Kỳ Nghỉ Tới Biệt Thự Kinh Hoàng - Chap 4: Gặp nạn trong rừng-Bí ẩn dần được hé lộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Kỳ Nghỉ Tới Biệt Thự Kinh Hoàng


Chap 4: Gặp nạn trong rừng-Bí ẩn dần được hé lộ


Trong phòng
Cự Giải hai mắt sưng húp, mắt ướt nước, cô ngồi tựa vào lồng ngực Bảo Bình, nức nở:
-N…nếu tớ…..nếu tớ ở…ở lại với c…cậu ấy, thì, hức, thì sẽ không có, hức…truyện gì….huhu, chuyện gì xảy ra rồi….huhu, hức…
Bảo Bình khẽ vén lọn tóc cam nhạt của cô, trầm giọng:
-Tớ mừng vì cậu không ở lại. Vì…tớ không muốn cậu cùng với….Hea bị giết!
Cô ngước lên nhìn cậu, sau đó lại khóc lớn.
====================================================================
Cả đám sinh viên ngồi lại, tụ tập một chỗ.
Xử Nữ nhìn mọi người:
-Hiện tại chúng ta đã mất đi hai người rồi. Chuyến đi tới khách sạn để gọi cảnh sát phải thực hiện gấp, bằng không mọi chuyện sẽ vô cùng khủng khiếp.
Mọi người nhìn nhau, gật đầu.
-Hiện tại Cư Giải đang trong thời kỳ khủng hoảng, vì vậy sẽ không đi, vì vậy hay là….Song Ngư, cậu đi cùng Linh và Sư Tử đi-Xử Nữ nói tiếp.
Song Ngư gật đầu.
-Được rồi, vậy các cậu khởi hành đi, nhớ để lại dấu vết kẻo lạc.
Cả ba nhìn nhau, ánh mắt đầy kiên quyết.
.
.
.
.
An, Na và Belle đứng ở trước nhà nhỏ để xác của John và Hea, đôi môi đỏ nhoẻn cười:
-Lấy thế thân cũng được, miễn là không để cho nơi này “trống vắng”. Hiện tại, ta sẽ khiến từng người, từng người các ngươi chìm vào giấc ngủ. Hahahaha.
====================================================================
-Cái gì? Cậu nghi ngờ họ?-Bạch Dương nhìn Thiên Yết, có chút bất ngờ.
Cô gật đầu:
-Các cậu hãy dụ ba cô đó đi xa khỏi đây, nhớ mang theo nhiều người.
-Vậy còn cậu?-Nhân Mã nhìn Thiên Yết.
Cô lạnh lùng xoay người:
-Cứ làm đi!
Bạch Dương và Nhân Mã nhìn nhau,bất đắc dĩ với cô bạn lạnh lùng này của mình.
.
.
.
Bên kia, Sư Tử, Song Ngư và Linh đã đi vào sâu trong rừng. Cây cối rậm rạp, cây cao, tán rộng che hết ánh sáng mặt trời khiến cho mặt đất trở nên u ám tối tăm đến đáng sợ.
Linh: -Song Ngư à, cậu chẳng lẽ không sợ sao?
Song Ngư nhìn cô, nghĩ nghĩ rồi cười:
-Có, sợ lắm, sợ chết luôn á!
Sư Tử nhìn Song Ngư, khẽ bĩu môi khinh bỉ. Cô thấy cậu như vậy, liền hùng hổ:
-Nè, thái độ gì vậy?
Cậu hai tay đúc túi quần, cao ngạo mà ngạo nghễ nhếch môi cười:
-Ha, cậu quản được tôi chắc? Sợ? Cậu thì biết sợ cái gì?
Song Ngư im bặt, hứ một cái quay đầu về hướng khác.

-Á Á Á

-Chuyện gì vậy?-Cô nhìn linh, hơi nhíu mi lo lắng.
Linh run bần bật, sợ sệt chỉ vào một chỗ tối:
-Ở đó, hình như…..hình như có gì đó vừa lướt qua.
-Cái gì đó? Lướt qua?-Song Ngư nhíu mi, nhìn xung quanh nhưng không có gì cả, chỉ có cây và cây.
Sư Tử người hơi cứng, im lặng nghe.

Im ắng…….

Bỗng…..

-Á Á Á Á Á Á aaaaaaaaaa

Linh bị một thứ xanh lè ngoạm lấy, cắn đứt nửa người. Máu phun ra, bắn lên người Song Ngư.

Song Ngư quay đầu, trợn mắt kinh hãi.

Trước mặt là một con trăn khổng lồ dài tới cả mấy hơn chục met, to lớn. Con trăn xanh lè, còn phát sáng, miệng nó to vô cùng, khi há miệng có thể thấy được cả cuống họng bên trong.
Xử xong Linh, nó lại quay đầu định tấn công cô, đột nhiên Sư Tử lao vào, như một con giao long khát máu, cắm con dao lôi từ túi quần ra đâm vào chính giữa đầu của con trăn xanh, kéo xuống tạo thành một vết cắt dài.
Con trăn không ngừng quẫy đạp, trên đầu hiện rõ một vết thương sâu, máu chảy tuôn ào ạt không ngừng.
Sư Tử quệt vết máu của trăn xanh bắn trên mặt mình, nhếch miệng cười, xoay xoay con dao:
-Con trăn này không phải bình thường. Các cậu mau treo lên cây nấp đi.
Song Ngư gật đầu:
-Cẩn thận đó, Sư Tử!-Nói rồi chạy đi, trèo lên cây, nhìn xuống.
Sư Tử cười, đáy mắt hiện lên sự tức giận khát máu:
-Hôm nay mày ăn bạn tao, vậy cũng xác định chôn cùng cô ấy đi.
Nói rồi lao vào con trăn.
.
.
.
.
Tại thư phòng của chủ biệt thự, Thiên Yết mở cửa vào, sau đó cẩn thận đóng lại.
Cô nhìn một lượt căn phòng, sau đó bước đến bàn làm việc.
“Kỳ quái, biệt thự có người làm mà lại không có chủ nhân? Nếu nói đây là một chi nhánh của khách sạn, thì ít nhất cũng phải có hơn mười người phục vụ chứ? Căn biệt thự theo phong cách trung cổ châu âu, ba co An, Na, Belle kia lại mặc cổ phục người hầu, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười. Thật sự, thật sự rất kỳ quái”. Thiên Yết nghĩ.
-Hửm?
Cô tìm xung quanh, rồi dừng lại ở một ngăn kéo. Bên trong có chứa một tờ báo.
Thiên Yết đọc lướt qua, rồi trợn mắt.
Cô nắm chặt tờ báo trong tay, để đồ đạc lại như cũ, sau đó bước ra khỏi phòng.
.
.
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN