KUMANTHONG
Chương 2
“Nhà có chuột sao..? không phải.. hình như còn có tiếng nhai nhóp nhép.. âm thanh phát ra rất lớn..”, tôi tự hỏi nó là tiếng gì vậy, nhà tôi ở tầng cao làm gì có chuột, lâu nay chưa từng có con chuột nào xuất hiện. Vậy thì.. nó là gì chứ..? Hay ba về, đói bụng nên mở tủ lạnh, kiếm gì đó ăn.. cũng không.. về làm gì giữa đêm thế này, ba cũng không bao giờ bỏ mẹ một mình trên viện.
Bật điện thoại, nhìn thấy đã 2g sáng, tôi quyết định xuống bếp, xem đó là tiếng gì.
—-
Vừa mở cửa phòng, ra đến phòng khách, đã thấy ánh sáng phát ra từ cánh cửa tủ lạnh đang mở.. nhưng không có ai ở đó, chỉ có một ít sữa chua, bánh mì rơi rải rác xung quanh. Đến gần, tôi thấy miếng thịt sống đã bị lôi ra khỏi bọc bảo quản.. và có rất nhiều dấu răng nhỏ in trên những thớ thịt còn đỏ tươi.
Tôi thực sự.. kinh khiếp, muốn gọi ngay cho ai đó, nhưng lại không biết gọi cho ai. Ngay lập tức, chạy đi bật sáng hết mọi bóng đèn trong nhà lên. Khi ánh sáng phủ tràn lên trên mọi thứ trong nhà, tôi cũng cảm thấy đỡ sợ hơn một chút.
—-
Nghĩ đi, nghĩ lại, tôi gọi cho Ngọc, là bạn thân từ hồi cấp 2 đến giờ: “mày ơi, tao ở nhà một mình sợ quá, không ngủ được.. mày sang đây với tao được không..?”
Ngọc là một đứa khá trầm tính, can đảm, tính như con trai, đặc biệt không tin vào những thứ yêu ma, quỷ quái thế này, nên có nó sang đây ở cùng, tôi chắc chắn sẽ yên tâm hơn.
Nhận được điện thoại của tôi, Ngọc vội vã đến ngay, nhìn thấy nó ở cửa với vẻ mặt lo lắng, đầu tóc vẫn còn lộn xộn, hỏi tôi: “mày bị sao đấy.. gì mà nghe giọng run run vậy..”, tôi thực sự xúc động, cứ như đang bị bắt nạt, lại có người hỏi đến ngay vậy.
Tôi hơi yếu đuối hơn Ngọc, nhưng trước giờ cũng khá cứng, giờ này đột nhiên bao nhiêu cái rắn rỏi của tôi biến đi đâu mất hết, tôi ôm chầm lấy Ngọc, khóc: “mày ơi.. ở chỗ tủ lạnh..”
—-
Ngọc nhìn tôi nghi hoặc, ra hiệu cho tôi đi ra sau lưng, thận trọng đến chỗ tủ lạnh, nhìn thấy miếng thịt đầy những dấu răng nhỏ xíu nham nhở. Rồi lại nhìn vào cánh cửa phòng đang mở của tôi, nó hỏi: “cái gì ở trong phòng mày kia..?”
“Là Kumanthong.. tao thỉnh bên Thái về thờ..”
“Kumanthong là giống gì..?”
—-
Sau khi nghe tôi giải thích về nó, Ngọc liền giận dữ, bước vào phòng, lôi ra, vứt ngay vào thùng rác, kèm theo lời hăm dọa: “mày còn lôi nó vào nhà nữa thì có gì đừng có gọi tao.. cứ suốt ngày tin vào ba cái thứ vớ vẩn, giả thần giả quỷ này.. có ngày mày bị nó dọa cho điên đấy..”
—-
Nằm nói chuyện được một lúc, tôi thấy an tâm hơn rất nhiều, ngủ thiếp đi. Sáng mai dậy, tinh thần tôi đã tốt lên. Còn Ngọc thì.. ngược lại. Ngọc nói nó không ngủ được, cứ thiếp đi lại bị rất nhiều trẻ con vây quanh đánh đập, nhưng nó không thể phản kháng, chỉ có thể khóc và la hét vì đau. Tỉnh dậy vẫn còn ê ẩm khắp người, trên da thịt còn in cả dấu tay con nít bấu vào bầm tím.
—-
“Kệ đi.. chắc chỉ là ác mộng thôi, dậy đi ăn sáng còn đi làm.. trễ mất..”, Ngọc hối hả lôi tôi bước xuống giường.
Đến trưa, Ngọc hẹn tôi đi ăn, ra đến nơi, nó vén tóc lên, chỉ cho tôi bàn tay nhỏ xíu bầm đen, nói: “mấy dấu lúc sáng biến mất hết rồi, còn mỗi dấu này tao không thấy.. lúc cột tóc lên, con nhỏ ngồi sau nó hỏi tao xăm cái hình ở đâu nhìn độc vậy.. tao vào soi gương mới thấy nó..”
“Không lẽ.. là do Kumanthong hôm qua mày vứt vào thùng rác làm.. nhưng tao nghĩ không đâu.. ông chủ cửa hàng bên Thái nói chỉ cần dạy dỗ tốt, cho nó nghe kinh nghe kệ thì nó sẽ ngoan, không hại ai hết mà.. hay tại mày làm vậy.. nên nó tức giận..”, tôi lo lắng nói.
“Tao có biết một người.. ngày mai đi hỏi thử xem sao..”, Ngọc nói, rồi cả 2 trở về lại chỗ làm.
—-
Sáng sớm hôm sau, Ngọc đến chở tôi đi.
Nó nói cổ rất đau, hầu như cả đêm không ngủ được, cứ như có thứ gì đó đang đè lên vậy.
“Xin lỗi, tao làm liên lụy đến mày rồi..”
—-
Người mà chúng tôi đến gặp cũng là chủ một cửa hàng, chuyên bán mấy thứ như bùa chú, Kumanthong. Ông ta nhìn qua vết tím bầm, nghe kể câu chuyện hôm trước, chỉ cười, nói không sao, là do Ngọc không tin nó, nên nó hành cho Ngọc sợ thôi.
“Nó dù có là gì thì cũng chỉ là đứa trẻ con, làm hại gì được các cô chứ..”
Nghe vậy, tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào nhưng vẫn hỏi ông ta có cách gì loại bỏ bàn tay đó đi không.
“Ngày sinh âm lịch của cô..?”
“Tháng 4AL, ngày..”
“Tôi chỉ các cô làm loại nút thắt này, chỉ cần mua dây từ chỗ tôi về, thắt chúng thành từng hạt nút thế này, cho đến khi hết đoạn dây. Ngày nào cũng phải làm, trong 7 ngày, dấu tay sẽ biến mất..”
—-
Quả vậy thật, dấu tay mờ dần rồi biến mất hẳn. Mẹ tôi cũng đã thấy khá hơn, ra viện, rồi cùng ba về quê tịnh dưỡng một thời gian. Tôi lại phải ở nhà một mình, cũng sợ, nhưng dạo này mọi thứ dường như đã nhẹ nhàng hơn trước nhiều. Nghĩ mọi thứ đã chấm dứt ở đây. Nhưng ai ngờ..
Tôi lại bị đánh thức bởi tiếng nhai thức ăn rào rạo đó..
Mọi thứ tiếp diễn, giống với đêm hôm nọ, tôi rón rén đến chỗ thùng rác, nhìn vào.. thì không thấy con búp bê kia đâu nữa. Rác trong này toàn là giấy tờ văn bản, chưa đầy thì tôi chưa đổ, vì nó khá lớn. Tôi lo lắng lật úp nó xuống, xới tung lên, nhưng vẫn không tìm thấy con búp bê đâu.
—-
“Nó đâu rồi..? chuyện gì đang xảy ra vậy..? mình chỉ cho nó ăn bánh, uống sữa.. chưa từng cho nó ăn thịt.. không lẽ, nó tự tìm thịt để ăn vụng, sau đó thì biến mất..?”
Tôi kìm nén sợ hãi, đi tìm khắp nhà, thì thấy nó đang ngồi ở góc phòng mình.
Trong ánh sáng lờ mờ, tôi tiến đến, cầm nó lên, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu ban đầu đã biến mất. Thay vào đó là một nụ cười ngoác miệng tinh quái, khóe miệng vẫn còn rỉ ra một chút máu tươi. Tôi kinh hãi, mở cửa sổ ném ngay nó xuống dưới.. từ tầng 16.
—-
“Thế này đã kết thúc chưa..”, tôi tự hỏi, vừa dứt lời, cả thân người như bị ai đó túm lấy lôi sát đến cửa sổ, kéo mạnh, khiến nửa thân người tôi gần như rơi ra ngoài. Tôi hét lên kêu cứu, tay chân cố tìm nơi bám vào để ghì lại.
May sao, Ngọc vừa mua thức ăn đến, kịp kéo tôi vào trong. Ngồi bệch xuống dưới nền đất, dựa lưng vào sát tường, tôi sợ đến nỗi không thở được. Cánh cửa sổ bất chợt đóng sầm lại, kêu ầm lên một tiếng lớn, khiến tôi giật mình, chút hồn vía còn sót lại, cũng bị nó thổi cho bay biến hết.
Tôi run giọng: “Ngọc.. mày đưa tao đến chỗ hôm trước đi.. tao nghĩ có chuyện lớn rồi..”
—-
“Cái gì..? cô ném Kumanthong từ tầng 16 xuống..? cô điên rồi hay sao vậy..? mau về tìm lại nó đi.. và tốt nhất là cô nên tìm được.. nếu không.. có trời cũng cứu không nổi cô đâu.. sao cô dại dột quá vậy..?”, ông chủ cửa hàng đó trợn mắt nhìn cả 2 nói một tràng không ngưng nghỉ, khiến tinh thần tôi càng thêm hoảng loạn.
“Hay mày sang nhà tao ở cho đến khi nào ba mẹ mày về đi..”, Ngọc đề nghị.
Tôi gật đầu.
—-
Khi trở về chung cư, dọn dẹp đồ đạc, định sang nhà Ngọc lánh nạn một thời gian. Tôi nhìn thấy một tờ giấy nhét dưới khe cửa: “tao mới nhặt được con búp bê đẹp lắm.. hình như là đồ gì đó có liên quan đến bên Phật thì phải.. mày thích mấy thứ đó lắm mà phải không.. tối sang đây, tao cho xem..”, là chữ viết của Hoài.
Nó ở đối diện, gia đình đều đi định cư hết, còn mỗi nó bị kẹt lại.
Cũng khá thân thiết với tôi.
Cả 2 cùng bất giác nhìn nhau, đồng thanh: “không lẽ là.. nó..”
—-
Tôi ấn chuông, Hoài chỉ mở hé cánh cửa: “gì vậy mày..?”
“Con.. con búp bê, mày nói đó.. nó đâu rồi.. cho tao xin lại đi được không..?”, tôi lo lắng.
Hoài bĩu môi: “của mày à..? sao lại vứt nó đi vậy..? vứt đi rồi, tao nhặt được là của tao.. đòi cái gì..”, nói rồi định sập cửa lại.
Tôi cô níu lấy tay áo nó, nói: “không được.. mày không hiểu đâu.. trả nó lại cho tao đi..”
Hoài hất tay tôi ra, mặt mũi khó chịu: “hiểu gì..? mắc gì mày giữ nó được.. tao thì không..?”
—-
Ngọc kéo tôi trở lại vào trong nhà: “mày lo dọn đồ sang nhà tao đi, kệ nó.. không nghe, có bị làm sao, cũng tại nó hết..”
“Con này hôm nay nó làm sao vậy không biết.. bình thường.. nó.. đâu có vầy..”
—-
Trưa hôm sau, để quên chút đồ nên tôi quay về nhà lấy. Thấy có xe cấp cứu ở cửa, tôi lấy làm lạ, bước vào thang máy, thì nghe mọi người đang bàn tán về ai đó ở tầng 16: “cô ta gọi cấp cứu, hét lên trong điện thoại, rằng tất cả xương của mình đang bị gãy vụn.. không biết là bị gì nữa..”
—-
Tầng 16 sao.. không lẽ là Hoài..?
Một bác sỹ thở dài: “không lẽ cô ta mắc phải chứng bệnh xương thủy tinh.. tự phát..”
—-
“Hình như, xương thủy tinh là bệnh xương giòn, dễ gãy..”, tôi nhủ thầm, mong cho thang máy nhanh đến nơi.
Vào nhà, nhìn thấy Hoài đang nằm thoi thóp trên giường. Các bác sỹ nói không thể di chuyển nó đến viện với tình trạng này, nó cũng không thể ăn được gì, ngay cả việc nhai thức ăn cũng khiến xương nó ảnh hưởng, chỉ có thể truyền dinh dưỡng qua đường ống vào người.
“Thế quái nào, mới hôm qua còn khỏe mạnh bình thường.. hôm nay đã thành ra thế này được vậy..”, giọng Ngọc phát ra sau lưng, làm tôi giật mình.
—-
Nghe thấy tiếng Ngọc, tròng mắt Hoài đảo nhẹ, liếc nhìn về phía 2 đứa. Tôi cố nở ra một nụ cười gượng gạo, vẫy tay chào nó. Đột nhiên, nó sợ hãi, ú ớ.. như vừa nhìn thấy thứ gì đó.. kinh khiếp lắm, ngay đằng sau lưng tôi. Khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn, tuyệt vọng, Hoài ngồi dậy từ từ.. tiếng xương giòn kêu lên răng rắc..
—-
Cô y tá cố giữ nó lại, nhưng vì hiện giờ xương Hoài rất dễ gãy nên cô ta không dám dùng lực quá mạnh, nó vẫn vùng ra được, tiến đến đứng trước mặt tôi, bộ dạng gãy gập đau đớn. Tôi hơi sợ, không biết nó muốn gì. Giọng bác sỹ chính vang lên, ra lệnh: “bệnh nhân có dấu hiệu kích thích tinh thần quá độ, tiêm ngay một mũi an thần..”.
—-
Trong khi, cô y tá lật đật chuẩn bị kim tiêm và thuốc. Hoài bước thêm mấy bước nữa, khiến tôi lùi về sau, trượt ngã.
Nó mỉm cười, rồi giữ nguyên cái nụ cười quái đản đó, ngã người dần về sau, nghe tiếng xương lưng gãy gập, kêu rắc lên một tiếng.. vô cùng gãy gọn. Lưng gãy, khiến toàn thể trọng dồn hết lên đôi chân, làm nó cong vòng xuống.
Hoài nghiến răng đau đớn.
Máu bắt đầu rỉ ra từ thắt lưng, từ miệng. Trước ánh mắt thảng thốt của những người đang có mặt tại đó, Hoài nằm gấp khúc xuống sát đất, sau tiếng gãy gọn thứ 2.. phát ra từ khớp gối, do không chịu nổi sức nặng, mà gập hẳn lại về phía sau.
Khi các y tá nhấc người nó lên giường, tôi có cảm tưởng, người nó hoàn toàn không có xương, dẻo quẹo, cong vòng theo hình cánh cung.
Hai chân tôi mềm nhũn, khi nhìn thấy khuôn mặt nó chầm chậm xoay ngược cổ lại, trợn tròn mắt nhìn tôi, nói với thứ giọng trẻ con léo nhéo: “bị quăng xuống từ tầng 16.. sẽ thành ra thế này đấy..”.
Tôi vùng dậy, chạy nhanh về nhà mình, khóa chặt cửa lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!