Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]
Chương 45: Tiến về nội thành:
– Mẹ nó! Tra nữ nhân ngươi đây làm gì với căn phòng này thế? Đừng nói là làm bậy ở đây đấy!! -Người nói là tên lính Hittite đánh nhau với nó từ đợt viện binh giả, kiểu cách nói chuyện thì hắn cũng không xấu tính lắm. Nefertari nghe xong im lặng không được, đành mở miệng.
– Ta bị say sóng…
– Ngọa tào!!! Ngươi thổ luôn ra đây à?? -Tên còn lại vào trong xem xét căn phòng, nhịn không được kêu lên.
– ………. -Cứ cảm thấy đuối lý thế nhỉ?
– Hừ, dọn dẹp đi! Kia có xô nước và khăn, ngươi chính mình lau dọn, chúng ta đi trước!
– …… -Không có cảm giác đang là tù binh tí nào, cứ làm như huynh đệ tình thâm lâu năm với chúng không bằng ấy.
Sau khi hai tên đó đi mất, nó lại bị trói buộc bởi còng tay với dây xích đủ để vận động khoảng cách nhỏ, nặng nề bưng xô nước kia vào phòng, trên xô có vắt một cái khăn nom sạch sẽ. Nefertari ì ạch lau một hồi, thở hổn hển mồ hôi nhễ nhại ngồi luôn lên sàn bắt đầu nghĩ sâu xa.
Càng nghĩ càng thấy tủi, có phải bây giờ quân đoàn nó đang ăn mừng chiến thắng không? Phải hay chăng bọn họ sẽ nhớ tới nó chứ? A phi! Chắc chắn nhớ nó đến phát khóc luôn rồi!! Mắt Nefertari tự nhiên mờ đi, nó bỗng nhớ bố mẹ quá, nhớ mọi người ở hiện đại, không biết bây giờ mọi người đang làm gì? Không biết nó còn có thân xác ở hiện đại không kia nữa.. nếu nhảy xuống biển này trở về được hay chăng? Nhưng mà làm gì có tình tiết nào dở như vậy chứ, nó là không ngu đâu. Nefertari ở đến ngày thứ hai thuyền liền cập bến, nó bị bắt đi bên cạnh tên tư lệnh kia, hai tay hai chân đều còng xích sắt lớn không cho chạy, xung quanh toàn những người là người.
Đập vào mắt Nefertari là một khoảnh đất vô cùng rộng lớn, người tới người lui nhiều không kể xiết, nó chợt nhận ra đây giống như hải cảng.
– Này là hải cảng sao? -Nefertari hướng tên tư lệnh hỏi, vẻ mặt thật không quan tâm đến mấy cái còng này. Hai ngày trên thuyền, nó cảm nhận nam nhân này có vẻ thích mình nên tự nhiên mà lợi dụng hắn vào những việc cá nhân, bắt chuyện khá thoải mái. Nói thẳng ra là trên thuyền nó vô cùng có mặt mũi, chẳng tí tẹo nào là tù binh kham khổ cả. Mà toàn quân đội Ai Cập thế, mỗi nó bị tóm…
– Ừ -Amanet thấp giọng hướng Nefertari kéo gần về mình, ngay sau đó liền toán quân vội vã tới.
– Điện hạ trở về, người nghỉ ngơi ở đây trước hay là trở về nội thành? -Tên đi đầu quân phục xanh lam cúi người hành lễ, giọng nói thập phần mạnh mẽ. Amanet như khi nãy hướng nó không phải mình, giọng nói thấp mà tràn đầy uy quyền, chỉ mấy chữ đã đánh gục bọn họ
– Về nội thành.
– Rõ! -Sau câu rõ đó nó bị ném lên ngựa cùng với tên tư lệnh này, hoảng hốt vì ngựa đi nhanh. Dọc đường đi ngồi trên yên xóc nảy, Nefertari chóng mặt muốn dừng lại
– Ta khó chịu. -Nó cau mày, mặt quay về phía ngực hắn mệt nhọc nói. Amanet giảm tốc độ, hạ lệnh quân lính cứ việc đẩy nhanh trở về thành trước, hắn sẽ theo sau. Giọng nói Amanet trong mà trầm cộng thêm khí chất tư vị của hắn, nghe đặc biệt xuôi tai.
– Thoải mái hơn chưa? -Amanet hơi cúi đầu xuống hỏi, trong câu nói chứa đến bảy phần quan tâm.
– Đỡ nhiều rồi. -Nó nhìn đến dải khăn lụa của hắn đung đưa bên ngực, mùi thơm thoang thoảng khi có khi không phảng phất phi thường thanh mát. Nó nghiêng người, chân thả về một bên sườn ngựa, còng sắt giờ đây trông thật lớn đối với cổ chân nó. Hai tay Nefertari cũng bị còng lại nhưng vận động cũng coi như là thoải mái, dọc đường nó ngồi nghịch xích trên tay, tiếng kêu vui tai ra phết.
– Này, ta không muốn đeo còng..
– Không được! -Chưa để nó nói xong hắn đã ngắt lời, nét mặt xấu đi nhiều.
– Vướng chết!
– Nàng sẽ chạy mất.
– Ta hiện tại đâu còn ở Ai Cập nữa! Cách nhau cả một đường biển sẽ làm sao trở về a!! -Nefertari cáu, hai tay nhâng xích lên xuống làm tiếng kêu to hơn
– Không được là không được! -Nếu Nefertari biết hiện tại chỗ của nó đang đi gần với biên giới tiếp giáp Ai Cập, vậy thì trốn thoát khả năng thập phần cao.
– Hừ!
– Amanet Kanyali, nàng có thể gọi thẳng tên ta.
– Tra nam!
– ……….
Khoảng một thời gian dài sau đó nó bắt gặp những vách đá và ở đó hiện lên hai con sư tử lớn được khắc vô cùng tinh xảo và sơn lên những màu sắc sặc sỡ. Nếu không nhầm thì thông qua tư liệu nó tìm được khi còn ở hiện đại vào khoảng thời gian hay mơ kia, nó tìm hiểu qua về Hittite và nắm chắc ba phần năm đây là thủ đô Hattusa.
– Đến rồi à?
– Ừ. -Ngựa bắt đầu tăng tốc độ, vượt qua hàng đoàn người đông như kiến, khu chợ này tổng qua thật không kém cạnh Thebes chút nào! Tiến đến cổng lớn, cửa mở mà không cần lệnh bài, Amanet đưa nó phi thẳng vào nội cung. Ngựa dừng lại, hắn ngồi sau liền xuống rồi vỗ mấy cái vào mông ngựa, Nefertari nhanh nhảu tụt xuống. Thấy hắn xoay người muốn đi nó hô lên
– Amanet!
Và dường như hắn cảm nhận được nó muốn hỏi cái gì, nghiêng đầu lại cười rộ một cái
– Ta vào cung kiến vương, để tỳ nữ tắm rửa cho nàng rồi sẽ trở lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!