Kỳ Huyễn Dị Điển - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Kỳ Huyễn Dị Điển


Chương 3


Rõ ràng chỉ mới ba giờ chiều mà thôi, mặt trời vẫn rất lớn, nhưng nơi Hải bà bà ở đã rất tối.

Nhà bà ở trong rừng rậm trên núi, ngoại trừ phòng ở và sân là đất bằng phẳng, thì vây quanh đều là cây cối sinh trưởng nhiều năm.

Nơi này trên núi chín mươi phần trăm cây cối đều là một loại, thẳng thẳng tắp tắp, lớn lên thật cao, phân cành cực nhỏ, chỉ có ngọn cây thường thường dài ra một chút tán cây tươi tốt, tất cả tán cây lớn nhỏ tựa như từng tảng mây màu xanh biếc “Phiêu” trên núi, đương nhiên, chỉ có ở dưới chân núi nhìn như xanh biếc, đến trên núi ngẩng đầu mà nói, chính là đã “Mây đen” rồi.

Lâm Uyên không biết loại cây này tên khoa học là gì, bất quá ở bản địa, mọi người đều gọi nó là cây Ô Vân, người địa phương cần gỗ hầu hết đều lấy từ loại cây này, mà mấy vật dụng làm bằng gỗ Ô Vân đều mang theo một hương vị tự nhiên kỳ diệu, đồ nhà Lâm Uyên cũng đều do gỗ loại cây này tạo ra.

Cây Ô Vân phơi nắng để làm vật phẩm mang theo một loại hương khí, mà cây chưa bị chặt, còn đang sinh trưởng cũng có một loại hương vị riêng, cùng loại phơi khô tuyệt nhiên là hương vị bất đồng.

Như là hương hoa, nhưng mà cũng không phải là hoa, cây Ô Vân không nở hoa, mùi hoa vốn dĩ xuất phát từ lá cây cùng cành cây của nó.

Thứ mùi này có thể làm cho lòng người bình tĩnh, có người nói để ban đêm ngủ được rất tốt, vì thế nhiều người lớn tuổi đều tập trung ở lại trên núi.

Bất quá Hải bà bà cũng không phải một thành viên trong hội những người lớn tuổi này.

Bà ở đây nguyên nhân kỳ thực chỉ có một: nuôi gà.

Sấp sỉ gần một nửa thịt gà và trứng gà của bà làm nguồn cung cấp cho trấn nhỏ, có thể nghĩ lão nhân gia bà nuôi bao nhiêu gà, lúc đầu bà ở dưới chân núi, nhưng mà gà nhiều lắm, thanh âm lớn, mùi cũng nồng, cả ngày bị hàng xóm trách cứ, bà đơn giản đem gà cùng nhau dời đến trên núi, phương viên trăm dặm chỉ có bà một gia đình mà thôi, vây quanh đều là hương vị cây Ô Vân, cứ như vậy, mùi nuôi gà có kéo tới nơi nào cũng không ngửi thấy, tiếng gà gáy cũng bị từng tầng cây loại bỏ, bên ngoài cái gì cũng nghe không được.

Bất quá đồng dạng, làm như vậy, Hải bà bà bên này xảy ra chuyện gì, người bên ngoài đồng dạng không biết được.

Lâm Uyên tiền nhiệm ngày đầu tiên qua bên này tuần tra, vừa mới đụng phải Hải bà bà té lộn mèo một cái, lúc hắn đi qua lão nhân gia đã quỳ rạp trên mặt đất, động một cái cũng không thể động bốn canh giờ, bên cạnh chỉ có một đám gà líu ra líu ríu, thanh âm hoàn toàn bị che lấp, Lâm Uyên liền lưng cõng lão nhân gia một đường đi bệnh viện, thật may không có vấn đề gì, từ lúc đó, hắn cũng hay chú ý tình huống Hải bà bà bên này.

Dù sao, Hải bà không có con cái, chỉ một mình lão nhân gia ở trong rừng núi hẻo lánh.

“Hải bà.” Như thường ngày, Lâm Uyên đầu tiên là ở cửa viện hô một tiếng, thanh âm không tính đặc biệt lớn, mà Hải bà cũng không điếc.

Quả nhiên, sau khi thanh âm hạ xuống một phút đồng hồ, một lão thái thái thân thể thao nhàn nhã từ cửa phòng bên trái đẩy cửa đi ra — đó là phòng nuôi gà.

Hải bà vóc dáng không cao, rất gầy, tinh thần lại khỏe mạnh, trên tay của bà cầm một thùng, bên trong là thức ăn cho gà.

“Tiểu Lâm a…” Lão nhân đầu tiên kêu lên một tiếng xem như đáp lại, lập tức cằm vừa nhấc: “Điều không phải cho cháu chìa khóa rồi sao? Về sau tự mình mở cửa vào nhà là được.”

“Không phải tình huống khẩn cấp không thể dùng, bằng không không phải là tự tiện vào nhà dân?” Lắc đầu, Lâm Uyên nói.

“Cháu cái đứa nhỏ này suy nghĩ rốt cuộc giống ai a…” Lão thái thái thấp giọng nhớ kỹ, bất quá cũng không đến mở cửa: “Cửa viện hỏng, chính cháu đẩy ra là được.”

Nao nao, Lâm Uyên lập tức đẩy cửa tiến đến, khi đi vào bên trong nhìn cánh cửa thì phát hiện chỗ khoá cửa quả nhiên hư.

Nhìn kỹ, còn có thể thấy một đạo vết cào…

Ngồi xổm người xuống, Lâm Uyên dùng ngón tay sờ soạng vết xước như là dấu cào kia.

