Ăn xong cơm chiều, Lục Phong Hàn không có gì làm liền lật tư liệu mà Vincent gửi qua xem xét.
Động tác của Wise hai ngày gần đây dần tăng lên, sau khi điều động vị trí thì chuẩn bị nhúng tay vào hệ thống phòng ngự của đại khu Nam Thập Tự.
Khi Lục Phong Hàn ở tiền tuyến, bộ phận này luôn giao cho Erich.
Rõ ràng, sự có mặt của Erich làm Wise khó chịu, cho nên hắn ta báo cáo về Leto muốn đề bạt một trung tá làm phó chỉ huy thứ hai, thực chất muốn phân quyền của Erich, đem quyền chỉ huy phòng ngự về tay mình.
Tuy nhiên bản báo cáo này vừa nộp lên quân đoàn Trung Ương đã bị bác bỏ.
Vincent gửi đến là tư liệu của phó chỉ huy dự bị.
“Chỉ huy, người này là thiếu gia ở Leto, mỗi họ hàng thôi mà chiếm hết một trang! Sau lưng có một loạt quan hệ thông gia chồng chéo, lần đầu em soạn tư liệu mà còn không biết rốt cuộc tên này là ai.”
Lục Phong Hàn ừ nhẹ, dựa vào ghế sô pha mềm mại, cảm thấy có chút không quen.
Trên phi thuyền quân sự, vì có khi phải chiến đấu đột xuất nên đồ vật đề ưu tiên tính kiên cố và ổn định, tiếp đến mới là sự thoải mái.
Trước kia ghế dựa của anh đều vừa lạnh, vừa cứng, giường cũng thế.
Sau khi đến chỗ Kỳ Ngôn, sô pha, ghế ăn, giường thậm chí là khăn lông, gối đầu đều vô cùng mềm mại.
Dù là cái thảm trên đất, bước lên cũng lún xuống 1 cm.
“Chỉ huy?”
Lục Phong Hàn phục hồi tinh thần, trả lời Vincent: “Wise đi một nước cờ xấu.
Ở Leto vẫn đang trong tối tranh chấp vị trí tổng chỉ huy quân Viễn Chinh, không dưới vài phe đang tranh đấu, biết không ai làm lại ai nên dứt khoát tạm thời gác lại.
Điều này làm hắn ta đứng ngồi không yên.”
Vincent: “Không biết bản thân còn làm quyền tổng chỉ huy được bao lâu?”
“Đúng.
Cho nên hắn muốn đoạt quyền từ tay Erich, tăng lợi thế cho chính mình, ngồi vững được vị trí.
Chẳng quan, phó chỉ huy thứ hai là chức vụ quan trọng, nếu Erich ngã thì người này chính là phó lãnh đạo của quân Viễn Chinh.
Làm tốt còn có thể đè chặt tổng chỉ huy tiếp theo, làm chỉ huy chính thức vô dụng.”
“Cho nên Leto sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định, càng không duyệt cho cái người có một đống quan hệ sau lưng kia.” Vincent cảm khái: “Vincent còn non là một chuyện, mấy người Leto này tính tới tính lui không mệt hả?”
Âm thanh từ tàu tuần tra khẽ truyền vào, Lục Phong Hàn nhìn ra cửa số thoáng thấy nhóm người đuổi theo lợi ích, dệt một mạng lưới thật lớn trong bóng tối, phủ lên đ ỉnh đầu.
Không phản hồi cảm khái của Vincent, Lục Phong Hàn nhàn nhạt: “Sau khi bị bác bỏ chắc Wise sẽ yên phận hai ngày.
Cậu lưu ý xem họ dùng cách tiết lộ tin tức “bên kia” cử người đem hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền đến Leto, còn ghé qua Fontaine I.”
Wise lưu loát: “Không thành vấn đề!”
Sau khi kết thúc liên lạc, Lục Phong Hàn ngồi ở sô pha vài phút.
Cho đến khi Kỳ Ngôn xuống lầu.
Thấy anh ngồi ở đó, Kỳ Ngôn nhìn lên lầu: “Lúc tôi rời phòng thấy phòng anh đang đóng cửa vào phòng.”
Lục Phong Hàn sửa lại: “Cậu nhớ nhầm, tôi luôn ở đây.”, anh đứng lên: “Xuống đây làm gì?”
Thói quen sinh hoạt của Kỳ Ngôn rất rõ ràng, sau khi về nhà sẽ tắm rửa trước, ăn cơm chiều xong sẽ vùi đầu làm việc.
Có khi là vẽ một đống thứ khó hiểu lên giấy, có khi ngồi ôm máy tính quang học cả đêm.
Nếu xuống lầu thì hoặc là uống nước hoặc là tìm anh.
Kỳ Ngôn đáp: “Nước.”
“Chờ.” Lục Phong Hàn đi vào phòng bếp rót một ly nước đem ra.
Kỳ Ngôn uống xong, nhìn ly nước ngây người hai giây, hỏi: “Đây là thực tế ư?”
Lục Phong Hàn khắc chế đau xót trong lòng, dùng ngón tay chọt mặt cậu, thấy cậu khó hiểu thì trả lời: “Là sự thật.”
Anh thấy cậu gật đầu, than nhẹ, lấy lại cái ly rồi nói: “Phân không được thì có thể hỏi tôi.”
Cậu đứng sau lưng anh, nhìn bóng dáng của anh, không nhẹ không nặng: “Được.”
Sau khi lên lớp vào hôm sau xong, cậu cùng anh đến phòng thí nghiệm.
Trong phòng, Diệp Bùi lôi kéo Mondrian buôn dưa: “Sao giờ, lúc ở Fontaine I thì bị tạp âm làm không ngủ được.
Về Leto thì quá yên tĩnh cũng không ngủ được nốt.”
Modrian đề nghị: “Cậu mở tiếng ồn trắng đi, bắt chước hoàn cảnh Fontaine I.”
Diệp Bùi chẳng muốn đáp án này: “Cậu không thấy tôi rất xứng đôi với Fontaine I hả?”
Lần này Mondrian hiểu: “Cậu muốn công tác tại pháo đài vũ trụ?”
“Không chắc nữa.”, bị hỏi trực tiếp, Diệp Bùi do dự: “Không nhất định là pháo đài vũ trụ, chỉ là hôm qua nghe giáo sư Phó nói xong làm tôi phải ngẫm lại về sau tôi muốn làm gì.
Đi pháo đài vũ trụ hay đi trạm nghiên cứu khoa học, đều không tệ.”
Thấy Kỳ Ngôn vào, cô hỏi: “Kỳ Ngôn ơi, còn cậu thì sao? Mondrian muốn làm nhà khoa học, cậu thì muốn làm gì?”
Kỳ Ngôn đứng tại chỗ, lắc đầu: “Tôi chưa nghĩ đến sau này.”
Diệp Bùi vui vẻ: “Cậu cũng chưa nghĩ đến hả? Ha ha ha, thì ra không phải mình ên tôi.”
Lục Phong Hàn ở cạnh Kỳ Ngôn, nghe câu này đột nhiên căng thẳng.
Lúc Turan khai giảng, anh cùng Kỳ Ngôn đi quảng trường Sky Diamond, lúc ấy anh hỏi Kỳ Ngôn có nghĩ đến trên mộ mình ghi gì không, cậu đã nói: “Thân nơi bóng tôi, tôi đã từng truy đuổi ánh sáng đom đóm.”
Độ tuổi trung bình ở Liên Minh đã quá trăm, nhưng khi anh hỏi cậu trả lời gì?
Không chắc?
Đúng rồi, cậu nói không chắc.
Không chắc mình có thể sống lâu sao? Cho nên không nghĩ đến về sau mình sẽ làm gì, lại có thể suy xét trên mộ mình viết gì.
Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn, không biết ánh mắt mình trở nên u tối.
Không chú ý đến anh mắt của anh, vì khi cậu vào vị trí thì phát hiện không thấy thiết bị lưu trữ của mình.
Mondrian từng nói thiết bị này có bảo mật nên không được mang khỏi phòng thí nghiệm, cho nên mỗi khi dùng xong cậu đều đặt cạnh máy tính quang học.
Cậu lục lọi ký ức trong đầu – sau khi lưu kết quả phân tích cuối cùng, cậu đặt thiết bị cách cạnh bàn khoảng 30cm, sau đó đứng lên tìm Lục Phong Hàn rồi về nhà.
Mỗi một hình ảnh, mỗi một chi tiết cậu nhớ rất rõ, nhưng vì thế mà cậu không dám xác định.
Đoạn ký ức này của mình là thật sao? Hay là…!vẫn do cậu hư cấu?
Vào ngày hôm qua cậu xác thật đã đặt thiết bị lên bàn sao?
Vô số nghi ngờ đổ ập vào đầu, trong nháy mắt sắc mặt cậu trắng bệch, ngón tay bấu chặt cạnh bàn mới miễn cưỡng khắc chế ngón tay run rẩy.
Ký ức này có thật hay không?
Nó là thật hay giả?
Vô thức, cậu nhìn Lục Phong Hàn, ánh mắt tràn đầy lo sợ và nghi hoặc.
Lục Phong Hàn nhíu mi.
Cậu sao vậy…!muốn khóc?
Anh bước đến gần Kỳ Ngôn, ngăn trở ánh mắt xung quanh, liếc qua ngón tay đang dùng sức trắng bệch của cậu, thấp giọng: “Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm Kỳ Ngôn khàn khàn: “Thiết bị lưu trữ không thấy, hôm qua trước khi rời đi tôi đặt ở đây.”
“Xác định?”
Ánh mắt cậu mờ mịt, mấy giây sau mới nói nhỏ: “Tôi không xác định, tôi…” cậu hung hăn cắn môi: “Tôi không có cách xác định.”
Tôi không có cách xác định đó là thật hay giả.
Cậu nhớ mẹ từng nói, dù bầu trời đen thăm thẳm, vẫn phải ngẩng đầu tìm kiếm sao trời.
Nhưng mẹ không nói với cậu, nếu không nhìn thấy ngôi sao thì sao?
Một ngôi sao cũng không tìm được thì phải làm gì bây giờ?
Lục Phong Hàn nâng cằm Kỳ Ngôn, xác nhân là môi cậu chỉ đỏ lên chứ không chảy máu.
Lại gỡ ngón tay cậu trên cạnh bàn ra, hợp lại trong tay mình.
Đầu ngón tay lạnh lẽo như tuyết làm lòng hắn se lại.
“Nhìn tôi, Kỳ Ngôn.”
Kỳ Ngôn theo bản năng nhìn anh.
Con ngươi của Lục Phong Hàn rất đen, bờ môi sắc, anh như ngọn núi cao vĩnh viễn kiên định, vĩnh viễn minh xác, không cho phép dao động và hoài nghi.
Giờ khắc này, anh trở thành mỏ neo của Kỳ Ngôn.
“Cậu không nhớ nhầm, vì trí nhớ tốt nên cậu luôn đặt mọi vật vào cùng một vị trí.”
Ly nước, thư, bút…!sau khi dùng xong cậu đều đặt nó lại như cũ.
“Cho nên thiết bị lưu trữ cậu đặt ở đó không sai, cậu không nhớ lầm.”
“Tôi không nhớ lầm.” Bàn tay đang được Lục Phong Hàn nắm lấy dần ngừng run rẩy, cậu mở miệng: “Tôi không thấy thiết bị lưu trữ của mình.”
Giọng cậu hơi khàn nhưng đã tránh thoát cảm xúc tiêu cực ban nãy.
“Kiểm tra máy giám sát.”
Khi Diệp Bùi biết được, cô hoảng sợ, nghiêm túc: “Cần tìm được nhanh, mặc kệ là ai trong tổ lấy nhầm, hay bị trộm đều phải xác định rõ ràng.”
Cô là tổ trưởng, dùng quyền hạn tìm video giám sát đêm qua.
Trong video có thể thấy rõ lúc Kỳ Ngôn đứng lên có động tác đặt đồ lên bàn.
Nhưng vì ngay góc chết nên không biết món đồ đó có mặt trên bàn thật hay không.
Rất nhanh, cậu xoay người đi ra ngoài.
Sau khi rời đi, Mondrian là người đầu tiên đi ngang, một hồi lại có Hứa Mân, Laurent và Diệp Bùi đi qua.
Sau 20 phút, Laurent và một người khác trong tổ đứng cạnh bàn cậu thảo luận gì đó.
Phút thứ 36, Diệp Bùi đi lại hai lần.
Phút thứ 43, Mondrian cùng hai người cùng tổ cũng đi ngang.
“Không cần xem nữa.” Kỳ Ngôn chỉ ra: “Vị trí tôi để thiết bị lưu trữ nằm ngay góc chết.
Nếu có người đi ngang, tránh góc giám sát là có thể mang nó đi, không bị phát hiện.”
Diệp Bùi phát sầu: “Phải làm sao bây giờ? Cậu rời đi sớm, người nào đi ngang bàn cậu cũng có hiềm nghi.”
Cô hỏi Mondrian: “Cậu có ấn tượng gì không? Sau khi cậu đi ngang có thấy thiết bị Kỳ Ngôn để trên bàn không? Nói không chừng chúng ta có thể thu nhỏ phạm vi.”
Mondrian nhớ lại cẩn thận, xác định: “Tôi không có ấn tượng, lúc đó tôi đang thảo luận một công thức khác nên không chú ý.”
Laurent xoay bút kim loại trong tay, chéo chân ngồi trên ghế, khinh thường nói: “Ai sẽ trộm cái thiết bị đó? Bên trong có thông tin của cậu ta thì làm sao mở ra được, cầm có ích lợi gì? Nói không chừng cậu ta nhớ lầm, vứt ở chỗ nào rồi.”
Kỳ Ngôn liếc nhìn Laurent, nói: “Tôi không nhớ lầm.”
Diệp Bùi tin Kỳ Ngôn hơn, cô cho rằng Kỳ Ngôn không cần nói dối, cô nói: “Nếu không tìm được thiết bị, tiến độ làm việc trước đây của cậu phải làm sao đây?”
“Không sao, tôi có thể bổ sung.”
“Có chứ, nội dung rất lớn, muốn bổ sung phải thức qua đêm.” Diệp Bùi lại nhìn video giám sát, chống cằm, phát sầu: “Nếu không mọi người cùng tìm xem có thiết bị lưu trữ bị dư ở chỗ mình không? Nếu không có cũng phải báo cáo cho giáo sư Phó.
Rốt cuộc thì nó cũng có cấp độ bảo mật, không thể mang khỏi phòng thí nghiệm.”
Lúc này, của phòng thí nghiệm bị gõ vang.
Diệp Bùi đứng dậy đi mở cửa, vừa đi vừa suy đoán: “Có khi nào cậu làm rơi trên đất bị robot vệ sinh quét đi rồi? Cũng không biết…”
Mở cửa, cô nhìn thấy có hai người xa lạ đứng đó đang đưa ra giấy chứng nhận, một cảm giác không tốt dâng lên trong lòng, cô hỏi: “Xin hỏi người có chuyện gì sao?”
“Bộ phận Tình báo đặc biệt số 5 của cục An Ninh Liên Minh làm việc.” Một người đàn ông tóc đen, mắt nâu với ngoại hình gần giống người Latin mở miệng: “Chúng tôi tìm người tên Kỳ Ngôn.”
Diệp Bùi quay đầu lại, cố bình tĩnh: “Tìm cậu ấy có gì sao?”
Cô chưa từng nghe qua “Bộ phận Tình báo đặc biệt số 5 của cục An Ninh Liên Minh”, nhưng mấy cái từ đơn này ghép lại là có thể ý thức sự tình rất nghiêm trọng.
Thiết bị lưu trữ, Kỳ Ngôn…
Người đàn ông hơi lùn còn lại nói tiếp: “Bạn học, tôi khuyên bạn đừng hỏi nhiều.
Nhiều lúc, biết được nhiều chuyện chẳng phải chuyện tốt.”
Lúc này, Kỳ Ngôn đi đến, đứng cạnh cô.
Cậu đón nhận ánh mắt đánh giá của hai người: “Tôi là Kỳ Ngôn, hai người đến tìm tôi có phải liên quan đến việc thiết bị lưu trữ bị mất và hạng mục nghiên cứu khoa học tôi đang tham dự?
Một người đàn ông đáp: “Xem ra cậu hiểu mình đã làm gì.”
“Không”, sau khi chứng thực suy đoán, Kỳ Ngôn trả lời: “Phải nói là, khoảng 20 phút trước tôi mới phát biện không thấy thiết bị lưu trữ của mình.
Hai phút trước, chúng tôi đang kiểm tra video giám sát.
Từ đêm qua tôi rời phòng thí nghiệm đến nay, thiết bị lưu trữ không nằm trong tay tôi.”
Diệp Bùi tự nhiên nhớ đến lí do khiến Hách Kỳ rời tổ là tiết lộ dữ liệu hạng mục, bị Turan đuổi học.
Cô vội vàng: “Nhất định hiểu lầm ở chỗ nào đó rồi!”
Đúng lúc này, phó hiệu trưởng Caroline mặc váy đen vội vàng chạy đến, biểu tình bà thận trọng, đứng cạnh Kỳ Ngôn, nhìn hai người ở Cục Tình Báo 5: “Tôi là phó hiệu trưởng Turan, mời các vị đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút.”
Người nam tóc đen nhìn đồng sự, mở miệng: “Được thôi.”
Laurent ngồi trên ghế, nhìn Kỳ Ngôn đi theo người của Cục Tình Báo 5.
Hắn vui vẻ nghĩ, trên thế giới này sẽ không còn cậu ta nữa.
Thật tốt.
Lúc này, người vừa đi khỏi vài bước quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Laurent.
Chỉ dừng lại hai giây.
Nhưng chính là hai giây nhìn nhau như vậy, bỗng Laurent không tự chủ được phát lạnh, thậm chí hắn cũng không chú ý tới bút kim loại trong tay đã rơi xuống đất..