Kỳ Hạn Ái Muội - Chương 23: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Kỳ Hạn Ái Muội


Chương 23: Chương 23


Trong văn phòng phó hiệu trưởng, Caroline để robot giúp việc rót vài chén trà.

Phong cách nội thất khác biệt so với phòng hiệu trưởng, văn phòng của hiệu trưởng bất kể là lò sưởi hay kệ sách đều theo hướng phục cổ, còn nơi này thì rất đơn giản, cảm giác thiết kế rất mạnh mẽ.

Mọi người ngồi xuống chiếc sô pha sáng màu.

Hai người ở Cục Tình Báo 5 không uống trà, họ đưa giấy chứng nhận cho Caroline, nói: “Cục Tình Báo 5 tra án, mời phối hợp.”
Tức là, chúng tôi đã đến văn phòng ngồi đã là cho mặt mũi, cho nên, các người cũng cần cho chúng tôi mặt mũi làm việc.

“Soro?” – Caroline nói: “Cảnh vụ Soro, chuyện này vốn do hiệu trưởng ra mặt, tuy nhiên ông ấy đã đi đại khu Kepler tham dự hội nghị học thuật vào tuần trước, giờ này ông ấy đang ở trên phi thuyền nên không thể liên lạc, cho nên tôi mới ra mặt.”
Người nam tóc nâu, mắt đen Soro nói mục đích của bà: “Cô muốn bảo vệ cậu ta?”
Tầm mắt anh ta nhìn về hướng Kỳ Ngôn – người đang cầm chén trà trong tay.

Người này quá xinh đẹp để làm nghiên cứu khoa học ở Turan, có lẽ cậu nên xuất hiện trên trang bìa báo chí mới đúng.

Từ trước đến nay, Soro không có ấn tượng tốt với người đẹp, vì đám mười tên gián điệp đã có tám tên khá đẹp.
Caroline không chút do dự trả lời: “Đúng vậy.”
“Cô có biết sinh viên tốt này của cô đã làm gì, cô mở miệng đã muốn bảo vệ cậu ta?”.

Soro đem từ “tốt” nhấn mạnh, châm chọc rõ ràng.

Thái độ Caroline chả bị ảnh hưởng: “Tôi và hiệu trưởng tin tưởng hoàn toàn nhân phẩm Kỳ Ngôn, trò ấy sẽ không làm ra sự tình này.”
Xem ra, tên Kỳ Ngôn này biết mê hoặc nhân tâm.

Soro chỉ Kỳ Ngôn, nói trắng: “Tôi hôm nay phải đem người mang về, không cần đến ngày mai cậu ta sẽ bị định tội buôn bán cơ mật Liên Minh, phản bội Liên Minh, cấu kết kẻ địch, nguy hại nghiêm trọng an toàn Liên Minh, đúng rồi, không chừng còn mang tội gián điệp.”
Anh ta cười như không cười nhìn Caroline: “Thái độ của ngài làm tôi hoài nghi học viện Turan có sạch sẽ hay không.”
Đây là lí do mà Caroline không thích nói chuyện cùng ngươi của Cục Tình Báo 5, mấy người này nói chuyện toàn có thâm ý, ánh mắt họ luôn tràn ngập tìm tòi và hoài nghi, mỗi lần liếc nhìn ai cũng phải cố gắng nhìn rõ người đó, đồng thời bắt lấy nhược điểm đối phương.

Không rơi vào bẫy ngôn ngữ của Soro, Carolin ngồi đoan chính: “Dù là Cục Tình Báo 5 phá án cũng phải có chứng cứ đầy đủ.

Nếu không, tôi sẽ không cho phép các người mang bất kì sinh viên nào của Turan rời đi.”
Soro cười: “Chứng cứ? Tôi và Parry đến bắt người đương nhiên không phải tự nhiên sáng nay thức dậy muốn tìm người bắt bớ.

Chứng cứ đương nhiên có, mà còn có không ít.”
Anh ta xòe bàn tay, nằm trong lòng bày tan đúng là thiết bị lưu trữ: “Chúng thôi thu được vật này từ một người có mật danh là “Mantis”, người này đã trà trộn ở Leto rất lâu, vì quân Phản Loạn mà thu thập rất nhiều tư liệu bí mật.

Trong thiết bị lưu trữ này có dữ liệu khoa học cấp B, có quan hệ chặt chẽ với hạng mục bí mật cấp S của quân đội.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn Kỳ Ngôn: “Không biết bạn học Kỳ Ngôn khi thấy thiết bị lưu trữ này có cảm giác quen thuộc hay không?”
Cùng lúc đó, trên diễn đàn trường Turan:
“…..Kỳ Ngôn bị người của Cục Tình Báo 5 mang đi!”
“…..ai? Kỳ Ngôn? Thiên tài khoa trí tuệ nhân tạo? Tôi đang dùng máy gia tốc R9-03 nè.”
“…..thiệt hay giả? Người của Cục Tình Báo 5 đến?”
“…..tòa D-77, tổ nghiên cứu năm 2, khi Kỳ Ngôn bị mang đi có rất nhiều người thấy, phó hiệu trưởng cũng ở đó.

Cậu ta đã làm gì? Giống người trước kia tiết lộ tư liệu hạng mục hả?”
“…..tiết lộ tư liệu? Mấy người nhớ lại coi Cục Tình Báo 5 làm gì, thường khi có kẻ phản bội Liên Minh thì mới thấy họ.

Có khi nào sau này ở Turan sẽ còn người tên Kỳ Ngôn hay không?”
“…..phản bội Liên Minh? Không lẽ cậu ta đem tư liệu đưa cho quân Phản Loạn? Hay là gián điệp của bọn chúng? Xem ra PVC93 và R9-03 đều có vấn đề, không chừng là do quân Phản Loạn làm để giúp cậu ta mở cửa vào Turan.

Mấy người nghĩ cậu ta là thiên tài, mỗi ngày khen trận trời xanh ở diễn đàn có thấy ghê tởm chưa?”
“…..người của quân Phản Loạn vậy mà có thể trà trộn vào Turan? Giáo sư Phó còn mang cậu ta đi pháo đài! May là đã bị bắt, chứ nếu cậu ta vẫn luôn ở Turan thì có bao nhiêu bí mật sẽ bị tiết lộ đây.”
Trong văn phòng, Soro nắm bàn tay, hỏi Kỳ Ngôn: “Còn không hãy cho chúng tôi biết thiết bị lưu trữ của cậu ở đâu?”
Kỳ Ngôn ngồi trên sô pha, ánh mắt không có hoảng hốt và tránh né, cậu để chén trà lên mặt bàn, bình tĩnh đáp: “Khi rời khỏi phòng thí nghiệm vào hôm qua, tôi đã đặt nó trên bàn.

Hôm nay khi tôi đến thì đã không thấy.”
“À, thì ra là không thấy.” Soro cố ý kéo dài giọng, trong mắt tràn ngập khinh thường – lấy cớ vụng về.

Anh ta hỏi tiếp: “Hôm qua khoảng 11 giờ 3 đến 7 phút, cậu ở đâu?”
“Tôi ở nhà.”
“Ở nhà? Có video không? Hệ thống giám sát hoặc robot giúp việc đều được.”
Kỳ Ngôn lắc đầu: “Không có, nhà tôi không trang bị hệ thống giám sát hay là robot giúp việc.”
Khóe miệng Soro nâng lên, như nghe thấy câu chuyện buồn cười nào đó: “Tạm tin việc không có hệ thống giám sát đi, không có robot giúp việc?” Ánh mắt anh ta bén nhọn: “Bạn học, lấy cớ kiểu này mà cậu cũng lấy được?”
Nghe giọng điệu của anh ta, Kỳ Ngôn nhíu mi: “Đây là sự thật.”
Sau khi vào văn phòng, Lục Phong Hàn luôn đứng cạnh ông chủ nhỏ không mở miệng, lên tiếng: “Có vấn đề gì với việc không trang bị hệ thống giám sát, không có robot giúp việc sao? Vị này…..!cảnh vụ Soro? Tôi có thể làm chứng, hôm qua cậu ta luôn ở nhà cùng tôi.”
Soro giương mắt, nhìn về phía Lục Phong Hàn.
Khi điều tra Kỳ Ngôn, anh ta cũng tra luôn tên cận vệ này.

Thông tin lý lịch không có vấn đề, hoặc có thể nói là bình thường cực kỳ, toàn Liên Minh có vô số người như thế.

Nhưng trong chớp mắt, người này tỏa ra một hơi thở sắc bén.

Như anh ta đã vô tình đi vào hang sói, cảm giác nguy hiểm cận kề.

“Kỳ Ngôn là chủ của anh, lời chứng của anh chẳng có ý nghĩa gì.”
Tầm mắt Soro quay lại Kỳ Ngôn: “Tuy nhiên, rất là xin lỗi, cậu không có video nhưng tôi có.”
Anh ta dựa lưng vào sô pha, mở chức năng chiếu hình của thiết bị đầu cuối, truyền phát một đoạn video ngắn.

Khung hình của video rất nhỏ, chỉ thấy có người đem một hộp lớn hình vuông vứt vào hộp kim loại.

“Đây là video được thùng ghi lại.

Dù cậu rất cẩn thận né tránh thiết bị giám sát, mặc áo dài tay, sợ lưu lại vân tay còn mang bao tay dày, đặc điểm cơ thể không lộ rõ.”
Soro nhấn tạm dừng, phóng to hình ảnh, chỉ ra trọng điểm: “Nhưng cậu vô tình để lộ một điểm, nhìn xem tay phải, cổ tay áo và bao tay có khe hở, thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu lộ ra một ít.”
Ánh mắt anh ta nhìn về cổ tay phải của Kỳ Ngôn, nơi đó có đeo thiết bị đầu cuối cá nhân.

“Mọi người đều biết, trừ khi thuận tay trái, thường mọi người sẽ đeo thiết bị đầu cuối trên tay phải để dễ thao tác.

Nhưng trong phòng thí nghiệm chỉ có cậu đeo bên tay phải.”
Soro hưởng thụ cảm giác xé mặt nạ của kẻ xấu làm đối phương bối rối, anh ta tiếp tục: “Cậu nói mình không thấy thiết bị lưu trữ? Đương nhiên là không thấy, nửa đêm hôm qua cậu đã gửi nó đi rồi.

Cậu luôn miệng nói không thấy khác gì vừa ăn cướp vừa la làng.”
Lục Phong Hàn nhớ đến bộ dạng khi Kỳ Ngôn không tìm thấy thiết bị lưu trữ, giọng nói không tốt: “Anh nói Kỳ Ngôn là người duy nhất trong phòng thí nghiệm đeo thiết bị đầu cuối bên tay phải, thói quen rõ ràng thế rất dễ tra, người khác trong phòng thí nghiệm cũng có thể biết.

Đây cũng không phải là chứng cứ thuyết phục.”
Soro: “Thông tin trên thiết bị lưu trữ là Kỳ Ngôn.”
Lục Phong Hàn cười lạnh, mím môi: “Đã cố ý đeo thiết bị đầu cuối lên tay phải chẳng lẽ còn đem thiết bị lưu trữ của mình gửi đi? Không chừng, cố ý tiết lộ một góc thiết bị đầu cuối cá nhân là cho anh xem.”
Caroline cũng nói: “Vấn đề khác, sao anh cho rằng Kỳ Ngôn cấu kết cùng quân Phản Loạn?”
Soro có chút không kiên nhẫn: “Cô là phó hiệu trưởng thì hẳn là rõ ràng, mỗi thiết bị lưu trữ bí mật khi bị mang khỏi Turan sẽ kích hoạt hệ thống cảm ứng, dù đem đi đâu cũng không thông qua rà quét, trừ khi đem nó bỏ vào hộp đen.

Hộp đen có thể chặn kiểm tra, tuy nhiên loại đồ vật này là do quân Phản Loạn làm ra để tránh Liên Minh.

Cô hỏi sinh viên tốt của mình xem cậu ta lấy hộp đen từ đâu.”
Kỳ Ngôn nghe xong đã hiểu tình huống.

Cậu chỉ ra: “Hết thảy suy đoán của anh đều lấy tiền đề “Kỳ Ngôn cấu kết cùng quân Phản Loạn” thành lập, logic vốn đã sai lầm.

Anh nên tìm đủ chứng cứ liên quan để chứng minh tôi phạm tội, chứ không phải định tội rồi mới tìm chứng cứ.”
Ánh mắt Lục Phong Hàn lạnh như băng: “Nếu chỉ có hai điểm được gọi là chứng cứ này mà muốn đem Kỳ Ngôn đi, khiến người ta phải hoài nghi năng lực làm việc của Cục Tình Báo 5.”
“Anh…” Đột nhiên Soro đứng dậy, bước về phía trước nửa bước.

Parry đang ngồi cạnh giữa chặt tay anh ta, thấp giọng: “Soro!”
Lục Phong Hàn dựa tường, mỉa mai: “Cố chấp, đây chỉ là chuyện nhỏ mà điều tra còn không được, lần sau thực hiện quá trình chuyển tiếp lỗ sâu thứ cấp nhớ để cảnh phục, cảnh huy và giấy chứng nhận ném vào lỗ sâu đi.”
Kỳ Ngôn ngửa đầu nhìn Lục Phong Hàn.

Mấy lời này cũng phải nhớ kĩ, lần sau có dịp dùng.

Soro sầm mặt, ngồi xuống: “Nếu các người khẳng định tôi hãm hại, tôi có thể đem mọi người trong phòng thí nghiệm điều tra một lần.

Nhưng Kỳ Ngôn đang bị nghi ngờ có liên quan đến việc tiết lộ dữ liệu nghiên cứu khoa học bí mật cấp B nên tôi phải dẫn đi.”
Lục Phong Hàn không nhường bước nào: “Nếu dẫn người đi, dựa theo tính chuyên nghiệp của cảnh vụ Soro, để hỏi chân tướng có phải chăng sẽ dụng hình, bức cung? Ngược đãi tinh thần? Muốn thẩm tra, đơn giản, tra ngay bây giờ.”
Anh sẽ không để Kỳ Ngôn bị dẫn đi.

Cục Tình Báo 5 chẳng phải nơi tốt đẹp gì, Kỳ Ngôn mềm mại sợ đau, tuyệt đối không thể đi.

Parry luôn ngồi đó quan sát sự việc.

Nhưng Kỳ Ngôn làm anh kinh ngạc.

Nói đến cùng, cậu chỉ là sinh viên 19 tuổi bình thường, đơn giản là chưa trải sự đời, còn vừa ngồi xuống ghế đã bị gán tội đánh cắp cơ mật, phản bội Liên Minh.

Nhưng từ đầu đến cuối cậu ta chẳng hoảng loạn, thậm chỉ còn chỉ ra lỗ hổng logic của Soro.

Đây không phải phản ứng của một sinh viên trẻ xuất thân từ hành tinh hẻo lánh.

Ngược lại, càng giống người đã trải qua huấn luyện tâm lý đặc biệt, dù trong tình huống nào cũng có thể bảo trì bình tĩnh.

Hơn nữa, lúc xem phần tư liệu cá nhân tỉ mỉ của Kỳ Ngôn, dùng khứu giác nghề nghiệp của bọn họ, cảm thấy phần tư liệu này có vấn đề.

Vì thế anh ta báo cáo cho cấp trên, yêu cầu điều tra rõ người này.

Nếu phần tư liệu này chỉ có vẻ ngoài, chắc chắn cậu ta đã che giấu thân phận thật sự.

Huồng hồ, cậu ta sinh hoạt ở Leto chỉ một mình, theo điều tra, nhà họ Kỳ không cung cấp cho cậu ta kinh tế để duy trì cuộc sống.

Như vậy, tiền cậu ta dùng để mua quần áo đắt tiền ở Đại Bạc là từ đâu ra?
Quân Phản Loạn mua tư liệu cơ mật của Liên Minh luôn rất hào phóng.

Cho nên anh ta và Soro mới vội vàng đến Turan, hy vọng có thể lợi dụng cậu ta thành điểm đột phá, khai thác một số chuyện.

Chỉ cần tìm được, chức vụ và quân hàm của bọn họ có thể thăng hai cấp.

Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của Soro có thông báo.
“Cục phó?” – anh ta hơi kinh ngạc.

Anh ta chỉ là cảnh vụ cấp một, phó cục trưởng Cục Tình Báo 5 không phải lãnh đạo trực tiếp của anh.

“Cậu đang ở đâu?”
Soro nhìn Kỳ Ngôn đang ngồi đối diện, đáp: “Báo cáo cục phó, tôi đang ở học viện Turan xử lí việc tư liệu bí mật cấp B bị mất, đã khống chế nghi phạm.”
“Kỳ Ngôn?”
Soro dừng lại: “Là cậu ta.”
Sau khi cắt đứt liên lạc khoảng mười giây, thiết bị đầu cuối cá nhân của Soro và Parry nhận được một tấm hình.

Nội dung cũng không nhiều.
Tên họ: Kỳ Ngôn
Giới tính: Nam
Ngày sinh: [Không có quyền hạn xem.]
Hồ sơ cá nhân: [Không có quyền hạn xem.]
Quyền hạn: Bảo mật cấp bậc SSS
Biểu tình Soro cứng ngắc, cũng thấy biểu tình y vậy ở Parry, cả hai khiếp sợ.

Tư liệu của Kỳ Ngôn có cấp bậc bí mật SSS, cục phó Cục Tình Báo 5 không có quyền xem nên chỉ gửi cho Soro một tấm hình ảnh mờ nhát, sau 30 giây đã tự động tiêu hủy.

SSS có ý nghĩ gì?
Ý nghĩa là người này mười phần quan trọng.

Ý nghĩa là mỗi người ở Bộ An Ninh Liên Minh phải bảo vệ hồ sơ của cậu, khi cần thiết có thể trả giá bằng tính mạng.

Bọn họ nóng vội, tìm lầm người.
Sai lầm triệt để!
Parry đứng đậy đầu tiên: “Xin lỗi.”
Soro cũng vội vàng đứng dậy tỏ vẻ xin lỗi.
Kỳ Ngôn đại khái đoán được họ mới thu được một phần tư liệu khác của mình: “Tôi không ngại.”
Parry lại nói: “Có người đem thiết bị lưu trữ có thông tin của ngài trộm đi, cùng vu hãm ngài cấu kết với quân Phản Loạn, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ.”
Tại phòng thí nghiệm, sau khi Kỳ Ngôn bị mang đi, bọn Diệp Bùi và Mondrian không an tâm, đều không rời đi.

Laurent ngồi ở vị trí của mình, lướt diễn đàn Turan.

Vì Cục Tình Báo 5 xuất hiện, phần lớn người tin rằng Kỳ Ngôn đã tiết lộ dữ liệu mật, cấu kết cùng quân Phản Loạn, vết nhơ của Turan.

Chỉ cần Cục Tình Báo 5 dẫn Kỳ Ngôn đi, rất nhanh người này sẽ biến mất hoàn toàn ở Turan, và cậu ta sẽ không còn được xem là “thiên tài”, chỉ còn thân phận duy nhất là “phản đồ”.

Một liên hệ nặc danh gửi tin: [Cậu làm rất tốt.]
Laurent che đậy hưng phấn, hô hấp hơi run, nhắn lại: [Khiến thanh danh cậu ta sụp đổ bị đuổi khỏi Turan.]
Rất đơn giản để lấy được 1,5 triệu tinh tệ.

Người kia sau nửa năm mới liên hệ với hắn, muốn hắn đem tư liệu nghiên cứu trên tay đưa qua, hắn cự tuyệt, nhưng không phải do sợ hãi…!
Hởn nửa năm trước, vì thiếu tiền nên bán tư liệu lần đầu, sau đó còn lo lắng, hoảng sợ một đoạn thời gian.

Nhưng sau này phát hiện, chẳng ai hay biết hắn đã làm gì.

Lúc đó, hắn ta chỉ cảm thấy người đó ra giá quá thấp, không muốn làm.

Nhưng sau này hắn ta thay đổi chủ ý.

Đây là một cơ hội tốt.

Mượn tay người khác, diệt trừ Kỳ Ngôn.

Chỉ cần làm giống lần đầu, né tránh giám sát, dùng hộp đen đem thiết bị lưu trữ gửi đến người mua.

Chờ người mua giúp hắn dọn dẹp dấu vết, lại dùng phương thức cung cấp manh mối nặc danh, đem tin tức người mua gửi đến Bộ An Ninh Liên Minh….
Vô luận Kỳ Ngôn có biện hộ kiểu gì, thì thiết bị lưu trữ kia chính là bằng chứng, hơn nữa hắn ta còn để lại một chút “sơ hở”, không sợ người ở Cục Tình Báo 5 không tra lên đầu cậu ta.

Theo cách nói của người mua, dù có ngày thân phận người mua bị lộ, cũng sẽ có người mua thứ hai đến tìm hắn.

Hắn sẽ an toàn.
Quả nhiên, hiệu suất Cục Tình Báo 5 rất cao, chỉ mới một buổi sáng đã bắt được người mua, tra được Kỳ Ngôn.

Laurent nghĩ lúc trước hắn ta đã quá coi trọng Kỳ Ngôn.

Nhìn xem, hủy diệt một người hắn cũng chỉ cần động đầu ngón tay.

Đơn giản như thổi bay một nắm cát.

Đã thấy được kết quả, hắn ta cũng chẳng muốn ngồi đây chờ đợi tiếp, cầm lấy máy tính bảng, rời khỏi phòng thí nghiệm.

Vừa qua chỗ rẽ đã thấy có hai người đứng phái trước.

Người Cục Tình Báo 5.

Laurent điều chỉnh biểu tình nhanh chóng: “Xin hỏi…”
Soro mở miệng: “Chúng tôi muốn tìm cậu nói chút chuyện.”
“Về Kỳ Ngôn?” Laurent rất phối hợp: “Các người muốn biết chuyện gì?”
Parry dừng một chút, đáp: “Nói những gì cậu biết.”
“Tôi không quen thuộc với Kỳ Ngôn lắm.

Tôi chỉ biết điều kiện gia đình của cậu ta rất tốt, vì việc ăn mặc hằng ngày của cậu ấy không tồi.

Lúc đầu tôi có thành kiến với cậu ấy, cho rằng sinh hoạt ngày thường của cậu ta rất xa xỉ, lại tiêu tiền mới vào được Turan, thành tích không thể nào tốt.

Nhưng sau này, cậu ta làm ra PVC93 và máy gia tốc, các giáo sư khen cậu ấy rất giỏi, tôi cũng bội phục.”
Laurent có chút thất vọng: “Nhưng tôi không dám tin là cậu ta cấu kết với quân Phản Loạn.”
Soro hỏi: “Sao cậu biết cậu ta cấu kết với quân Phản Loạn?”
“Ở trên diễn đàn Turan có người nói vậy.”
“Vậy cậu có biết kết cục của người phải bội Liên Minh, cấu kết với quân Phản Loạn không?”
Laurent tự hỏi vài giây, đem giấu hết ác ý của mình đi, giả bộ không biết, suy đoán: “Tôi không rõ, giam cầm hoặc tử hình?”
Vừa nói xong thì hắn ta cảm thấy cổ tay chợt lạnh, cúi đầu thì thấy một bộ còng tay điện tự đang trên tay hắn.

Máy tính bảng rơi trên mặt đất.

Lauren li3m môi: “Các người đang làm gì? Các người không phải bắt Kỳ Ngôn sao?”
Parry kiên nhẫn trả lời: “Hơn nửa năm trước, cậu bán một phần dữ liệu bí mật cấp B với giá 3 triệu tinh tệ.

Hôm qua, cậu cũng bán một phần tư liệu tương tự.”
Laurent nắm chặt tay: “Tôi không có.” Hắn lặp lại: “Tôi không làm chuyện như vậy.”
Hắn nhấn mạnh: “Tôi sao có thể làm chuyện như vậy? Có phải Kỳ Ngôn nói gì đó lung lạc mấy người? Tôi có quan hệ không tốt với cậu ta, mấy người biết điều đó, tôi là sinh viên năm 2 ưu tú nhất Turan, tôi sẽ tiến vào hạng mục nghiên cứu của giáo sư Phó, tôi có tiền đồ huy hoàng, tôi sẽ trở thành nhà khoa học…”
Soro cười nhạo: “Nếu mày thật sự trở thành nhà khoa học thì mới là tổn thất lớn đối với Liên Minh.

Đừng cố ngụy biện, bọn tao đã điều tra được mọi thứ, mày sẽ biết phản bội Liên Minh, cấu kết quân Phản Loạn sẽ có kết cục gì.”
“Điều tra…!điều tra được mọi thứ?”
Laurent đứng ở tại chỗ, lẩm bẩm: “Kỳ Ngôn? Kỳ Ngôn đâu?”, hắn lạnh lùng nói: “Các người mau đi bắt Kỳ Ngôn! Thằng đó và tôi là đồng bọn! Nó phản bội Liên Minh, nó là phản đồ!”
Parry lẳng lặng nhìn ánh mắt Laurent tràn ngập điên cuồng: “Ngài ấy sẽ chẳng làm việc gì nguy hại đến Liên Minh.”
Laurent thở phì phò, bả vai phập phồng, chất vấn: “Vì sao? Vì sao anh dám khẳng định?”
Parry không nhìn hắn, chỉ trả lời: “Mày không có tư cách biết.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN