KUMANTHONG - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


KUMANTHONG


Chương 1


Dạo gần đây..
đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy ác mộng
đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc lúc 3g sáng
đêm nào soi gương, tôi cũng bắt gặp một khuôn mặt nhợt nhạt, không chút sinh khí..
mệt mỏi, đờ đẫn.. đang nhìn chằm chằm vào mình.
—–
Tôi là An Bình, một nhân viên văn phòng bình thường, làm việc từ 9g sáng đến 5g chiều mỗi ngày. Sống trong một căn hộ chung cư bình dân, giống như mọi nhân viên văn phòng khác, đều phải vất vả kiếm sống. Điều duy nhất khiến tôi thấy mình đặc biệt hơn họ, chắc là.. niềm tin sâu sắc vào Phật giáo. Tôi ăn chay trường, luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác.. ngay khi tôi có thể. Tôi cũng thích tìm đọc những cuốn sách về Phật pháp, nhưng vì công việc quá bận rộn, nên cũng không có thời gian nghiền ngẫm nhiều, nghiên cứu sâu. Điều này luôn khiến tôi thấy hối tiếc vì không thể vẹn toàn.

Và rồi cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi từ đợt sang Thái cùng dì Hai bên ngoại.. cách đây vài tháng. Hôm đó, tôi đến một cửa hàng mà theo lời người hướng dẫn viên, là: “ở đây bán rất nhiều đồ về Phật pháp, phong thủy.. mở từ rất lâu đời rồi, vô cùng uy tín.. nếu có duyên, chị còn mua được những món đồ hiếm gặp nữa đó..”

Vì tin vào Phật pháp nên tôi cũng khá thích đeo những xâu chuỗi hay vòng đeo tay bằng ngọc. Cũng ưa thích những vật phẩm phong thủy, kinh kệ, tượng Phật. Nghe cô ta nói vậy, tôi cảm thấy rất háo hức. Ngay khi bước vào cửa hàng, tôi liền bị thu hút bởi một mùi nhang trầm rất thơm, ngửi vào cảm thấy nhẹ nhàng, lâng lâng, vô cùng khó tả.

“Ông có thể giúp tôi chọn một vài tượng thần Phật để thỉnh về VN không..?”, tôi nói với chủ cửa hàng.

Ông ta chỉ vào những tượng Phật muôn hình vạn trạng được bày trang trọng trên các kệ gỗ. Bắt đầu tư vấn cho tôi về một số vị mà tôi có thể thỉnh. Người đàn ông này cỡ tuổi trung niên, vóc dáng béo tốt, mỉm cười, nhìn tôi khen: “cô tín Phật lắm phải không.. khuôn mặt tròn, phúc hậu, nhìn sơ qua là biết có số hưởng phúc rồi..”

Phụ nữ ai cũng thích được khen, nhất là người tín Phật, lại được khen có hậu phúc, ai mà chẳng thích chứ. Thế nên, cũng không lấy gì làm lạ, khi tôi ngay lập tức có cảm tình với ông chủ cửa hàng khéo miệng này. Ngoài thần Phật, ông ta còn giới thiệu cho tôi những búp bê Kumanthong, là một loại búp bê rất nổi tiếng của xứ sở chùa Vàng này.

“Chúng hỗ trợ được nhiều lắm đấy cô.. nuôi chúng như con cái trong nhà, chúng sẽ hộ gia cho cô.. ngăn chặn những kẻ xấu xa muốn ám hại cô.. cô cầu tài có tài, cầu danh có danh..”, ông chủ vừa nói vừa nhìn tôi cười híp mắt.

Tôi hơi ngần ngại, hỏi: “nhưng.. tôi nghe nói.. chúng là quỷ linh nhi.. rất nguy hiểm..”

“Cái loại Kumanthong mà cô nói là khác.. còn mấy bé bên tôi, đều do các đại sư làm ra, pháp lực vô cùng mạnh, lại rất lành.. bé nào cũng ngoan hiền cả.. đây, để tôi cho cô xem ảnh tôi chụp cùng các đại sư..”, nói rồi ông ta nhanh chóng lấy cuốn album trong tủ, đặt lên bàn, vừa lật vừa chỉ cho tôi xem, miệng vẫn nói không ngớt về khả năng thần diệu của những búp bê Kumanthong ông ta bán.

“Chẳng những đem lại cho cô nhiều may mắn, tiền tài, chúng còn trợ duyên nếu cô còn cô đơn lẻ bóng.. còn đã có gia đình thì lại giúp gia đạo cô bình an thuận hòa.. nói chung là làm được tất..
cô thỉnh thần Phật thì họ cũng phù hộ độ trì cho cô.. nhưng thỉnh Kumanthong nó khác ở chỗ, Kumanthong là nơi trú thân của những đứa trẻ bị cha mẹ ruồng bỏ.. thế nên, chúng rất cần có những người có tấm lòng Bồ tát như cô đây, yêu thương chăm sóc..
cô nghĩ xem, chẳng những cuộc sống được thuận lợi dung hòa, cô nuôi chúng còn tích được công đức vô lượng.. nghĩ gì nhiều nữa, phải không nào..”

Cuối cùng, tôi cũng bị những lời đường mật của ông ta hạ gục mà đồng ý thỉnh Kumanthong về thay vì những tượng thần Phật như ý định ban đầu. Khi đem chúng về, tôi làm đúng theo những hướng dẫn của ông ta. Quả nhiên, cuộc sống vô cùng thuận lợi và may mắn. Hầu như, làm gì cũng được việc. Duy chỉ có sắc diện của tôi.. là càng ngày càng tệ. Mọi người xung quanh gặp tôi đều ái ngại, nhắc nhở: “này, thức khuya ít thôi.. 2 con mắt thâm đen kia kìa..”

Soi mình trong gương mỗi ngày, tôi cũng thấy 2 quầng mắt thâm xì, vừa đen vừa to. Nhưng lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản là do mình làm việc nhiều, phải thức khuya dậy sớm, cơ địa lại dễ bị thâm mắt, thâm môi.. nên mới vậy thôi.

Rồi may mắn cứ dồn dập đến như thế trong khoảng 2 hay 3 tháng gì đó. Tiếp theo sau là những vận rủi cũng ào ạt xô đến như những cơn cuồng phong, cuốn phăng đi tất cả. Nhanh còn hơn khi may mắn bắt đầu. Người đầu tiên nó nhắm đến.. là mẹ tôi. Tôi vẫn sống cùng ba mẹ, mẹ đã nghỉ hưu, ở nhà lo cơm nước. Ba vẫn đi làm, nhưng công việc cũng không quá vất vả.

Một hôm, đang trong giờ làm, tôi nhận được điện thoại khẩn, nói rằng mẹ bị bỏng nặng. Vội vã chạy lên đến viện, thì thấy mẹ đang nằm trên giường. Tay băng kín. Nét mặt vẫn còn hoảng sợ, run run giọng kể cho chị 2 tôi, vừa lấy chồng hồi đầu năm, nghe chuyện: “mẹ với ba mày đang nấu ăn, thì đột nhiên lửa bếp gas bùng lên, càng ngày càng lớn.. mẹ rút tay ra không kịp, sợ quá cứ đứng trơ ra như trời trồng..”

Nghĩ là do rò rỉ gas, ba tôi đã gọi người đến kiểm tra, nhưng lại không phát hiện ra vấn đề gì cả. Lúc đó, tôi cũng nghĩ.. đó chỉ là một tai nạn. Nhưng thực tế, những dấu hiệu bất thường đã bắt đầu. Tôi thường nghe thấy tiếng nó rì rầm bên tai những lúc đang mơ màng. Thậm chí, còn cảm nhận được sự hiện diện của nó.. rất rõ ràng.

Mẹ tôi bị bỏng trên diện rộng nên phải nằm viện theo dõi một thời gian dài. Suốt thời gian ở lại bệnh viện trông mẹ buổi tối. Tôi luôn cảm thấy lạnh, cái lạnh từ trong xương lạnh ra. Khắp người gai ốc nổi đầy, cứ như toàn thân bị bọc kín bởi một lớp đá lạnh vậy. Sau này, nhờ có duyên gặp một người, mà tôi mới biết, là do búp bê Kumanthong kia là quỷ nên nó cũng thu hút những thứ tà ma xung quanh, đu bám vào tôi mà đương nhiên người trần mắt thịt như tôi chẳng thể nào thấy chúng được, chỉ có thể thụ động cảm nhận.. cái lạnh đến thấu xương kỳ quái đó.. mà không hiểu được lý do.

Mẹ tôi về nhà được mấy ngày thì đến Tết, như lệ thường, cả nhà cùng đi viếng chùa ở xa, xin lộc đầu năm, cầu mong năm mới mọi sự bình an hạnh phúc. Trong khi, mẹ và mấy dì vẫn còn ở lại thắp nhang, thăm thú cho hết cảnh chùa, tôi ra ngoài ngồi cho mát thì thấy một ông thầy bói đang trải tấm chiếu mỏng, ngồi bên dưới gốc cây đề, hướng ánh nhìn về phía tôi, vẫy vẫy tay. Khi tôi lại gần liền hỏi: “dạo này cuộc sống cô có gì bất thường không..? nói đi, tôi giúp được cô đấy..”.

Bình thường, tôi cũng thích mấy cái bói toán lý số này nọ lắm. Nếu là tôi lúc trước, chắc chắn sẽ ngồi ngay xuống, nghe ông ta nói, dù là nói nhăng nói cuội, tôi cũng chả giận, nghĩ coi như cái duyên, vì dù gì tôi tín Phật nên cũng không quá tin. Bói ra ma, quét nhà ra rác mà. Nhưng khi đó, chẳng hiểu sao tôi nghe xong lời ông ta nói, liền cảm thấy vô cùng khó chịu, lắc đầu ngay, nói không thấy gì lạ, cũng không cần giúp đỡ, đặt vào dĩa 100k, nói chúc ông ta năm mới may mắn và quay lưng bước đi. Ông ta thở dài, nói với theo: “này cô, cẩn thận với thứ đang bám trên cổ cô đấy..”

“Lại mấy trò lừa bịp cũ rích, ông lại tính nói tôi có ma quỷ bám theo.. đặng kiếm tiền cúng giải vong, lập tràng siêu độ chứ gì, vớ va vớ vẩn.. nhà tôi thần Phật độ trấn từ cửa trước ra đến cửa sau.. ma quỷ nào mà lộng hành được..”, tôi bực dọc.
—-
Vết bỏng của mẹ tôi, không hiểu sao từ viện về đã kéo da non, sau đợt Tết lại bắt đầu lở loét. Những mụn nước nhỏ nổi lên dày đặc. Mẹ tôi lại phải vào viện để chăm sóc vết bỏng, tránh nhiễm trùng, hoại tử da. Và đương nhiên, tôi lại phải vào viện trông mẹ.

Đêm đến, cứ khoảng từ 1g đến 3g sáng, là mí mắt tôi lại nặng trĩu, khắp thân người đau như ai dần ai đập. Sau này, tôi cũng biết ra, là do đám tà ma bị quỷ linh nhi thu hút đến bu bám quanh người muốn chiếm xác, kiểm soát thể xác vật lý của tôi, nên chúng mới khiến tôi lúc nào cũng mệt mỏi, đờ đẫn, rơi dần vào trạng thái ngủ sâu.

Mỗi ngày, từ viện về, tôi ngủ suốt từ 7,8g sáng đến chiều tối mới vào viện trở lại, không cách gì dậy nổi, mặc dù tôi rất muốn. Thức dậy đầu óc luôn nặng trịch, thậm chí sốt nhẹ, tay chân nặng như đeo chì. Nghĩ do mình làm việc vất vả, bù đầu với mấy dự án, lại phải trông mẹ bệnh, nên tôi đến một chỗ mát xa quen. Nơi này là một phòng khám đông y, ông chủ là một cư sĩ tu thiền, có gốc Tàu. Quanh phòng khám đặt rất nhiều tượng Quan âm và cũng có thứ hương trầm đặc biệt khiến tôi dễ chịu.

Nhưng lần này lại không như vậy, tôi sợ hãi, không dám nhìn ngắm những tượng Quan âm, cảm thấy mắt vô cùng khó chịu khi tiếp xúc với những tia hào quang phát ra từ đó. Đầu óc quay cuồng. Mát xa chẳng những không giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn như mọi lần, mà còn khiến tôi đau đớn khôn tả.

Ông cư sĩ nói, khi bấm huyệt ông nhận thấy khắp người tôi những kinh mạch chạy loạn, huyệt đạo bị bế khí, sức chịu đựng của tôi cũng không phải dạng thường mới chịu được đến tận giờ.

Tôi không hiểu lắm về mấy thứ từ ngữ chuyên môn đó, nên cũng cố cười cho qua chuyện. Từ đó về, tôi xin nghỉ làm, ngủ gần 2 ngày, không biết trời đất. Mãi đến khi nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông liên tục, định ngồi dậy tìm xem nó ở đâu, ai gọi, thì tôi phát hiện toàn thân mình bất động, mắt sưng đau, không thể mở lên nổi.

Một lúc lâu sau, mới gượng dậy, nhúc nhích nổi được mỗi cánh tay, là tin nhắn từ ba, gọi tôi đến bệnh viện. Ba nói vết bỏng tuy nặng nhưng không đến nỗi ảnh hưởng nhiều đến tinh thần, vậy mà mẹ tôi cứ mất ngủ, mắt trơ ra nhìn trần nhà, ai nói gì cũng như không nghe không thấy.. cứ như người mất hồn vậy.

Khi tôi lên đến nơi, đẩy mẹ ra ngoài dạo, tắm nắng, thấy tinh thần bà có vẻ tốt hơn. Tôi liền giao lại mọi việc ở viện cho ba, đến chỗ làm. Công việc tồn đọng quá nhiều, hôm giờ tôi xin cũng đã gần hết ngày phép, không thể trì trệ thêm nữa. Vừa bước vào cửa văn phòng, thư ký đã ngay lập tức so vai, kêu lên: “ai chỉnh máy lạnh lại đi, lạnh quá..”

“Trời có nóng đâu, máy lạnh không bật mà..?”, người ngồi cạnh ngạc nhiên.

Cái lạnh bất thường đó.. là do tôi vừa mở cửa, mang theo cả những thứ kia vào trong và thể trạng của cô gái này khá nhạy cảm với những thứ đó.. nên cô ta mới có phản ứng mạnh đến vậy so với người khác. Một trong số chúng, có lẽ đã rất nhanh nhận ra điều đó và bám theo cô ta.

Ngay hôm sau, tôi nhận được tin cô ta bị tai nạn nhẹ, nhưng tinh thần lại khá hoảng loạn.

Tối hôm đó, tôi cùng các đồng nghiệp khác cùng nhau đến thăm, thì cô ta đột ngột chụp lấy tay tôi, nói: “bọn chúng đang muốn tìm..”. Tôi hơi rùng mình, rụt tay lại, vì.. ngay khi cô ta gặp tai nạn, chẳng hiểu sao, tôi lại nhận được điện thoại, chính cô ấy gọi cho tôi, nhưng không nói gì, chỉ im lặng mấy phút.. rồi tắt máy. Tôi thấy lạ, gọi lại ngay thì.. không liên lạc được. Đến mai thì nghe tin tai nạn.
—-
Về nhà, tôi không cách gì ngủ được, thậm chí đã phải dùng đến thuốc ngủ. Ba mẹ đều ở viện, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, khi bắt đầu có những ảo thanh đến quấy rầy, lúc nhỏ nhẹ rì rầm xa xăm như lời thì thầm, khi lại kêu lớn tên tôi từng tiếng một, rõ ràng, rành mạch.. như kề miệng ngay sát bên tai tôi mà hét lên.. thật lớn vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN