau ngần ấy năm…ngần ấy năm phải bôn ba lưu lạc bên ngoài…
_Con không sao?
_Bố của Bảo( Tức Bình) và cha của con là anh em cùng cha khác mẹ …vì hắn sợ con sẽ đe doạ đến ngai vàng của con hắn nên đã ép con từ nhỏ phải rời xa ta…ta đã khóc suốt 30 năm khi có con mà không được đến gần…
_Con hiểu nỗi buồn của mẫu thân nhưng trong lòng con chưa hề có ý nghĩ sai lệch ( Bố Thành quát từ phía sau)
Vương Hầu: Im miệng ngay cho ta …làm đàn ông k có chí tiến thủ
_Vậy bố có tiến được không,bao năm qua nếu bố vượt qua bố của hắn thì giờ người làm Vua là con ,con sẽ kp tranh đấu kp sợ sệt kp bị đưa đi xứ người cách xa gia đình ( Vương Hầu tát thành …Vương Phi hét lên)
Vương Phi: Kìa mình…( người hầu quỳ hết xuống)
Vương Hầu: Tại sao mày là con của tao mà k hề giống tao chút nào,mày nhìn Bảo đi hắn còn hơn cả bố của Hắn,tàn ác và máu lạnh đến ghê sợ,mày có muốn có ngày gia tộc này 160 người bị nó hạ lệnh giết hết không?
Thành: Con có chí hướng của riêng mình ( Thành rút súng bắn chết hết người hầu đang đứng tại đó khiến Vương Phi và Vương Hầu ngạc nhiên) tên của hắn nếu bị phát hiện rằng cha đã gọi 1 cách tuỳ tiện như vậy thì k chỉ là gia tộc này đâu sẽ chết đâu ( Thành vứt súng xuống lau tay quay đi Vương Hầu cười lớn)
Vương Hầu: Đây mới là con của ta chứ…hay lắm khá khen…( Thư kí của Vương Phi chạy tới)
Thư kí: Có tin này thưa người 1 cô gái ở ( nói thì thầm vào tai)
_Còn chờ gì nữa bắt nó lại đây trước khi Thái Phi phát hiện …
_Vâng
_Thái Phi ơi là Thái Phi bao năm qua cô vẫn chỉ là kẻ ngốc…
Tôi ngồi học mà bụng đói đến run người ,rồi chơt thấy hoa mắt…tôi ngất …đến khi tỉnh đang nằm trong viện…
Thầy: Em tỉnh rồi à
_Em cám ơn thầy ( tôi cố dậy)
_Cứ nằm nghỉ đi Ngân này từ năm ngoái đến năm nay mới có dịp thầy trò mình hỏi nhau…em có lẽ sắp lấy ck rồi đúng k?
_Dạ chưa đâu thầy ,bạn trai chưa có thì ck con gì ạ
_Vậy à,vậy em sẽ nói sao với gia đình khi em đang mang thai
_Dạ ( tôi ngẩn người)…
_Em không hiểu ý thầy…
_Đây là khoa sản em đang mang thai ,thai được 6 tuần đây là kết quả và nguyên nhân khiến em ngất đi ( tôi buông thõng tay)
_Thầy cứ nghĩ em khác những đứa trẻ khác em chăm chỉ học hành và luôn nở nụ cười tươi rói ,tôi nghĩ em sẽ là tấm gương cho các bạn vậy mà câu trl của em là chưa có bạn trai mà lại có thai…em làm tôi thật sự thật vọng ( Thầy đứng dậy ra về) ….tôi đi lảo đảo về nhà như người mất hồn…
Mẹ: Về rồi à Bông hnay đi học hát bập bẹ được mới giỏi chứ, rửa tay chân ăn cơm đi con ( tôi ôm mặt khóc lớn )
_Mẹ ơi con phải sao đây ,phải sao đây mẹ ơi …con buồn quá mẹ ơi ( tôi ôm cổ mẹ )
Mẹ: Sao vậy con
_Con có thai rồi ( mẹ đẩy ra)
_Cái gì con đang nói gì
_Con có thai rồi ( tôi đưa mẹ tờ siêu âm)
_Mày…ai ?mày lại giống con Nga kb cha nó là ai ?ai?( mẹ quát lên bên cửa có tiếng vọng vào)
_Là của con trai tôi ( Tôi quay sang thấy phu nhân làm tôi ngạc nhiên)
Mẹ: Chị là…
Tâm: Tôi là mẹ của người khiến con chị có thai…xin đừng khiển trách…lỗi ở tôi chị cứ mắng tôi đi ( Bác sấn sổ vào mẹ làm mẹ cuống)
Mẹ: Tôi …tôi nào dám
Tôi: Phu nhân tại sao người biết
Phu Nhân: Tôi xin giới thiệu tôi tên Tâm cách đây mấy chục năm tôi cũng từng sống ở ngọn đồi này…
Mẹ: Tên Tâm k lẽ là quý nhân giúp bé Bông
Tâm: Ấy k có gì lớn đâu ,lỗi ở tôi làm mẹ mà ( Mếu máo) con trai tôi và cháu nó yêu thương nhau mà chưa qua xin phép cô tôi thật sự áy náy…
Mẹ: Ngân có phải vậy k?( tôi ấp úng)…
Ngân: Cái đó con ( Tâm nháy mắt) vâng ( tôi cúi đầu vì k muốn mẹ buồn)
Mẹ: Tôi phản đối mau theo mẹ đến viện xử lý
Tâm : Ấy sao cô mất bình tĩnh thế dù sao cũng là con cháu nhà tôi mà
Mẹ: Nhà chị giàu có,con tôi con nhà nông sao có thể hoà hợp và thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy mặt con trai chị
Tâm: Cháu nó rất bận ,tôi sẽ bảo cháu nó gặp chị sau dc k?
Mẹ: Đến bh bụng nó sẽ càng ngày càng lớn
Tâm: Yên tâm gia đình tôi chịu trách nhiệm tất tần tật chị cứ yên tâm ( Mẹ tôi quay đi cười)
Mẹ: Phải thế chứ tôi đi bắt gà mời chị
Tâm: Đúng món sở trường luôn ( Bà kéo tay tôi,tôi rót nước mời) có mệt không con…
_Chỉ hay đói thôi ạ
_Uk có người nghén kinh lắm có người lại chỉ hay đói ăn được là tốt,ăn để có sức cho sau này…
_Sao phu nhân biết
_Cái gì mà ta chả biết
_Con k thể sinh con được vì chúng con chỉ là thoả thuận…k có tình yêu.
_Chỉ cần ở gần nhau có hay k sẽ rõ con chưa thử sao biết là k dc
_Đối vs người đó là sợ hãi con k thể yêu được và khoảng cách xã hội quá xa…k thể bên nhau dc đâu ạ
_Ta biết con chỉ nói vậy con của chị gái con còn có thể nuôi huống gì là con của con,con nhất định sẽ sinh con…đừng giấu ta nuôi con 1 mình khổ lắm ai ơi,hơn nữa nhìn bé Bông đi k có bố thì cũng k dc trọn vẹn…con muốn con của con giống nvay hay sao?
_Không con k muốn ( nghĩ đến tôi sợ)
_Con mới 18 tuổi ở tuổi này vẫn bồng bột còn con trai ta nó đã lớn tuổi suy nghĩ và hành xử có lẽ k hợp vs con nhưng rồi sẽ thấu hiểu…con suy nghĩ đi ta đã cpi đồ cho con sang đó rồi đừng khiến mẹ con buồn ( Phu nhân đứng dậy sắn tay áo ra làm gà cùng mẹ)
Mẹ: Ấy bẩn chị để em làm
_Tôi nổi tiếng thịt gà nhanh yên tâm để tôi…( Tôi tựa đầu vào cửa buồn bã đi k dc mà ở lại càng k đươc)
(N): Tại Casino Hương vừa làm vừa nôn oẹ
Quản Lý: Nếu ốm thì nghỉ đi cô làm nvay còn ra thể thống gì
_Tôi phải làm chờ 1 người nhất định chờ…( 1 lát sau thấy thư kí của Bảo đến Hương chạy vội ra) anh còn nhớ tôi không,người đó à ông chủ của anh có đến không?
_Có chuyện gì
_Tôi đã chờ ở căn nhà đó suốt mấy tháng nay nhưng anh ấy k tới lần nào ,tôi có việc quan trọng muốn nói…
_Có chuyện gì cứ nói với tôi là đủ
_Tôi có thai rồi hãy nói với người ấy như vậy ( Thư kí lặng yên rồi quay đi)
_Cô chờ ở đây?( quay ra xe Bảo ngồi trong xe) điện hạ cô gái tên Hương người nhớ chứ ạ
_Không nhớ
_Cô gái ngài gặp ở đây và đã giúp cô ấy
_À …rồi sao ?
_Cô ấy nói có thai rồi ạ
_Giải quyết êm đẹp đi
_Dạ vâng ( Hương bước ra từ cửa 1 tốp người kéo cô lên xe)
Hương: Các người là ai ,buông tôi ra ( bịt miệng Thư kí nhìn thấy)
Thư kí: Điện hạ
_Ta thấy rồi k cần hoảng hốt …đuổi theo
Thư kí: Vâng ( phóng xe đuổi theo rồi tăng ga phanh trước xe bọn chúng…Thư kí bước xuống xe …mở xe chúng rút kiếm chém liên tiếp Hương hét ầm lên còn Bảo ngồi lặng yên trong xe nhìn người của mình chém giết Hương chạy ra 1 tên đuổi theo kéo tóc Bảo ngồi trong xe anh ta rút súng bắn xuyên qua kính ô tô giữa trán tên sát thủ Hương ngất lịm )
Thư kí: Bọn chúng đều cắn lưỡi hết thưa điện hạ…
_Chúng nhận ra ta và ngươi là ai rồi nên mới tự sát hết…nvay là chúng cố tình nhắm vào cô ta hay nói đung hơn ngắm vào cái thai…
_Tiểu thần sẽ điều tra cặn kẽ …còn về cô gái kia ( Bảo bế lên)
_Hồi cung
_Điện hạ việc này cô gái này
_Ta cho phép cô ta nhập cung dù sao ta nhận ra có kẻ đang định giết con của ta nên để đứa trẻ này phải được sinh ra ,dù sao để cho Thái Phi có cháu bớt làm mấy việc thừa …
_Việc này k đúng thông lệ
_Cô ta có thai rồi ta cho phép bỏ qua khâu tuyển chọn …
_Vâng thần sẽ báo lên hậu cung…
Tôi tạm biệt mẹ cùng Phu nhân lên đường…
Mẹ: Nhớ khi về phải đi cùng ck con nhé mẹ sắp sếp đươc sẽ sang
_Vâng vậy con đi nhé
Tâm: Em yên tâm ta đi nhé ( Tôi ôm hôn Bông ) con bé khoẻ rồi ,ta sẽ chú ý lo cho gia đình con…
_Vâng ( Ngồi trên máy bay nhìn ra cửa sổ tôi buồn bã nghĩ đến chuỗi ngày lại gặp hắn ta)…
(N): Tại Vương Phủ
Vương Phi: Lũ ăn hại chỉ cần tóm dc cô ta là sẽ có cơ hội làm ảnh hưởng đến Vua,hắn đã lang chạ bên ngoài để dẫn đến có thai vs con nhà kp quý tộc…
Thư kí: Xin người bình tĩnh
_Bình tĩnh sao dc giờ nếu hắn phát hiện ra thì hắn nhất định để cho con nhỏ đó sinh con ra Thái Phi k thiếu cách để cho nó thành con nhà quý tộc khi đó nó sẽ đàng hoàng dc công nhận…
Thư kí: Nếu Thái Phi k thích thì sao ạ,hình như bà ta đã chọn cho con trai mình 1 cô gái khác…
_Ồ có chuyện nvay sao ,kịch hay rồi đây???( cười lớn)…
(N): Hương mở mắt thấy trước mặt là 1 người đeo mặt nạ quỷ,cô ta sợ hãi
Hương: Anh là ai ?đây là đâu?
_Ngươi ổn chứ ( Vuốt tóc H nhận ra giọng nói)
_Bảo là anh ( Ông ta dơ ngón tay lên miệng H)
_Cái tên đó nhất định không được nói ra nếu ngươi muốn sống sót và việc tháy mặt ta ngươi cũng nhất định phải quên đi …
_Tại sao lại vậy ( Thư kí bước vào)
Thư kí: Đó là tội chết đây là Hoàng Cung của Thế Giới Ngầm và trước mặt cô chính là Vị Vua cai trị nơi này mau hành lễ ( Bảo dơ tay)
Bảo: Khỏi cần…
H: Vua…thế giới ngầm…anh thật sự là…
Bảo: Hãy xưng tiểu thần và điện hạ…Naomi
Naomi: Có thần
_Dậy cô ta cách xưng hô…hoặc nếu cô k muốn ở lại có thể phá bỏ cái thai và trở về vs cuộc sống bt
H: Em k ,em nhất định k bỏ,em muốn được đi dạo cùng người,có dc k ?( Bảo đứng dậy k trl H chạy theo ra đến hoa viên cô ta lặng yên nhìn xung quanh) ôi mẹ ơi xem nơi này xem ,nó quá đẹp …điện hạ xem này ( Rung cây hoa rơi đầy đầu Vua rồi cười tươi Vua bất giác sờ lên má)
Trên xe Phu nhân lặng yên
_Sao phu nhân k nói gì
_Ta kb phải nói sao vs con vì chuyện là thế này ( đến cửa 1 khu cổ kính lính gác nghiêm ngăt đột nhiên mặt hồ mở ra xe đi xuống…tôi ôm miệng)
_Bác…đây là đâu vậy
_Là Hoàng Cung con của ta là Vua của thế giới ngầm vị vua cai trị mọi thứ ( tôi cười vỗ vai)
_Ấy bác lại trêu con ( thấy phu nhân k cười)
_Khi nó đeo mặt nạ quỷ nó sẽ hoàn toàn trở nên máu lạnh vô tình ( tôi chợt nhớ ra vội ngồi lùi lại)
_Không thể ,bác đùa con ( tôi mở cửa chạy …vừa đi vừa nhớ lại người đeo mặt nạ tôi găp kể từ ngay khi đặt chân tới đây…càng chạy càng vô vọng lạc lõng giữa nơi rộng lớn này)…tôi chạy tới nơi có nhiều cây hoa đỏ rơi phủ khắp lối rồi thở hổn hển…
(N): Hương kiễng chân hôn lên môi Vua qua chiếc mặt nạ…
Hương: Em yêu người…thật lòng từ ánh nhìn đầu tiên ( Thấy phía xa có 1 cô gái đang nhìn Vua quay lại nhìn theo Hương thấy Ngân đang đứng nhìn người nhễ nhại mồ hôi hoa rơi lả tả quanh đầu Ngân ông ta lặng yên thở mạnh)…
Tôi dường như vừa chứng kiến điều không nên thấy,hắn đã có người thương trong lòng và chắc chắn người đó kp là tôi… (Dưới tán cây hoa đó Hương nhìn Bảo và Bảo lại nhìn Ngân dưới cơn mưa hoa…) giờ đây chỉ cần thở nhẹ tôi cũng có thể chạm tới người…anh ta là Vua cao cao tại thượng đến bên tôi tựa như ánh nắng vào 1 buổi sớm mai…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN