Kiêu Căng À? Anh Đây Thích - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Kiêu Căng À? Anh Đây Thích


Chương 39


Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

“Vương miện công chúa” chính thức được đưa ra thị trường.

Món trang sức này rất hot, quầy chuyên doanh của D&L đã chật kín người.

Mấy thiên kim danh viện tỏ ra ghét bỏ những người tầng lớp thấp, đã nghèo còn tham gia náo nhiệt. Cho bảo vệ cửa mình mở lối để đi vào, rất nhanh trong tay các cô đã có được món trang sức mà mình muốn.

Cố Nam Hề ngồi ở quán cà phê đối diện nhàn nhã uống cà phê, nhìn cảnh náo nhiệt ở quầy chuyên doanh bên kia.

Dư Mạn Mạn chạy đến, thở không ra hơi nói: “Của mình đâu?”

Cố Nam Hề đẩy hộp quà được đóng gói tinh xảo đưa cho cô bạn, không quên nói thêm một câu: “Bản định chế cao cấp, còn khắc chữ viết tắt tên của cậu đó.”

Dư Mạn Mạn ôm “Vương miện công chúa trong lòng” vui vẻ nói “Cảm ơn bạn yêu.”

Phía đối diện vẫn náo nhiệt như thế nhưng mà Cố Nam Hề đã có chút buồn chán, thu lại ánh mắt.

Dư Mạn Mạn uống một ngụm nước, kiêu ngạo nói: “Hề Hề! Bảo bối thật không tầm thường nha. Sản phẩm mới của cậu nói hot là hot. Không hồ là ngôi sao triển vọng mới nha.”

Cố Nam Hề: “Người chị em à! Bây giờ, cậu cũng đã biết nói chuyện hơn chút rồi đấy.”

Dư Mạn Mạn lại bắt đầu nịnh cô, thổi phồng đến mức Cố Nam Hề muốn bay lên luôn.

Dư Mạn Mạn lại nói: “Cậu đã có thiên phú về mặt thiết kế như vậy còn muốn làm trợ lý bên cạnh Phó Dĩ Diệu ư? Dù sao vợ chồng làm cộng sự thì rất dễ xảy ra mâu thuẫn.”

“Sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn ư?” Cố Nam Hề không hiểu hỏi.

Thật sự thì bây giờ cô rất hưởng thụ cuộc sống này.

Mặc dù cô thích thiết kế nhưng không muốn xem nó như một phần sự nghiệp của mình. Hứng thú và sự nghiệp khác nhau. Hứng thú ấy à, lúc vui hoặc có linh cảm thì có thể tùy tiện vẽ một chút. Còn sự nghiệp thì sẽ phải không ngừng ép bản thân, rất dễ mất đi sơ tâm ban đầu.

Dư Mạn Mạn sầu sầu nói: “Mình cảm thấy! Bất kể là quan hệ thế nào cũng đều phải có một không gian riêng tư nhất định. Giống như các cậu làm việc, ở chung cả ngày cùng với nhau như thế sẽ rất dễ dàng mất đi cảm giác mới mẻ.”

Cố Nam Hề: “Đính chính nha, chúng minh chưa có sống chung nha.”

Dư Mạn Mạn liếc cô: “Đó chỉ là tạm thời thôi. Cậu nghĩ có thể mãi như thế này ư? Cậu đừng có xem thường tiểu Phó tổng như vậy chứ.”

“Cái gì là xem thường anh ấy?”

Dư Mạn Mạn lại nhìn cô một cái, xì khẽ nói: “Vưu vật tuyệt sắc như vậy suốt ngày lắc lư qua lại trước mặt, sao có thể không muốn ăn sạch cậu chứ?”

Cố Nam Hề chợt nhớ tới những nụ hôn kia của Phó Dĩ Diệu như muốn ăn tươi nuốt sống cô thì bên tai cũng lặng lẽ đỏ lên.

Dư Mạn Mạn ngồi đối diện có chút kinh ngạc, lập tức kéo ghế ngồi sát lại bên cô: “Không lẽ cậu bị anh ấy ăn rồi?”

“Cậu nghĩ đi đâu thế! Đem ý nghĩ đen tối trong đầu cậu thu lại hết đi.” Cố Nam Hề khinh bỉ nói.

Dư Mạn Mạn hứng thú bừng bừng nói: “Chẳng qua là thấy trạng thái trước mắt của cậu rất tốt. Chắc cách ngày bị ăn cũng không xa nữa đâu.”

Cố Nam Hề: “Dư Tiểu Mạn! Cậu ngồi xê ra kia đi, không được phép nói mấy chuyện này trước mặt mình đâu đấy.”

“Thẹn quá hóa giận chứ gì?”

Cố Nam Hề nhìn cô bạn với ý cảnh cáo, sau đó hỏi tiếp: “Cậu và cái người quen kia của cha mẹ cậu như thế nào rồi?”

Dư Mạn Mạn ủ rủ cúi đầu: “Haiz…đúng là đồng tiền đè chết anh hùng hảo hán mà. Vì cuộc sống vật chất của mình, trước tiên chỉ có thể nghe theo thôi. Cậu nói xem sao cha mẹ mình cứ thích ép duyên như thế nhỉ? Nhưng mà nếu đối phương là kiểu người siêu cấp vũ trụ như Phó Dĩ Diệu thì mình cũng không ngại.”

“Dư Mạn Mạn, ngấp nhé chồng người khác cũng sẽ bị bỏ vào lồng heo dìm xuống sông đó nha.”

“Cái người này sao lòng chiếm hữu lại mạnh thế chứ.” Dư Mạn Mạn bất đắc dĩ lắc đầu “Bây giờ mình đã thấy được viễn cảnh tương lai cậu sẽ bị tiêu Phó tổng quản nghiêm rồi đây.”

“Thôi đi, có trị cũng là mình trị anh ấy.”

“Cậu cứ sống trong thế giới hoang tưởng của cậu đi.”

Cố Nam Hề: “…”

Xem thường cô chứ gì? Cứ chờ xem.

**

Thư phòng Phó gia.

Phó Dĩ Diệu ngồi bên bàn làm việc xem văn kiện. Cởi xuống bộ tây trang nghiêm túc nhưng khi nhìn làm việc thì anh trông vẫn cứ nghiêm túc như cũ.

Cố Nam Hề đẩy cửa tiến vào, Phó Dĩ Diệu ngước mắt nhìn thoáng qua, gương mặt sắc bén hơi giãn ra.

Trong tay cô còn cần theo chén canh nóng, dịu dàng nói: “Lúc nãy anh không kịp uống canh, dì bảo em đưa lên cho anh.”

Phó Dĩ Diệu nhẹ giọng trả lời: “Em cứ để một bên đó đã, anh sắp xong việc rồi.”

“Ừ.”

Cố Nam Hề để bát giữ nhiệt lên bàn trà, còn mình thì ngồi xuống sô pha, không quấy rầy công việc của anh.

Ánh đèn trong văn phòng tỏa ra ánh sáng màu vàng, chiếu sáng cả căn phòng.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật tài liệu và tiếng gõ bàn phím.

Mặc dù hai người mỗi người chiếm cho mình một góc riêng, không ai nói với ai câu nào nhưng không khí vẫn rất hài hòa.

Cố Nam Hề lướt điện thoại di động, nhận được tin nhắn của Dư Mạn Mạn.

[Dư Tiểu Mạn: Làm chị em với nhau phải chia sẻ. Đây là thứ sẽ khiến cuộc sống này của cậu trở nên phong phú. Nhanh mở ra xem đi!]

[Bổn tiên đã qua đời: Đồ gì?]

[Dư Tiểu Mạn: Hình rất nét đó! Sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái, icon mỉm cười.]

[Bổn tiên đã qua đời: …]

Cô đại khái có thể đoán được là thứ gì.

Phó Dĩ Diệu: “Tiểu Hề.”

Cố Nam Hề nghe thấy Phó Dĩ Diệu gọi mình. Ngẩng đầu lên thì thấy anh đã đứng trước mắt cô, cô chột dạ tắt điện thoại.

Người đàn ông đứng dưới ánh đèn, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt bình thường xa cách cũng bây giờ cũng mang chút ý cười nhàn nhạt.

Bộ dạng chột dạ này của cô chắc chắn đã bị anh nhìn thấy!

Cố Nam Hề đưa điện thoại nhét dưới sô pha, cười nịnh nọt nói: “Anh xong rồi à? Mau đến uống canh đi.”

Phó Dĩ Diệu lại liếc mắt nhìn điện thoại của cô, Cố Nam Hề lập tức lấy thân mình che lại, túm tay anh kéo anh ngồi xuống. Sau đó ân cần múc canh cho anh: “Dì nấu canh bồi bổ cho anh đấy.”

“Ồ? Bồi bổ cho anh?”

Rõ ràng anh không nói thêm gì cả nhưng đầu óc của Cố Nam Hề đã tự động nhảy số sang mấy chuyện 18+.

Sao cô lại có cảm giác cô đưa canh bổ cho anh là có ý đồ xấu chứ?

Cố Nam Hề đỏ mặt đưa canh cho anh, ra vẻ bình tĩnh nói: “Dì bảo anh làm việc mệt nhọc, ăn canh này có thể bồi bổ sức khỏe.”

Phó Dĩ Diệu cười như không cười nhìn cô. Cố Nam Hề chép miệng, ra hiệu anh uống nhanh đi.

Uống xong rồi Cố Nam Hề lại múc thêm cho anh. Anh bóp bóp cái cổ mỏi nhừ, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Cố Nam Hề lại đứng lên, nói: “Để em mát xa cho anh.”

Phó Dĩ Diệu nắm chặt lấy tay cô, trầm giọng nói: “Không cần đâu. Từ nhỏ em đã sống trong nhung lụa, không thích hợp làm mấy việc này.”

Cố Nam Hề cũng không cố nữa, lại lần nữa ngồi xuống.

Bàn tay trắng nõn của cô được Phó Dĩ Diệu đặt trong lòng bàn tay anh mà vuốt ve, cô đột nhiên hỏi: “Anh nói em có nên nghỉ làm không?”

“Nghỉ làm để chuyên tâm làm Phó phu nhân à?” Phó Dĩ Diệu trêu cô.

Cố Nam Hề hờn dỗi liếc anh một cái: “Không phải người ta nói, hai vợ chồng làm chung với nhau rất dễ xảy ra  mâu thuẫn.”

“Nhà triết học gia nào nói thế?”

“Dư đại triết học gia đấy ạ.” Cố Nam Hề mặt không đổi sắc bán đứng người bạn kia của cô.

“Nói lung tung như em vậy đó.”

Cố Nam Hề không phục, hất cằm lên: “Anh nói cô ấy thì nói cô ấy, nói đá sang em làm gì?”

“Xem như anh đã hiểu ra vì sao hai người lại có thể chơi được với nhau lâu như thế rồi.”

“Phó tiên sinh!” Cố Nam Hề dùng ngón tay chỉ thẳng vào ngực Phó Dĩ Diệu, giọng nói mấy phần sắc bén: “Anh dám công kích em như thế! Em cho anh biết. Em tức giận rồi đấy! Hậu quả rất nghiêm trọng.”

Phó Dĩ Diệu cười nhẹ, kéo cô ngã vào trong lồng ngực mình, giọng nói cũng dịu xuống: “Nếu như vì nguyên nhân này thì anh đề nghị em không nên nghỉ việc. Nhưng nếu như bản thân em không thích công việc này thì anh sẽ đồng ý để em rời đi.”

“Hay là em qua công ty cha em làm một nhân viên nhàn nhã? Chúng ta cũng cần cho nhau một chút không gian riêng tư đúng chứ?”

Phó Dĩ Diệu nâng cằm Cố Nam Hề lên, nơi khóe mắt ẩn nhẫn chút nguy hiểm, khàn khàn nói: “Thế là em cảm thấy không gian riêng tư anh cho em là không đủ ư?”

Cố Nam Hề nghe thấy vậy rất thức thời mà trả lời: “Không phải.”

Phó Dĩ Diệu lập tức đưa ra kết luận: “Vậy cứ duy trì tình trạng như bây giờ đi.”

“Tuân mệnh!” Cố Nam Hề mở to mắt, hàng mi dày cong như cánh quạt. Nhìn trông cực kỳ đáng yêu.

Mái tóc xoăn dài xõa tung, hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi cộng thêm tư thế thân mật quá độ mà khiến không khí xung quanh bắt đầu trở nên mờ ám.

Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô nàng xinh đẹp trong lòng mình, gương mặt kia xinh đẹp lại đơn thuần. Anh cong ngón tay cuộn lấy một lọn tóc của cô, bắt đầu chơi đùa.

Cố Nam Hề bị ánh mắt trần trụi kia của Phó Dĩ Diệu nhìn, gương mặt đỏ ửng, trầm giọng nói: “Em về đây.”

“Lát nữa rồi về.”

“Vậy năm phút nữa thôi nhé!” Cố Nam Hề rất không có nguyên tắc mà thỏa hiệp.

Điện thoại của cô bị quăng ở một góc ghế sô pha đang rung lên không ngừng, mặt Cố Nam Hề càng đỏ hơn.

Khóe miệng Phó Dĩ Diệu mang ý cười: “Có người tìm em?”

“Ai cũng không quan trọng bằng anh mà.” Cố Nam Hề trực tiếp vuốt mông ngựa.

“Mà…” Phó Dĩ Diệu kéo dài âm cuối: “Lần trước anh đã nói cho em mật khẩu điện thoại của anh. Em có phải cũng nên có qua có lại không hả?’

“Đó là do anh cam tâm tình nguyện mà, em nào có ép buộc anh đâu. Nhưng mà bây giờ anh lại muốn biết mật khẩu điện thoại của em. Như vậy có phải là có chút ép buộc không hả?”

Cái gì gọi là hoạt ngôn. Nhìn Cố Nam Hề là biết.

Phó Dĩ Diệu cười nhẹ: “Anh đổi mật khẩu khác vậy.”

Cố Nam Hề: “…”

Tính toán chi li, không hào phóng chút nào.

Cố Nam Hề cò kè mặc cả nói: “Hay là anh nói cho em biết 1424 có ý nghĩa gì, em sẽ nói cho anh biết mật khẩu máy em.”

“Em tự đoán đi.”

Cố Nam Hề nhếch miệng: “Em đoán được còn phải hỏi anh à?”

“Trở về bảo dì hầm canh hạch đào cho em bồi bổ.”

Cố Nam Hề tức đến muốn đánh người, nói loanh quanh một hồi ý là bảo đầu óc cô không được tốt chứ gì?

Phó Dĩ Diệu bị cô bạo hành một phen nhưng vẫn không nói ý nghĩa dãy số kia cho cô.

Điều này khiến Cố Nam Hề càng thêm bức bối.

Cố Nam Hề thở phì phò uy hiếp: “Anh không nói cho em, em cũng sẽ không nói mật mã cho anh.”

Phó Dĩ Diệu: “0428.”

Cố Nam Hề ngạc nhiên trố mắt hồi lâu, không dám tin hỏi lại: “Sao anh biết?”

“Bời vì với cái dung lượng não này của em, chắc cũng không nghĩ ra được mật mã gì phức tạp. Chỉ có thể mà sinh nhật của em thôi.”

A a a a a! Tức quá, không chỉ để anh đoán được mật khẩu sinh nhật của mình mà còn bị anh ám chỉ là mình đần nữa chứ.

Vậy là cẩu nam nhân này không cần vợ nữa đúng không?

Phó Dĩ Diệu còn ngại lửa chưa đủ lớn, lại bồi thêm một câu: “Còn dùng sinh nhật của anh nữa.”

Cố Nam Hề nhảy dựng lên đòi liều mạng với anh, tức giận nói: “Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ! Ai dùng sinh nhật của anh chứ! Còn có anh mới là đồ đần! Con lừa ngốc nghếch! Đầu heo!”

Nếu không phải là số phận chó má sắp đặt thì sao sinh nhật cô lại trùng với anh được chứ!

Phó Dĩ Diệu vui vẻ, miệng còn nở một nụ cười thật tươi, chỉ là gương mặt đẹp trai kia đã bị chà đạp đến biến dạng rồi.

Xả giận xong, Cố Nam Hề mới xoa xoa bàn tay ngồi xuống, đôi mắt đen láy trừng lớn nhìn anh. 

Phó Dĩ Diệu khẽ cười nói: “Anh xoa cho em nhé?”

“Muốn chiếm tiện nghi thì cứ việc nói thẳng, hà cớ phải lòng vòng?”

Phó Dĩ Diệu cầm lấy bàn tay cô, bắt đầu xoa bóp nhè nhẹ. Trên mặt tràn ngập ý cười: “Anh muốn nói cho em biết là muốn nhìn điện thoại của em thì dễ như trở bàn tay. Vì thế nên em không cần lúc nào cũng phòng anh như phòng giặc đâu.”

Nếu không phải có một Dư Mạn Mạn lúc nào cũng như một quả bom nổ chậm thì cô có gì phải phòng anh chứ?

Cố Nam Hề chứng minh sự trong sạch của mình: “Em không muốn phòng anh. Trong điện thoại của em chả có thứ gì không thể cho người khác thấy được, chỉ có Dư Mạn Mạn thỉnh thoảng sẽ gửi mấy thứ đen tối. Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến em nha.”

Phó Dĩ Diệu: “Ừ, anh biết mà.”

Cố Nam Hề vì để chứng minh mình vô tội mà còn cầm lấy điện thoại đưa đến trước mặt Phó Dĩ Diệu: “Cho anh tra đấy.”

Phó Dĩ Diệu đỡ đầu, trêu ghẹo nói: “Quang minh chính đại thế cơ à?”

“Em kiểm tra của anh rồi, anh cũng nên kiểm tra lại mà.”

“Vừa nãy hình như còn không đồng ý cơ mà.”

Còn không phải là do Dư Mạn Mạn mới gửi cho cô mấy video người lớn à. Cô chột dạ.

Cố Nam Hề cường điệu nói: “Trừ tin nhắn của Dư Mạn Mạn, cái khác tùy anh đó.”

Phó Dĩ Diệu: “Được rồi.”

“Không kiểm tra à?”

“Anh tin em.”

Cố Nam Hề lúc đầu có chút hơi ủ rũ, nghe anh nói như thế cũng không vui nổi.

Thế này mà so sánh, chẳng phải là cô lòng dạ hẹp hòi à?

Cô nhét điện thoại vào trong ngực Phó Dĩ Diệu, còn mang theo giọng điệu ép buộc, nghiêm túc nói: “Anh nhất định phải tra một lần, miễn cho sau này anh lại bảo em hẹp hỏi. Ngay bây giờ, lập tức động thủ đi.”

Phó Dĩ Diệu cười yếu ớt, nói: “Anh tin em mà.”

“Không được! Ai biết bây giờ anh nói là thật lòng hay không? Tra đi để sau này không còn đường để nói nữa.”

Phó Dĩ Diệu nhìn thoáng qua điện thoại của cô, bất đắc dĩ thở dài: “Được.”

Điện thoại màu hồng phấn của Cố Nam Hề tràn ngập hương vị của thiếu nữ. Ở trong tay Phó Dĩ Diệu có chút không mấy hài hòa.

Cố Nam Hề mặc dù lúc nói có vẽ rất thẳng thắn, hào hùng nhưng mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm vào mỗi hành động của Phó Dĩ Diệu.

Ấn vào chỗ danh sách bạn bè, có một lời mời kết bạn lặng lẽ nằm ở đó [Tôi là Lục Tử Trạc], Phó Dĩ Diệu nghiêng mặt nhìn cô.

Ánh mắt cao thâm khó dò, không thể phân biệt được cảm xúc.

Cố Nam Hề bày ra vẻ mặt vô tội: “Là anh ấy thêm em, không phải em chủ động.”

Phó Dĩ Diệu: “Em xóa hay là anh xóa?”

Cố Nam Hề: “Anh cứ trực tiếp xóa đi.”

Phó Dĩ Diệu dứt khoát xóa đi lời mời kết bạn kia. Sau đó vào phần cài đặt, tắt chế độ kết bạn lại.

Cố Nam Hề: “…”

Người đàn ông này thật không hào phóng chút nào.

Phó Dĩ Diệu âm thầm nhìn cô: “Có ý kiến gì à?”

Cố Nam hề: “Không có, anh làm rất tốt.”

“Em về tắm đây.”

“Đến năm phút rồi.”

Phó Dĩ Diệu nhìn đồng hồ một cái, nói: “Chưa được năm phút.”

“Anh nói dối.”

“Học em đó.”

Cố Nam Hề không khỏi nhớ đến lần anh đi công tác Châu Âu về bảo cô đến chỗ anh trong vòng ba phút. Kết quả mất chín phút.

Phó Dĩ Diệu: “Ngồi đây đợi anh.”

Thôi vậy, dù sao về nhà cũng không làm gì.

Đợi bóng dáng Phó Dĩ Diệu đi khuất, Cố Nam Hề mới mở ra khung chat giữa cô và Dư Mạn Mạn.

Cô gái này không chịu được cô đơn mà gửi cho cô tận 15 đường link liên kết, hỏi cô có thích không.

[Bổn tiên đã qua đời: Dư Tiểu Mạn, đủ rồi đấy, mình phục cậu luôn.]

[Dư Tiểu Mạn: Bảo bối! Mình cam đoan đây không phải truyện cấm đâu. Là có nội dung đàng hoàng đấy. Cậu ấn mở đi là biết.]

Bị Dư Mạn Mạn quấy rối, cô chỉ có thể ấn mở liên kết mà Dư Mạn Mạn chia sẻ.

Nét vẽ rất đẹp, nội dung cũng rất thuần túy, Cố Nam Hề cũng xem tiếp. Nhưng mà màn hình điện thoại nhỏ quá, xem không tiện.

Cô nhìn thoáng qua màn hình máy tính của Phó Dĩ Diệu.

Không, tuyệt đối không thể được.

Dù vài phút cũng không được.

Cố Nam Hề đứng lên, xem một chút cũng bắt đầu bị cuốn vào, khó trách Dư Mạn Mạn lại thích như vậy.

Xem một lúc đã chuyển đến cảnh hôn của nam nữ chính, đã thế còn là vẽ đặc tả rất chi tiết, bên cạnh còn thêm thoại minh họa tiếng hôn chậc chậc.

Đầu lưỡi liếm láp, triền miên không dứt, bên cạnh còn có thoại muốn.

Cố Nam Hề mặt đỏ tim đập, rất nhanh đã liên hệ đến cảnh hôn giữa cô và Phó Dĩ Diệu.

Dịu dàng mang theo sự bá đạo có xát, giống như có một ngọn lửa vô danh bùng lên, mặt cô cũng bắt đầu đỏ lên.

Nội dung cuốn truyện càng đi càng xa.

Còn bảo không phải truyện ấy? Dư Mạn Mạn đúng là đồ lừa đảo.

Đang muốn tìm Dư Mạn Mạn tính sổ, Cố Nam Hề nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, vội vàng thoát khỏi đường link.

Phó Dĩ Diệu đi vào, quần áo trên người anh đã được đổi thành một bộ đồ ở nhà. Khí chất theo đó cũng đã thay đổi, trở nên có chút tùy ý và lười biếng: “Bên ngoài mưa rồi.”

Màn đêm bên ngoài bị màn mưa dày đặc bao phủ lấy. Vậy mà cô không hề phát giác. Bây giờ, chú ý nghe ngóng cũng nghe được tiếng mưa rơi tí tách.

Cô hơi càu nhàu: “Đều tại anh, nếu không giờ em đã về đến nhà rồi.”

“Hôm nay ở lại đây?” Phó Dĩ Diệu nhìn cô hỏi.

Cố Nam Hề kéo rèm cửa sổ ra, cảnh vật bên ngoài đã trở nên mờ mịt, chỉ còn lại màn mưa dày đặc, mông lung.

Muốn về cũng không được.

Cố Nam Hề càng che càng lộ nói: “Giống như trước đây đi.”

Anh ngủ phòng anh, cô ngủ phòng cô.

Phó Dĩ Diệu cười nhạt: “Nếu không em nghĩ thế nào?”

Cố Nam Hề lườm anh một cái, nắm chặt điện thoại đi về phòng mình.

Phó Dĩ Diệu đuổi theo cô ra đến cửa, không nhanh không chậm mà đòi hỏi: “Hôn chúc ngủ ngon.”

Cố Nam Hề đỏ cả mặt, đi đến kiễng chân hôn anh một cái.

Phó Dĩ Diệu bỗng nhiên ôm lấy eo cô, ép cô dựa sát vào ngực mình, mở miệng nói: “Không phải thế này, anh dạy em.”

Bàn tay của anh dán trên cổ cô, khí tức nóng bỏng ập tới. Lúc đầu là nhẹ nhàng cọ xát, sau đó dần trở nên mạnh mẽ, trằn trọc và nghiền ép, liếm mút, gặm cắn. Nụ hôn mang theo sự cường thế và xâm lược.

Một nụ hôn khiến cho đôi mắt cô ầng ậc nước, đuôi mắt phiếm hồng, làn da cũng bắt đầu ửng hồng nhàn nhạt, vừa kiêu mị lại vừa ngây thơ.

Phó Dĩ Diệu khàn khàn nói: “Thân mật có thể từ tự thích nghi. Tiểu Hề, em thấy sao?’

Cố Nam Hề đang nắm chặt góc áo của Phó Dĩ Diệu. Đến sau lưng cũng bắt đầu nhiễm đỏ, cô thẹn thùng bác bỏ: “Em nói em thích nghi được rồi à?”

PHó Dĩ Diệu hơi suy tư, nói: “Chắc là vẫn chưa.”

Cố Nam Hề: “…”

Phó Dĩ Diệu cười xoa xoa đầu cô, thấy giọng nói: “Ngủ ngon! Ngày mai chúng ta lại bắt đầu thích nghi tiếp.”

Tiếp tục cái đầu anh ấy.

Cố Nam Hề nằm trong chăn, trong đầu vẫn là nụ hôn vừa rồi.

Chẳng lẽ cô bị Phó Dĩ Diệu nói trúng rồi? Thân mật có thể từ từ quen thuộc?

Hình như bây giờ cô đã dần quen với việc tiếp xúc thân mật cùng anh rồi.

Cố Nam Hề che lại khuôn mặt đang nóng lên của mình, hơn nữa…

Hình như cô còn rất thích nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN