Beta: Dưa Hấu
Rất quyết đoán, rất đậm chất Phó Dĩ Diệu.
Những người linh tinh cũng được lên đài đọc lời chúc mừng há chả phải là trò hề ư?
Xe Phó Dĩ Diệu dừng trước cổng trường. Từ hiệu trưởng đương nhiệm đến chủ nhiệm tổ chức đích thân ra tiếp đón.
Cố Nam Hề rất đoan trang đi bên cạnh anh, hiệu trưởng còn trêu cô: “Hiếm thấy Nam Hề lại ngoan như thế này đấy.”
Cố Nam Hề mỉm cười nói: “Hiệu trưởng, ngày long trọng như vậy cũng phải giả bộ cho giống một chút chứ ạ.”
Hiệu trưởng cười ha ha: “Thì ra là vẫn như cũ, không thay đổi chút nào nha.”
“Không phải mà! Em giờ xinh hơn xưa nhiều.”
“Đúng, đúng, đúng! Ngày càng xinh đẹp rồi.”
Cố Nam Hề đắc ý nhìn Phó Dĩ Diệu, cô nở nụ cười khiêu khích: “Anh nghe thấy chưa?”
Phó Dĩ Diệu cười dịu dàng: “Anh lúc nào cũng khen em xinh mà.”
“Anh đâu có khi nào cũng khen em xinh chứ? Chỉ lâu lâu mới khen một lần thôi.” Cố Nam Hề nhăn mũi, biểu thị bất mãn.
Hiệu trưởng dùng ánh mắt sâu xa nhìn hai người, nói: “Xem ra không chỉ là trở nên xinh đẹp thôi đâu, mà tình cảm giữa hai đứa cũng ngày càng tốt đấy.”
Cố Nam Hề bị mọi người trêu ghẹo, ngượng cúi đầu xuống.
Phó Dĩ Diệu: “Đúng vậy, cũng thông minh hơn nữa.”
Có ý gì? Ý là bảo cô cuối cùng cũng biết rằng anh tốt ư?
Quanh co vòng vèo một hồi, hóa ra là muốn khen mình à? Đúng là không biết xấu hổ mà!
Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề cùng mọi người hàn huyên đôi ba câu. Sau đó, đã đến lượt anh lên đài đọc lời chúc mừng.
Trước khi anh lên bục còn dặn dò Tiêu Mặc để ý đến cô.
Cố Nam Hề phồng má bất mãn, xem cô là đứa trẻ ba tuổi à? Làm như cô có thể gây ra họa gì đó không bằng.
Nhưng mà hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường. Người thì đông, xung quanh cũng hơi loạn, Cố Nam Hề vẫn là nghe lời anh ngồi bên cạnh Tiêu Mặc vậy.
Phó Dĩ Diệu ở trên đài, khí chất cao ngạo, quý phái. Người đàn ông này bất kể là đứng ở đâu cũng vẫn nổi bật như thế! Như hạc giữa bầy gà. Cực kỳ chói mắt!
Không cần làm gì, nói gì cũng có thể dễ dàng câu mất hồn phách của người đối diện.
Những cảnh cô học sinh nhỏ vụng trộm chạy đến sân bóng rổ để nhìn lén đàn anh chơi bóng hay cảnh viết thư tình cho người con trai khác trong mấy phim thanh xuân vườn trường kia chưa bao giờ có trong thời niên thiếu của cô. Vì cô đã gặp được Phó Dĩ Diệu. Vì thế mà cô luôn cảm thấy những người khác không là gì cả.
Bài diễn thuyết của anh rất đơn giản nhưng có thể khiến người nghe rất tán thưởng, đều đồng loạt vỗ tay.
Phó Dĩ Diệu nói xong câu cuối cùng, cô cũng vỗ tay cho anh.
Tiêu Mặc mím môi cười khẽ. Đúng là sự cổ động lớn nhất đối với tiểu Phó tổng mà.
Cố Nam Hề phát hiện Tiêu Mặc đang cười mình thì khẽ hất cằm, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Người đàn ông ưu tú như vậy, cô phải tán thưởng anh chứ!
Phó Dĩ Diệu đi xuống, ngồi lại bên cạnh Cố Nam Hề. Tiêu Mặc lập tức bán đứng cô nói: “Lúc nãy, Cố tiểu thư vỗ tay rất nhiệt tình đấy. Hai tay còn đỏ cả lên kia kìa.”
Phó Dĩ Diệu mỉm cười: “Thật à? Để anh xem một chút nào.”
Nói rồi anh cầm lấy tay Cố Nam Hề. Ở đây có rất nhiều người đấy! Anh không biết xấu hổ à?
Cố Nam Hề trốn tránh, phản bác: “Anh đừng nghe anh Tiêu nói bậy. Em nào có đâu.”
“Là không vỗ tay hay là không kích động đến nỗi vỗ đến đỏ cả tay?”
Cố Nam Hề lẩm bẩm: “Vế sau làm gì có.”
Phó Dĩ Diệu: “Vậy là có vỗ tay rồi?”
Cố Nam Hề hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Bây giờ có phải anh đang vui đến mức lòng nở hoa không?”
“Có chút chút.”
Cố Nam Hề bị anh trêu đến đỏ cả mặt.
Nhưng cô không ngờ rằng Phó Dĩ Diệu vẫn cứ như vậy nắm chặt tay cô, còn dùng năm ngón tay của anh đan vào tay cô. Hai bàn tay đan chặt vào nhau trông rất thân mật.
Cố Nam Hề hơi giãy ra, hỏi anh: “Anh định làm gì? Có rất nhiều người đang nhìn kia kìa.”
Phó Dĩ Diệu vẫn thản nhiên như không mà trả lời: “Người khác không rảnh như vậy đâu. Ai thèm để ý chúng ta có nắm tay hay không làm gì?”
“Anh có thể đừng xem thường mị lực của em thế có được không hả?”
Cô xinh đẹp như vậy, chói mắt như vậy, có rất nhiều người đang lén nhìn cô đấy.
Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô: “Anh xem thường mị lực của em khi nào? Mị lực của em lớn đến nỗi tên của anh bây giờ cũng được ghi cùng với em trên giấy kết hôn kia kìa.”
Cô triệt để bị anh lấy lòng.
Cứ như thế để anh nắm một hồi lâu.
Nghi thức khô khan kết thúc, hoạt động ngày hôm nay cũng bắt đầu, mọi người cũng tất tự nhiên tham dự.
Cố Nam Hề và Phó Dĩ Diệu chênh nhau năm tuổi, cho nên mặc dù là học cùng trường nhưng cũng không học cùng một thời kỳ.
Bây giờ hai người đang dạo bước trên sân trường, tự nhiên lại có cảm giác ngây ngô yêu sớm của thời học sinh.
Cố Nam Hề và Phó Dĩ Diệu đứng dưới một cây đại thụ to lớn, tán cây rậm rạp rợp bóng xuống xung quanh, cô hứng thú bừng bừng giới thiệu: “Mọi người trong trường đặt cho nói một cái tên là cây nhân duyên, vì thế mà mấy cô cậu học sinh rất thích vụng trộm hẹn hò dưới tán cây này.”
Phó Dĩ Diệu nhìn thoáng qua cái cây một cái, nhàn nhạt hỏi: “Em cũng từng đến đây hẹn hò à?”
Cố Nam Hề lập tức phản bác: “Em đến đây làm gì chứ?”
“Ồ?” Phó Dĩ Diệu sâu xa cười.
Cố Nam Hề khinh thường giải thích: “Em nào có tin mấy chuyện này đâu, chỉ là mấy cô cậu thiếu niên kia mới tin thôi.”
Phó Dĩ Diệu khẽ cười nói: “Anh còn cho rằng em dẫn anh đến đây là đang muốn ám chỉ đến cái gì đó chứ.”
Cố Nam Hề bị anh nói trúng tâm tư, cực kỳ lúng túng.
Có thờ có thiêng có kiêng có lành mà? Cũng có mất gì đâu.
Phó Dĩ Diệu ngước nhìn cây đại thụ cao lớn kia. Cành lá um tùm xanh biếc, bao phủ cả một mảnh đất rộng.
Cố Nam Hề thấp giọng hỏi anh: “Anh thật sự chưa nghe qua chuyện về cái cây này à?”
Phó Dĩ Diệu híp mắt nhìn cô, vuốt vuốt tóc cô: “Từng nghe nói. Nhưng cũng chỉ cảm thấy mấy lời kia là vô căn cứ mà thôi.”
“À.” Cố Nam Hề hơi thất vọng ủ rũ mặt mày.
Trước kia, cô cũng không tin lắm. Nhưng hôm nay cùng Phó Dĩ Diệu đến trường học, tự nhiên nhiệt huyết dâng trào muốn đến đây.
Phó Dĩ Diệu lại cụp mắt nhìn khuôn mặt có chút mất mát của cô, ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, nở nụ cười nhẹ: “Nhưng mà anh cũng không ngại vì em mà tin tưởng một lần.”
Hai mắt Cố Nam Hề lập tức sáng lên lấp la lấp lánh, khóe miệng cũng nở nụ cười: “Vậy chúng ta ở đây đợi một lát đi! Hấp thụ tinh hoa của cái cây này.”
Phó Dĩ Diệu bật cười nói: “Em muốn tu luyện thành tinh sao? Còn hấp thụ tinh hoa trời đất nữa chứ.”
“Có thành tinh cũng là anh thành tinh ý.”
Hồ ly phiên bản nam, chuyên môn câu hồn đoạt phách của người khác.
Hai người đứng dựa vào thân cây. Làn gió nhè nhẹ thổi qua làm mái tóc của Cố Nam Hề hơi loạn. Hình ảnh này thật kích thích thị giác của người xem.
Cố Nam Hề: “Em cảm thấy lúc trước chắc chắn có rất nhiều cô gái tường mơ tưởng đến cảnh được cùng anh hẹn hò dưới tán cây này.”
“Nhưng bọn họ không có cơ hội đó.”
“Chẳng lẽ anh đang ám chỉ em là người có phúc nhất mới được cùng anh đứng ở đây à?”
Phó Dĩ Diệu nhìn cô: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Cố Nam Hề lại kiêu ngạo liếc nhìn anh: “Vậy em nói cho anh biết! Anh rất may mắn mới có thể cùng em đứng dưới gốc cây này đấy.”
“Đúng thế, anh rất lấy làm vinh hạnh.” Phó Dĩ Diệu thấp giọng đáp.
Cố Nam Hề rất vui vẻ dựa đầu vào bả vai Phó Dĩ Diệu. Đôi tay hai người nắm chặt, mười ngón đan vào nhau, hưởng thụ khoảng không gian bình yên hiếm có này.
Nhưng mà thân phận của Phó Dĩ Diệu không cho phép hai người được yên tĩnh quá lâu. Tiêu Mặc gọi điện thoại tới hỏi anh bây giờ có rảnh không. Cố Nam Hề nhìn anh tỏ ý anh cứ bận đi, cô sẽ đi tìm Dư Mạn Mạn chơi.
Phó Dĩ Diệu: “Vậy đợi cô ấy đến anh mới đi.”
Cố Nam Hề hơi ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Không phải anh lo rằng Lục Tử Trạc sẽ đến tìm em đó chứ?”
Phó Dĩ Diệu mặt không đổi sắc trả lời: “Đúng thế.”
Thật đúng là vì nguyên nhân này. Cố Nam Hề không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa.
“Em và anh ta không có gì hết. Anh không cần lo lắng đâu.”
“Anh không lo em.”
Được thôi, phải khiến anh có cảm giác lúc nào cô cũng có thể sẽ bị người khác cuỗm đi mất. Như thế mới khiến anh trân trọng cô hơn.
Cố Nam Hề gọi điện cho Dư Mạn Mạn, hỏi cô nàng đang ở đâu.
Dư Mạn Mạn bảo đang đứng với bạn học ở bên hồ.
Phó Dĩ Diệu đích thân đưa cô đến đó tụ họp với Dư Mạn Mạn, sau đó mới yên tâm rời đi.
Thấy hành vi mập mờ này của hai người, nhóm bạn học cũ lại bắt đầu trêu ghẹo.
Dư Mạn Mạn cũng lấy cùi chỏ huých cô mộ cái, thấp giọng chế nhạo: “Quản chặt thật đấy! Một khe hở cũng không cho người khác chen vào.”
Cố Nam Hề nhéo nhéo bắp đùi của cô bạn cảnh cáo.
Lúc nói chuyện có người nhắc đến Lục Tử Trạc, giọng nói cũng có chút tán thưởng: “So với mấy tên phú nhị đại sinh ra đã giàu có kia, anh ta cũng xem như là thành công hơn nhiều. Tuổi còn trẻ mà đã thành công như vậy. Đến ban tổ chức của nhà trường cũng sắp xếp để anh ta đến đọc bài chúc mừng. Nhưng không hiểu sao đến phút chót lại bị hủy nữa.”
Cố Nam Hề biết rõ nội tình bên trong nhưng cũng không nói gì.
Dư Mạn Mạn: “Có lẽ tư cách của anh ta vẫn chưa đủ.”
“Cũng đúng! Nhìn một loạt danh sách những người được lên đọc lời chúc mừng thì anh ta đúng là chưa đủ tử cách thật.”
“Nhắc mới nhớ, Nam Hề lúc trước cùng anh ta…”
Dư Mạn Mạn lên tiếng cắt ngang: “Đó là tin đồn nhảm thôi. Mọi người cũng đâu phải không biết mối quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Phó đâu.”
“Lúc đầu, mình cũng cảm thấy đây là lời đồn vô căn cứ rồi.”
Bỏ qua chủ đề Lục Tử Trạc, mọi người lại bắt đầu nói đến những chuyện ngây ngô trải qua thời niên thiếu. Độ tuổi lúc đó đúng là thời gian tốt đẹp nhất.
**
Lúc nhìn thấy Lục Tử Trạc đã là buổi tiệc tối rồi.
Cố Nam Hề khoác tay Phó Dĩ Diệu ưu nhã đi vào khách sạn, đúng lúc đụng phải Lục Tử Trạc từ phía đối diện đi tới.
Bước chân Cố Nam Hề hơi khựng lại, Phó Dĩ Diệu khẽ xì một tiếng: “Sao thế?”
Giọng điệu này giống như nói cô đang chột dạ cái gì đấy.
Cố Nam Hề: “Em sợ anh ra tay đánh người. Như vậy không hay lắm đâu.”
Phó Dĩ Diệu: “Em đúng là tự mình đa tình.”
“Anh có dám lặp lại một lần nữa không?” Cố Nam Hề lên giọng cảnh cáo.
Có thân phận rồi đúng là không giống trước nữa, nói gì cũng được.
Phó Dĩ Diệu nghiêng mặt qua nhìn cô, sau đó cất bước đi về phía Lục Tử Trạc.
Lục Tử Trạc đầu tiên là nhìn Cố Nam Hề, dịu dàng nói: “Chào buổi tối.”
Lúc đầu, Cố Nam Hề khoác tay Phó Dĩ Diệu. Bây giờ, anh rút tay ra rồi vòng tay qua ôm lấy eo cô. Anh dùng hành động đầy tính chiếm hữu này đáp lại lời chào lúc nãy của Lục Tử Trạc.
Cơ thể Cố Nam Hề dán sát vào anh. Qua lớp quần áo lụa sa mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh truyền đến.
Tiểu Phó tổng đúng là trẻ con mà.
Phó Dĩ Diệu lạnh lùng nói: “Nhường đường một chút.”
Ánh mắt Lục Tử Trạc vẫn dán chặt trên cánh tay đang ôm eo Cố Nam Hề của Phó Dĩ Diệu. Ánh mắt có chút âm u.
“A Diệu! Đến rồi à! Mau đến đây!” Hiệu trưởng tự mình ra đây nghênh đón anh.
Phó Dĩ Diệu khẽ nhìn lướt qua Lục Tử Trạc, không chút nhượng bộ.
Cuối cùng vẫn là dưới sự cảnh cáo của hiệu trưởng, Lục Tử Trạc đã lùi lại.
Phó Dĩ Diệu chính là muốn cho Lục Tử Trạc thấy, trước mặt anh cậu ta vĩnh viễn không đủ tử cách.
Phó Dĩ Diệu lên mặt phô trương như thế, Cố Nam Hề thật sự chưa thấy qua mấy lần. Anh được ông trời ưu ái ban cho xuất thân tốt, thế nhưng anh vẫn ôn hòa lễ độ, không dễ dàng lộ ra bộ nanh sắc bén của mình.
Xem ra anh rất đề phòng nha.
Hai người ngồi xuống bàn rượu, Cố Nam Hề âm thầm cười anh: “Anh cũng không cần khẩn trương như thế. Anh phải tin em chứ!”
Phó Dĩ Diệu lấy tay đỡ đầu, cười nhẹ: “Anh như vậy không phải em rất vui sao?”
Cố Nam Hề lập tức phủ nhận: “Đâu có.”
“Đến khóe miệng còn không thể kéo xuống kia kìa. Còn bảo không.”
Cố Nam Hề che miệng, hung hăng nói: “Em bảo không là không, không cho phép anh cãi.”
“Ngang ngược quá!” Giọng Phó Dĩ Diệu mang theo mấy phần dung túng, lười biếng dựa vào ghế.
Bên dưới bàn, Phó Dĩ Diệu nhẹ nhàng vuốt ve tay cô. Có thể dễ dàng nhìn ra được tâm trạng hôm nay của anh khá là thả lỏng.
Trên bàn rượu không thể thiếu tiết mục mời rượu. Có người thấy hôm nay tâm tình Phó Dĩ Diệu tốt nên mời anh một ly, anh cũng không từ chối. Thế là người thứ hai bắt đầu lên. Cứ như thế một ly rồi lại một ly. Cố Nam Hề nhìn không được nữa, khẽ kéo góc áo anh, thấp giọng nói: “Anh uống nhiều thế! Em sẽ không chăm sóc anh đâu đấy.”
Lúc anh uống say thì trạng thái cũng không được tính là tốt, nói rất nhiều mà còn hay yêu cầu cô làm cái này làm cái kia. Rất khó đối phó.
Phó Dĩ Diệu đã có chút chếnh choáng say nhưng con ngươi vẫn rất trầm tĩnh, nhìn cô nói: “Em là vợ anh, em không chăm sóc anh thì ai chăm sóc anh đây?”
Cố Nam Hề lại nói nhỏ: “Em không có thói quen chăm sóc người khác, ngay cả anh cũng vậy.”
Phó Dĩ Diệu khép hờ mắt, mất mát thở dài.
Giả vờ giả vịt.
Sau lượt mời rượu đầu tiên, Phó Dĩ Diệu cũng nhã nhặn từ chối những lần chúc rượu sau đó nhưng vẫn không quên khoe mẽ trước mặt cô: “Thấy anh nghe lời không?”
“Rồi, rồi, rồi.”
Có đôi lúc cô cảm giác anh thật ngây thơ, giọng điệu này của anh khác gì đứa trẻ muốn được khen không chứ?
Tiệu rượu kết thúc lúc chín rưỡi, Phó Dĩ Diệu không biết là say thật hay giả say, bước chân xiêu vẹo như chực ngã.
Cố Nam Hề tức giận hỏi Tiêu Mặc: “Mỗi lần anh ấy đi uống rượu đều là bộ dạng này à?’
Ít nhất là những lần cô gặp anh thì anh đều như thế.
Tiêu Mặc nghĩ đến tửu lượng đáng gờm của Phó Dĩ Diệu. Từ lúc anh ta đi theo Phó Dĩ Diệu cũng chưa từng thấy anh như vậy bao giờ. Nhưng vẫy đi ngược lại với lương tâm mà nói: “Cũng hết cách rồi. Ông chủ phải xa giao nhiều, cũng không tránh khỏi những lúc phải uống nhiều.”
“Sao anh không khuyên anh ấy? Uống nhiều như vậy hại sức khỏe lắm.”
“Cố tiểu thư! Tôi nào có khuyên được ông chủ? Tất cả phải dựa vào cô rồi.”
Cố Nam Hề đỏ mặt.
Lúc ra đến cửa khách sạn, Phó Dĩ Diệu nói mình làm rơi điện thoại di động, bảo Tiêu Mặc quay lại lấy.
Cố Nam Hề chỉ có thể một mình đỡ anh lên xe.
Hôm nay trên đường tương đối đông, mọi người trong buổi tiệc cũng đi ra, xe đỗ trước cửa khách sạn chật cứng.
Lái xe nói rằng mình đang ở phía sau, bảo bọn họ chờ một lát.
Cố Nam Hề tìm một chỗ dựa. Thật sự sắp đỡ không được con gấu koala cỡ lớn Phó Dĩ Diệu này nữa rồi.
Cột trụ lạnh lẽo, hơi thở của Phó Dĩ Diệu phả vào bên cổ cô lại ẩm ướt ấm nóng khiến cô có chút ngứa ngứa.
“Phó Dĩ Diệu!!” Cố Nam Hề gọi anh: “Nếu anh giả say em sẽ đánh chết anh.”
Phó Dĩ Diệu ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn: “Say thật mà.”
Sao cô cứ cảm thấy không thể tin anh nhỉ?
“Anh đừng ôm em chặt như thế, em thở không nổi.”
Vòng ôm của Phó Dĩ Diệu cũng lỏng ra một chút nhưng không có buông ra, nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Em ở đây.”
“Về đến nhà có phải em sẽ bỏ mặc anh không?” Phó Dĩ Diệu đáng thương hỏi cô.
“Đúng thế! Ai thèm để ý một người đàn ông say khướt như anh chứ? Phải để anh nhớ kỹ lần sau không được uống nhiều như thế nữa.”
“Tiểu Hề! Vậy lần sau anh sẽ không như thế nữa. Hôm nay, em đừng bỏ mặc anh được không?”
Cái giọng điệu cò kè mặc cả này…có chút dễ thương. Làm sao bây giờ?
Cố Nam Hề không nhịn được cười, thật là đáng yêu mà.
Phó Dĩ Diệu lại gọi cô một lần nữa: “Tiểu Hề.”
Cố Nam Hề: “Thế phải xem biểu hiện của anh rồi.”
Phó Dĩ Diệu đứng thẳng người. Chỗ họ đứng khá tối, thỉnh thoảng có ánh đèn xe vụt qua chiệu rọi thân ảnh hai người.
Tiếp theo là không khí mập mờ lan tỏa,
Cố Nam Hề thấy anh sát đến gần trực tiếp hôn lên môi cô.
Sau khi uống rượu vào, nụ hôn của Phó Dĩ Diệu trở nên rất bá đạo, tùy ý cọ xát, công thành đoạt đất.
Cố Nam Hề bị anh ép ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn của anh, đầu lưỡi của cô bị anh cuốn lấy, càn quét cả khoang miệng.
Hai tay cô siết chặt áo anh. Mãi đến khi hơi thở của anh nhuộm hồng khuôn mặt cô, lúc này nụ hôn triền miên của anh mới xem như kết thúc.
Cố Nam Hề thở dốc, ý thức cũng chậm rãi khôi phục. Lúc này, cô mới phát giác, vậy mà hai người lại đứng hôn nhau trước cửa khách sạn.
Cố Nam Hề tức giận nói: “Phó Dĩ Diệu.”
Hai tay anh chống vào cột trụ phía sau vây cô vào trong ngực, mơ màng giảng thích: “Anh say rồi.”
“Hừ! Anh lại có thể mượn rượu làm càn đến thế à.”
Môi anh lại sát lại gần tai cô, khàn khàn cười: “Anh tưởng em cũng rất hưởng thụ chứ.”
Cố Nam Hề xấu hổ, mặt đỏ tới tận mang tai. Cũng tại vì cô nhất thời quên mất đây là nơi công cộng nên mới có thể hôn anh như thế, cũng mới có thể tức giận đến như vậy!
Đều tại anh cả.
Lúc đầu cô không phải kiểu người không có giới hạn như thế này đâu. Tất cả là bị anh đồng hóa đấy.
Mà bây giờ anh hôn cô có phải quá tự nhiên rồi không?
Mà cô lại không…
Từ chối?
Thật sự là không thể dung túng thói hư tật xấu này của anh thêm nữa, cứ như vậy anh sẽ được voi đòi tiên mất.
Cố Nam Hề yếu ớt cảnh cáo: “Nếu lần sau anh còn tự tiên hôn em, em sẽ…”
Phó Dĩ Diệu lại đặt một nụ hôn lên môi cô, khẽ cười nói: “Thì em sẽ thế nào?”
“Anh…” Cố Nam Chỉ chỉ tay vào Phó Dĩ Diệu, ngón tay lại bị anh cắn lấy, ngậm trong miệng.
Đợi lúc Phó Dĩ Diệu buông ngón tay cô ra thì cô đã xấu hổ đến mức không nói nên lời. Bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Hai người kề trán vào nhau, Phó Dĩ Diệu khàn khàn nói: “Tiểu Hề! Sau này, em cũng có thể quang minh chính đại hôn anh.”
“Anh im miệng!!”
Đúng là được tiện nghi rồi còn khoe mẽ. Không chỉ chọc ngoáy chuyện lúc trước cô hôn trộm anh mà lại còn không có chút ăn năn hối lỗi nào!
Phó Dĩ Diệu cười nói: “Em có thể hôn anh, anh sẽ im miệng lại.”
Cố Nam Hề: “Anh tưởng ai cũng không biết xấu hổ như anh à? Còn nữa, anh tự nghĩ cách mà về nhà đi.”
Uống say á?
Cô tin anh cô mới là đứa ngu ấy.
Cố Nam Hề tức giận rời đi.
Phó Dĩ Diệu thu lại nụ cười, gương mặt lại trở về vẻ trầm ổn trước đây. Dáng vẻ say rượu lúc nãy của anh giống như chưa từng xuất hiện.
Anh nhìn cái bóng đang thập thò nấp ở phía sau, lạnh lùng nói: “Loại hành vi nhìn trộm này mặc dù thích hợp với cậu nhưng nó làm tôi chướng mắt.”
Lục Tử Trạc đi ra, ngữ điệu trong câu nói của cậu ta đã cho biết rằng cảm xúc lúc này của cậu ra rất không ổn: “Là anh cố ý làm cho tôi nhìn?”
“Cậu là cái thá gì?” Phó Dĩ Diệu khịt mũi coi thường.
Chỉ là lúc anh kết thúc nụ hôn kia đã phát hiện ra động tĩnh bên này mà thôi.
Lục Tử Trạc: “Anh chẳng qua ỷ vào gia thế của mình thôi. Nói về thực lực, tôi cũng không thua anh.”
Phó Dĩ Diệu khinh thường cười: “Cứ tưởng cậu tự biết lượng sức mình nhưng xem ra không phải rồi.”
“Nếu không phải có cha cậu lót đường cho cậu, cậu lại có thể đứng trước mặt tôi mà diễu võ dương oai à?”
Phó Dĩ Diệu lại đang mặt cảnh cáo: “Đừng có xuất hiện trước mặt Tiểu Hề nữa. Cũng đừng mơ tưởng rằng cậu có thể làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai chúng tôi.”
“Nếu như anh không sợ, sao phải cảnh cáo tôi?”
Phó Dĩ Diệu liếc cậu ta một cái, trên mặt là ý cười trào phúng: “Chẳng qua là không muốn lãng phí thời gian mà thôi.”