Giống nhà những người khác trên trấn, hàng rào cùng với cửa rào nhà bà đều làm từ gỗ Ô Vân.

Loại gỗ này phơi khô tương đối cứng ngắc, đơn giản rất khó lưu lại vết tích, nhưng xem xét vết cào sâu khoảng chừng tám li này, thứ lưu lại dấu vết lực lượng có thể nói khá lớn…

“Cho bà, đồ ăn Tiểu Sơn nấu, có chút lạnh, bà hâm lại rồi hãy ăn.” Đưa túi trong tay cho Hải bà, Lâm Uyên trước tiếp tục quan sát cửa đóng, sau đó đứng lên: “Thùng dụng cụ ở đâu? Cháu thử trước xem có thể sửa được không.”

“Trước đừng động cửa, có các cháu ở, trấn trên an toàn rất nhiều. Chúng ta cùng nhau ăn cơm cái đã?” Tiếp nhận túi, Hải bà bà nói với Lâm Uyên: “Bà bên này có đồ ăn tươi, còn có rau hẹ, cháu còn không có ăn cơm đi? Bà lại thêm hai món…”

“Chuyện nhà cửa là chuyện lớn, cháu vẫn là xem trước một chút.” Lắc đầu cự tuyệt Hải bà kiến nghị, dưới sự chỉ điểm của Hải bà lấy được thùng dụng cụ, Lâm Uyên lập tức đinh đinh đang đang sửa cửa rào.

Khác với nam nhân sinh hoạt tại thành phố lớn, nam nhân trên trấn hơn phân nửa đều am hiểu thủ công, sửa một thiết bị điện ống nước, quét sơn và vân vân đối với bọn họ mà nói là kỹ năng chuẩn bị, khi hắn còn là đứa trẻ đã bắt đầu luyện tập, đến Lâm Uyên cái tuổi này, trên cơ bản trong sửa chữa đều rất thành thạo, mà tay nghề Lâm Uyên so nam nhân trên trấn còn muốn khéo hơn, thường thường có người chuyên môn thuê hắn hỗ trợ sửa ít đồ.

Đem cửa rào tháo ra mới phát hiện: Bên dưới cũng đã bị hư, khi tháo ra liền rớt một bộ phận — hiển nhiên, ở đây bị cường lực đánh qua.

Bên trong mắt khóa cửa cũng lõm xuống, muốn sửa khóa thì không được, không có biện pháp, Lâm Uyên chỉ có thể đem toàn bộ khóa tháo ra, sử dụng vật liệu gỗ Hải bà tích góp từng tí một, trực tiếp một lần nữa tạo một rào cửa, nhà Hải bà không có khóa dự bị, hắn đành dùng biện pháp truyền thống làm một khóa gỗ, chính là cái loại móc từ bên trong then cửa.

Hắn làm việc mệt mỏi, đơn giản cỡi áo khoác chế phục ra, áo sơ mi cũng cởi, chỉ giữ lại áo thun bên trong, nhất cử nhất động làm việc, nam tử vai rộng và bắp thịt mạnh mẽ có quy luật nhúc nhích, trong không khí phảng phất sinh ra một vị đạo mồ hôi nam tử trẻ tuổi.

Hải bà không vào nhà, Lâm Uyên sửa cửa, bà liền ở trong sân rửa rau nhặt lá, cuối cùng dùng lò đất trong sân xào rau.

Đợi được Lâm Uyên hầu như thay hảo hoàn toàn mới, Hải bà cũng đã dọn ra một bàn thức ăn trong sân.

Hai người yên lặng ăn một bữa cơm không biết là lúc nào.

“Mất gà chuyện này… Phát sinh đã bao lâu?” Cơm nước xong, Lâm Uyên mới hỏi Hải bà.

“Bà xem… Hiện nay tổng cộng đã mất hơn ba mươi con… Phải có chí ít hai tuần rồi đi? Bà cũng mất nhiều mới phát hiện gà đã mất trộm.” Hải bà đáp.

“Khi mất gà bà có nghe được động tĩnh gì hay không?”

“Không, bà còn cố ý hai ngày canh giữ ở phòng nuôi gà không ngủ, kết quả hôm sau vẫn là biến mất.”

“… Bà cũng quá lớn gan, đừng tự mình coi chừng, chí ít gọi một người đi cùng, gọi cháu cũng được.”

“Mà… Chỉ mất gà đã báo cảnh sát, đây cũng quá kỳ cục rồi đi?”

“Không có gì kỳ cục, ngược lại tụi cháu bình thường cũng không có chuyện gì làm.” Một hơi đem trà Hải bà pha cho hắn uống xong, Lâm Uyên xoay người đi tới phòng nuôi gà.

Phòng nuôi gà được Hải bà xử lý tốt, mấy năm gần đây đã giảm nhỏ quy mô nuôi gà rồi, nên trống ra hơn ba mươi lồng sắt rỗng thoạt nhìn có chút bắt mắt.

Lâm Uyên tỉ mỉ kiểm tra những lồng sắt rỗng này.

“… Bà luôn cảm thấy, không có người trộm, nên hẳn là không sao đâu.” Hắn kiểm tra lồng sắt, Hải bà ở phía sau hắn nói.

Lâm Uyên lắc đầu: “Không có người trộm có đôi khi còn nguy hiểm hơn.”

Hắn vừa nói chuyện vừa đi về phía cửa: “Cháu xuống dưới chân núi một chuyến, cửa nhà thế này vẫn không an toàn, cháu xuống mua chút nguyên liệu trở về.”

“Ai? chờ đã, bà lấy ví tiền cho cháu!”

“Không cần, trở về tổng kết cho cháu là được.” Phất tay một cái, Lâm Uyên cấp tốc xuống núi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN