Cố Phi Ngang xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt Trần Văn Văn.
Trần Văn Văn tức giận đến phát điên, nhưng cô ta không biết phải làm gì với Cố Phi Ngang.
Cho dù là danh tiếng hay fans, cô ta đều không thể so sánh với Cố Phi Ngang, vì vậy cô ta chỉ có thể nhìn về phía nhà sản xuất .
Nhà sản xuất thật sự không muốn nói trước, không chỉ Trần Văn Văn nhìn anh ta, mà ngay cả đạo diễn Chung, biên kịch và Amy cũng nhìn anh ta.
Trong lòng nhà sản xuất cảm thấy đau khổ: “Tôi cũng tôn trọng tác giả nguyên tác.”
Trần Văn Văn sửng sốt, điều này không đúng, ngày hôm qua nhà sản xuất không có nói như vậy.
Cố Phi Ngang cũng hơi kinh ngạc, nhưng anh ấy lại nhìn Amy, nghĩ rằng Vĩnh Gia Entertainment đã làm gì đó khiến nhà sản xuất thay đổi ý định.
Nhưng như vậy cũng không sao, dù sao anh cũng không muốn hợp tác với Trần Văn Văn.
Trợ lý của Trần Văn Văn lúc này thực sự rất luống cuống, cô ấy không ngờ rằng sự việc đã nắm chắc lại xảy ra vấn đề.
Trần Văn Văn chắc chắn sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu cô: “Đạo diễn Chung, không lẽ anh định qua cầu rút ván sao?”
Đạo diễn Chung không phải là một đạo diễn mới, ông ấy luôn nhượng bộ Trần Văn Văn vì cảm thấy bản thân có lỗi trước.
Nhưng ông ấy bị dồn ép hết lần này đến lần khác, sắc mặt tối sầm lại: “Tôi qua cầu rút ván? Nếu hai người nghĩ như vậy, thì cứ xem như vậy đi.
Hôm nay làm phiền hai người tới đây một chuyến rồi, tiền đi lại sẽ do đoàn phim chi trả, mời hai người về.”
Trần Văn Văn cảm thấy không ổn, hung hăng trừng mắt nhìn trợ lý: “Đạo diễn Chung, em ấy nói chuyện không đúng, anh đừng tức giận.”
Đạo diễn Chung phớt lờ Trần Văn Văn.
Thấy tình hình không ổn, nhà sản xuất đứng lên nói: “Văn Văn, tôi đưa cô đi tẩy trang trước.
Hôm nay đã làm phiền cô, nếu có cơ hội tôi sẽ mời cô ăn cơm.”
Trần Văn Văn trong lòng tràn đầy xấu hổ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài: “Được.”
Nhà sản xuất đưa Trần Văn Văn ra khỏi phòng.
Đạo diễn Chung thấy Viên Ninh vẫn còn đứng đó, sắc mặt dịu đi: “Cô rất có tinh thần.”
Viên Ninh không ra vẻ tự mãn vì Trần Văn Văn Văn bị đuổi đi mà cô chỉ lặng lẽ đứng, nghe vậy nói: “Cảm ơn đạo diễn Chung đã cho tôi cơ hội này.”
Đạo diễn Chung thẳng thắn nói: “Nếu không còn vấn đề khác, vậy thì chuẩn bị ký hợp đồng.
Tôi sẽ nhờ người đưa kịch bản hoàn chỉnh cho cô, cô nên chuẩn bị thật tốt.”
Viên Ninh lập tức đáp ứng.
Tuy nhiên chuyện hợp đồng này nên để cho Amy.
Thấy đạo diễn Chung không còn gì để nói, Amy mới mở miệng: “Cũng gần trưa rồi, đúng lúc tôi vừa đặt bàn, hay chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
Amy đã chào hỏi đạo diễn Chung từ trước, ông ta đương nhiên không phản đối: “Nếu không có việc gì, chúng ta làm quen trước.”
Với tình huống này, người bình thường đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng ở đây lại có một người không bình thường, Vân Cảnh khép cuốn sổ lại: “Mọi người đi đi, tôi có việc.”
Đạo diễn Chung dường như rất quen thuộc với tình huống này của Vân Cảnh: “Yên tâm, mọi người sẽ không uống rượu, chủ yếu là tiếp tục thảo luận kịch bản, vai diễn Nguyệt Dao này…”
Vân Cảnh khẽ nhíu mày, đẩy mắt kính.
“Cậu phải giải thích cho lão Vương.” Đạo diễn Chung nhìn Vân Cảnh, nói ra lý do khiến cho anh ấy không thể từ chối: “Nhân vật Nguyệt Dao này, không ai hiểu rõ hơn cậu.”
Vân Cảnh mím chặt môi, lộ ra vẻ không vui, nhưng cũng không nói thêm lời từ chối nào nữa.
Khi nhà sản xuất quay lại, Amy bảo Viên Ninh đi tẩy trang và thay quần áo trước, cô ấy sẽ thảo luận hợp đồng với nhà sản xuất.
Đạo diễn, biên kịch và Vân Cảnh ngồi lại với nhau để thảo luận về vấn đề liên quan đến kịch bản.
Còn Cố Phi Ngang đang ở trong góc, nhỏ bé và bất lực một cách đáng thương, anh thú nhận với người quản lý của mình là Triệu Khang về việc vô tình hát ra tiếng.
Cố Phi Ngang nói trước để quản lí của mình chuẩn bị trước, lỡ như ekip của Trần Văn Văn làm gì đó, quản lí của anh không biết gì thì trở tay không kịp.
Triệu Khang trả lời WeChat rất nhanh: “…”
Cố Phi Ngang gửi một biểu cảm đáng thương: “Tôi không cố ý, anh Triệu, anh phải tin tôi!”
Triệu Khang: “Cái tên này, anh sẽ không bao giờ tin tưởng em nữa.
Em đã hứa với anh sẽ không xảy ra vấn đề gì, sẽ thành thành thật thật không nói nhiều lời!”
Cố Phi Ngang: “Em thực sự không biết, em thực sự đã hát nó, em chỉ nghĩ về nó.”
Triệu Khang: “Cút đi.”
Cố Phi Ngang vội vàng cút đi.
Ai ngờ Cố Phi Ngang vừa tắt điện thoại, Triệu Khang lại gửi đến một tin nhắn: “Tránh xa những cô gái còn nhỏ ra, tuổi còn quá nhỏ, đừng để xuất hiện tin đồn nhảm.”
Cố Phi Ngang gửi một biểu tượng cảm xúc không thành vấn đề.
Khi nhìn thấy đạo diễn Chung, anh đến để lắng nghe cuộc thảo luận của họ.
Với tư cách là nam chính, anh cũng phải chịu rất nhiều áp lực, đặc biệt anh phát hiện ra rằng cô bé Viên Ninh này quả thật là món quà ông trời ban cho, như một con sóng vậy.
Anh ta không muốn chết trên bờ cát đâu.
Sau khi Viên Ninh tẩy trang và thay lại quần áo của mình xong, một vài người đã lên xe.
Amy cũng gọi chị Phùng cùng nhân viên công tác, cũng chỉ là chút tiền, không cần phải keo kiệt ở một nơi như vậy.
Trong đoàn làm phim, nhân viên công tác cũng góp một phần rất quan trọng.
Đạo diễn Chung không ngồi xe của Amy, Amy sau khi lên xe thở dài nói: “Tính tình của Vân Cảnh có lẽ không được tốt lắm.”
Viên Ninh thắt dây an toàn, nghĩ đến giọng nói của Vân Cảnh, với những người hợp gu bản thân, cô luôn có suy nghĩ tốt và có ý bênh vực: “Có lẽ anh ấy không giỏi giao tiếp với mọi người thôi.”
Nghĩ đến những lời Vân Cảnh khi nói với Trần Văn Văn, Amy cảm thấy thoải mái về cả tinh thần lẫn thế xác.
Nhưng khi nghĩ đến lời Viên Ninh vừa nói, cô lại cảm thấy không thoải mái: “Em nên tránh xa anh ta ra một chút, kẻo anh ta nói xấu.
Em hiểu chứ?”
Viên Ninh đồng ý.
Amy hỏi: “Mà tại sao diễn xuất hôm nay của em lại thay đổi vậy? Em có suy nghĩ trước không?”
“Thật ra cũng không thay đổi hẳn.” Viên Ninh cảm thấy có chút đói bụng: “Nguyệt Dao vốn dĩ không phải là nhân vật đơn thuần, chị Amy nghĩ sao về việc trước khi chết nàng ấy đã đem toàn bộ tu vi của mình cho nam chính?”
Amy trả lời theo bản năng: “Bởi vì tình yêu?”
Viên Ninh từ trong túi lấy ra một hộp kẹo vị đào, lấy ra một viên cho vào miệng để xoa dịu cái bụng đói, sau đó lại lấy ra một viên khác đưa cho Amy, bị Amy từ chối nên tự cho vào miệng mình: “Ở điểm này, nàng ấy thực sự cảm thấy áy náy khi biết mình đã gi3t chết sư phụ của nam chính, còn đưa cho hắn linh hồn đã được luyện khí.
Cho nên nàng ấy muốn nam chính được sống.”
Amy cảm thấy khó hiểu: “Lúc đó nàng ấy không biết.”
Sau khi ăn hai viên kẹo, Viên Ninh cảm thấy tinh thần tốt hơn: “Nguyệt Dao là một người rất đơn thuần, vì vậy nàng ấy sẽ không trốn tránh những chuyện như vậy.
Cho dù nàng ấy có biết hay không thì nàng ấy đã giết người, nàng ấy còn chế tạo luyện khí đưa cho nam chính.
Đối với nam chính, tuy rằng nàng ấy không nói lời nào nhưng trong lòng lại cảm thấy áy náy.
Nàng biết nếu mình chết, người ở Ma giới sẽ không bỏ qua cho nam chính, nên nàng đem đã đem toàn bộ tu vi của mình giao cho nam chính, giúp hắn có cơ hội được sống lâu hơn.”
Ngoài cảm giác áy náy, Amy khi đọc tiểu thuyết còn nghĩ đến những chuyện khác: “Vậy tại sao lúc em thử vai, chị lại cảm thấy có gì đó nhiều hơn?”
“Bởi vì nàng ấy không chỉ có tình yêu, Nguyệt Dao là người thuộc Ma tộc, bản chất vốn ích kỷ và mâu thuẫn.
Cho dù nàng ấy chọn cái chết, kẻ giết người vẫn là nam chính, cho nên nếu nam chính cắn rứt, không thể chịu đựng được mà chết đi, nàng ấy coi như báo thù xong.
Nếu nam chính không chết thì cũng có tu vi của nàng, phải chịu đựng ma khí cùng linh khí xung đột trong cơ thể, nên sẽ không quên được Nguyệt Dao, càng không thể đến với người khác.” Viên Ninh cảm thấy xây dựng nhân vật Nguyệt Dao rất thú vị: “Nguyệt Dao biết rằng nam chính rất xuất sắc, nàng ấy có cách của riêng mình.
Mỗi lần nam chính sử dụng tu vi, điều đó sẽ nhắc nhở hắn rằng Nguyệt Dao đã chết.
Nó như một sự tra tấn kép về tinh thần lẫn thể xác.”
Amy có chút hoài nghi, cô và Viên Ninh có phải đang đọc cùng một cuốn tiểu thuyết hay không: “Theo như những gì em nói, Vân Cảnh đã dành rất nhiều tâm huyết để xây dựng hình tượng nhân vật này.
Vậy tại sao nàng ta vừa xuất hiện không lâu lại chết?”
Viên Ninh thật ra cũng đang nghĩ tới vấn đề này: “Có lẽ cốt truyện yêu cầu như vậy? Nếu không tính cách nam chính sao thay đổi được, hay lát nữa chúng ta hỏi Vân Cảnh.”
Amy cảm thấy trong lòng mình một con chuột nhỏ không ngừng ầm ĩ: “Em không muốn biết sao?”
Viên Ninh gãi gãi mặt: “Sao cũng được ạ.”
Amy đã gọi đồ ăn theo khẩu vị của đạo diễn Chung, nhân viên công tác thì ở trong một phòng riêng khác.
Đạo diễn Chung và những người còn lại ngồi với nhau, đồ ăn được nhanh chóng đưa lên.
Theo ý trong lời nói vừa rồi của đạo diễn Chung, Amy không chuẩn bị rượu.
Để tránh bị nghi ngờ, Cố Phi Ngang không ngồi cạnh Viên Ninh, anh ngồi giữa biên kịch và nhà sản xuất, Amy ngồi cạnh đạo diễn Chung: “Khi Tiểu Viên tham gia đoàn phim, nếu có chỗ nào làm không tốt, đạo diễn Chung cứ thẳng tay răn dạy.”
Đạo diễn Chung liếc Amy một cái: “Cô là người luôn bênh vực người của mình nhất, nếu tôi thực sự mắng con bé, tôi sợ cô sẽ đến tìm tôi đầu tiên.”
“Không.” Amy đảm bảo: “Chỉ cần không ai có thể tùy ý bắt nạt Viên Ninh của tôi, anh có thể mắng con bé 24/24.
Con bé là người mới, cần đạo diễn Chung dạy dỗ, chỉ bảo nhiều.”
Đạo diễn Chung đã gặp qua rất nhiều diễn viên, biết có một loại diễn viên được ông trời ưu ái, chỉ cần được trao cho cơ hội thì chắc chắn sẽ một bước lên mây: “Được, vậy tôi sẽ nghiêm khắc hơn.”
Viên Ninh cũng có hiểu biết, nói: “Cám ơn đạo diễn Chung.”
Đạo diễn Chung hỏi, “Vậy khi nào cô sẽ tham gia đoàn phim?”
“Nếu có thể, tôi muốn tham gia đoàn phim ngay từ đầu để có thể xem và học hỏi thêm kinh nghiệm.” Viên Ninh rất khiêm tốn: “Tôi sẽ tự trả tiền ăn ở.”
Đạo diễn Chung cảm thấy buồn cười, ngay cả nhà sản xuất cũng cười: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không để cô ở một mình, cô có thể tham gia đoàn phim bất cứ khi nào.”
Nhà sản xuất và Trần Văn Văn có mối quan hệ tốt, nếu không thì đã không bí mật gửi video thử vai của Viên Ninh cho cô ta.
Hôm nay ông ta chọn Viên Ninh thay vì Trần Văn Văn cũng là vì tối qua Hàn Thần đã cố ý gọi điện cho cho ông.
Có điều bỏ qua Trần Văn Văn mà nói, cho dù là ngoại hình cho đến kĩ năng diễn xuất, tính cách, thậm chí là cả tương lai, Viên Ninh chắc chắn đều tốt hơn: “Chúng tôi sẽ không bao giờ để một cô gái nhỏ phải trả tiền.”
Amy thay Viên Ninh nói: “Dù sao giao con bé cho mọi người tôi cũng yên tâm, lúc tôi không thể đi theo đoàn làm phim, mong mọi người giúp tôi trông coi nó.”
Nhà sản xuất sẵn sàng đồng ý.
Viên Ninh để ý Vân Cảnh vẫn lặng lẽ ngồi ăn, chỉ cần người khác không nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ không nói lời nào.
Hơn nữa, Vân Cảnh luôn gắp thức ăn trước mặt mình, và không chủ động xoay bàn.
Chờ Vân Cảnh không còn động đũa nữa, Viên Ninh mới chủ động hỏi: “Xin chào, tôi muốn hỏi một chút về nhân vật Nguyệt Dao.”
Vân Cảnh nghe đến cái tên Nguyệt Dao mới nhìn về phía Viên Ninh: “Ừm.”
“Tôi thấy anh đã đặt rất nhiều cảm xúc vào nhân vật Nguyệt Dao, nhưng tại sao nàng ấy không xuất hiện nhiều vậy?” Nghe được giọng nói của Vân Cảnh , Viên Ninh muốn nằm lên giường, lăn qua lăn lại và hét cho thật đã: “Là vì cốt truyện sao?”
Vân Cảnh đẩy nhẹ mắt kính: “Cô nói là vì cốt truyện là sao?”
Cả hai tai Viên Ninh đỏ bừng, giọng nói này thật sự có thể làm tai người ta mang thai: “Vì sự thay đổi về tính cách và con người của nam chính.”
Vân Cảnh khóe miệng hơi hạ xuống: “Hắn không xứng.”
Viên Ninh sửng sốt, ai không xứng? Nam chính không xứng? Nếu nam chính của bộ truyện này không xứng thì ai xứng?
Vân Cảnh không muốn trả lời, nhưng cảm thấy Viên Ninh đã làm sống lại Nguyệt Dao trong lòng anh nên anh ta tháo kính xuống, lau và mang lên lại, mặc dù cảm thấy rất phiền phức nhưng anh vẫn nghiêm túc giải thích: “Nguyệt Dao chết là bởi vì vào thời điểm ấy nàng ấy chết thì sẽ hoàn hảo nhất.
Chẳng lẽ sau này Nguyệt Dao ôm trong mình sự áy này, rồi đền bù cho nam chính? Hay là sự khó xử của nàng ấy giữa gia tộc của mình và nam chính? Không được, như vậy thì không phải là Nguyệt Dao.”
Viên Ninh dường như hiểu được ý của Vân Cảnh, đối với tác giả nguyên tác này thì nam chính chẳng là cái gì cả.
Tất cả những sự thay đổi của nam chính đều vì hình tượng hoàn hảo của Nguyệt Dao.
Vì vậy, trong lòng anh ấy Nguyệt Dao chính là chân ái?