Kỳ Huyễn Dị Điển - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Kỳ Huyễn Dị Điển


Chương 2


Sơn Hải trấn —— một nơi không hề nổi danh đến nỗi không ai lưu ý nó có ở trên bản đồ, bất quá nói là trấn nhỏ cũng không phải rất nhỏ, nhưng tuyệt đại đa số diện tích là vùng núi đất rừng, phía trước lại ven biển, nên chỗ ở thích hợp con người sống thì khá ít.

Thích cách nước gần một chút sẽ ngụ ở ven biển phía Tây, thích cây cối sẽ ngụ ở đất rừng tương đối dày đặc trên núi sườn Đông, nơi vắng vẻ, mọi người lựa chọn phạm vi còn là thật lớn, nhân quân ở lại diện tích cũng khá nhiều.

Tuy hoang vắng có chỗ tốt của hoang vắng, bất quá chỗ hỏng cũng có: Mọi người ở quá phân tán, không có thuận tiện quản lý.

Nhất là đối với Lâm Uyên loại ” Trấn nhỏ trị an quan” mà nói.

Không sai, Lâm Uyên làm việc mặc dù là bót cảnh sát, bất quá theo ý nghĩa nghiêm khắc mà nói hắn cũng không phải là cảnh sát, mà là so cảnh sát thấp hơn một cấp – trị an quan, tuy rằng cùng thuộc về một cơ quan, bất quá cho dù là chức trách hay quyền lực, toàn bộ đều không lớn bằng cảnh sát, tiền lương cũng thấp hơn một bậc.

Không có biện pháp, thời đại ngày nay, muốn trở thành cảnh sát chân chính hoặc là tốt nghiệp từ hệ thống nhận chứng thực “Cảnh sát học viện”, hoặc ở vị trí trị an quan tích lũy công tích, khi đạt được tiêu chuẩn nhất định sẽ do thủ trưởng hiệp trợ xin “Chuyển chính thức”, trải qua xét duyệt dài dằng dặc mà nghiêm cẩn, cũng có thể trở thành một “Cảnh sát” chính thức trong biên chế.

Dựa theo diện tích trấn nhỏ, hiện nay trên trấn tổng cộng chỉ có một “Cảnh sát” —— cũng chính là người trực tiếp lãnh đạo Lâm Uyên và Từ Nhiên – lão Vương, lão không phải người địa phương, mà khoảng chừng năm mươi năm trước được điều qua phụ trách công tác an toàn bổn trấn, sau có cảm tình, liền không còn rời đi nữa.

Bao quát lão Vương ở bên trong, Sơn Hải trấn bót cảnh sát tổng cộng có bốn người, ngoại trừ lão Vương bên ngoài, ba người khác đều là “Trị an quan”.

“Hôm nay cũng là một ngày hòa bình.” Đọc xong một xấp báo chí trong tay, lão Vương cầm lấy ly trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, vì thời gian làm việc hôm nay cảm thán.

“Cơm trưa xong rồi.” Hắn vừa dứt lời, ở cửa liền có một nam nhân cao lớn đứng ra, trên người mặc chế phục theo quy củ giống Lâm Uyên, nhưng lúc này, bên ngoài chế phục lại sinh thêm một chiếc tạp dề, nhìn kỹ, trong tay hắn còn cầm một muôi cơm.

“Oh ye! Đã sớm đói bụng, Tiểu Sơn hôm nay chúng ta ăn cái gì?” Từ Nhiên lập tức nhấc cái mông từ chỗ ngồi nhảy qua.

“Cá chiên, tỏi non xào thịt, đậu sừng hầm mì…” Nam tử cao lớn mặc tạp dề ngoài cửa thấp giọng nói, nhìn kỹ còn có chút ngượng ngùng.

“Ơ? Không có món nào mấy người chúng ta thích ăn cả? Cậu làm sao thế?” Từ Nhiên nghiêng nghiêng đầu.

“Đây là…”

Nam nhân bị kêu là Tiểu Sơn đang muốn giải thích, Lâm Uyên lại trước hắn mở miệng: “Thức ăn hôm nay là anh vừa nhờ em ấy làm.”

Những lời này là trả lời Từ Nhiên.

“Đem mỗi một món đóng gói một phần, anh một lát sẽ cần.” Những lời này là nói với Tiểu Sơn.

“Nga… Hảo.” Tiểu Sơn gật đầu lui về nhà bếp sau phòng làm việc, không bao lâu liền gói ba cái cà mèn đi ra, cũng không cùng mọi người ăn, Lâm Uyên mang theo cà mèn ra ngoài.

“Cháu đến chỗ Hải bà sau núi bên kia nhìn xem, trên báo có nói nhà bà ấy gần nhất mỗi ngày đều mất một con gà.” Những lời này là nói với cục trưởng.

“Tốt. Đến nhà chị Hải cũng không cần trở về, cậu cứ qua nhà những người khác nhìn xem, xong trực tiếp tan tầm thôi!”

Hướng bóng lưng Lâm Uyên phất tay một cái, cục trưởng cười híp mắt nói với hai người trẻ tuổi bên cạnh: “Hài tử này hay cẩn thận tỉ mỉ, mỗi ngày xem tin tức còn lưu ý vấn đề an toàn trên trấn ni! Chúng ta cũng phải học tập theo cậu ta một ít.”

“Nhanh ăn, ăn xong mấy cậu đều theo thông lệ tuần tra trấn đi, hỏi xem những nhà khác có cái gì không đúng hay không.”

“Vâng ~ Cục trưởng!” Trên tay bới cơm, Từ Nhiên phun ra mấy hạt cơm đáp.

Trong thời gian đồng sự ăn cơm, Lâm Uyên đã cưỡi xe đạp ra cửa cục, theo đường nhỏ một đường chạy đi, lướt qua đường cái đang sửa cạnh biển, tới vùng núi phía Đông.

Sơn Hải trấn nửa mặt toàn biển, đường ven biển rất dài, giữa trưa khí trời dương quang chói mắt, từ cạnh biển lên núi đều là đường dốc, theo lý thuyết rất khó đi, nhưng mà hắn chân dài có lực, từ đầu đến cuối đều duy trì tần suất đạp xe ban đầu.

Hắn đi rất nhẹ nhàng, dường như chỉ cần nhẹ nhàng đạp một chút, bánh xe liền trượt thật là xa.

Trên đường có không ít đứa nhóc từ biển bắt hải sản trở về đang ngồi xe ăn cơm trưa, nhìn từ phía sau thấy được Lâm Uyên, bọn nó cười khanh khách, kìm lòng không đậu tăng nhanh tần suất đạp bàn đạp, bất quá chúng đánh giá thấp áp lực độ dốc mang tới, không bao lâu đã bị ném xa phía sau.

Nhưng mà bọn nhỏ tiếng cười thanh thúy, Lâm Uyên tai lại thính, cách thật là xa mà hắn vẫn còn có thể nghe được giọng nói líu ríu.

“… Vừa rồi chú cảnh sát kia thật là đẹp trai! Tớ sau này cũng muốn mặc chế phục làm cảnh sát!”

Chân dài lại đạp xuống vài cái, trượt ra một đoạn cự ly thật dài, Lâm Uyên rất nhanh nghe không thấy thanh âm bọn nhóc nữa.

Hơn ba giờ chiều, hắn rốt cục đi tới mục đích của chuyến này —— cửa phòng nhà Hải bà bà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN