Ký ức Ai Cập [Tự chuyện] - Chương 47: Ấn ký
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]


Chương 47: Ấn ký


Amanet trở lại không còn thường phục lụa tím nữa mà vận lên mình cẩm bào triều phục Hittite. Áo ngoài dài chấm mắt cá chân, đôi hài mũi nhọn đồng màu thêu lên đường văn tinh xảo và không thể thiếu là mão đội đầu -minh chứng cho thân phận và địa vị người mang nó. Mão của hắn cao mà có vẻ nhọn hơn mão của Nefertari, mão màu tím hoàn toàn làm từ tử tinh thạch khảm lên những viên lam tinh thành hình bông hoa. Này, thật giống như đồ đôi với nó đây! Sau mão của Amanet vẫn là ba sợi ngọc trai mười hai viên xâu một lam tinh thạch, tiếp đến là lớp lụa tím phủ quá nửa mão che đi tóc hắn, cột lại bởi trang sức bằng vàng. Amanet hiện tại khí chất cũng khác trước, dường như cao quý hơn rất nhiều. Hắn nhìn Nefertari rồi nhíu mày

– Tại sao không vẽ ấn cho nàng ấy?

– H.. hồi điện hạ, tiểu thư đây không phải vương tộc, càng không phải người Hittite, sao có thể.. /Vẽ cho nàng! -Tình huống này làm nó khá bất ngờ, những truyện nó đọc đâu hề mang chi tiết người Hittite vẽ ấn ký? Hơn nữa trang phục nữ nhân ở đây cũng không giống từng xem qua. Càng nghĩ càng kỳ quái!
Nefertari bị ấn ngồi xuống ghế mây, hai tỳ nữ sơn móng tay còn một tỳ nữ nhúng cọ vào nước đen đặc, vẽ lên trán nó hình thù kỳ quái còn Amanet hắn ngồi bên cạnh đọc án thư vừa được trải ra khi nãy.

– Này, ta không muốn vẽ ấn ký!

– Không được!

– Cái gì mà không được? Ta không phải người Hittite, càng sẽ không vẽ lên ký hiệu đặc thù của các ngươi! -Nefertari gân cổ lên cao giọng, hành động đột xuất của nó làm tỳ nữ kia chệch đi nét vẽ liền run tay chân

– Tiểu thư này ngươi ngồi yên đi. Nếu điện hạ phát hiện ta vẽ hỏng liền đem ta giết mất! -Nàng ta cúi thấp đầu nhỏ giọng hướng nó, Nefertari nghe xong liền ngộ ra, hơi bất ngờ nhìn về hướng Amanet. Thấy hắn cũng nhìn mình, mặt nó đần thộn chốc lát rồi nghiêng đầu đi.

– Được rồi! Bất quá vẽ cho ta hình khác, ta không muốn giống các ngươi.

– Có thể! -Hắn thấp giọng, mắt không rời đều là chằm chặp hướng nó. Nefertari biết tỳ nữ kia vẽ hỏng mà không xóa mới nói muốn một hình khác, hạ một bậc thang cho nàng ta đi xuống.

– Thật cảm ơn người, cảm ơn người! -Nàng ta mừng rỡ cảm kích. Ài, dù gì cũng tốt với nó trước, nó không thể làm hại người ta được.

Nefertari sơn móng tay chân xong liền nhúng vào thau nước lạnh, lạnh đến giật mình thu tay lại mà không dám để chạm vào y phục vì sợ ngộ nhỡ đem phiền phức cho mấy tỳ nữ kia. Amanet vòng tay ôm Nefertari tới cửa cung điện, nó chưa từng được nhìn cung điện này chính diện nhưng thông qua thiết kế và cửa ra vào có thể đoán được xây dựng theo kiểu châu Âu. Nhắc mới nhớ, người Hittite là tộc thuộc Ấn -Âu. Mãi vẫn đi trên hành lang dài mà không ai chịu mở miệng nói câu nào, nó liền hạ giọng trước

– Những chuyện nhỏ nhặt ngươi đừng vì thế mà giết người vô tội.

Amanet nghe xong chỉ từ trên cao liếc mắt nhìn nó, một câu “Ừ” trầm thấp. Chân dừng lại trước cửa điện lớn vô cùng lớn, ở đó hai lính canh sau khi nhìn thấy hắn liền khom người cúi đầu

– Điện hạ phước lành!

Hắn không nói gì đem cổ tay Nefertari nắm lấy tiến vào trong, một khung cảnh chói mắt làm nó phải nhắm tịt lại cho đến khi Amanet đưa thân cao lớn chắn đi.

Căn phòng này phải nói rộng vô cùng rộng, đến gần 200m vuông. Trần nhà sơn trắng vệt những đường vân tinh xảo gắn đèn chùm kiểu Âu phát ra tia sáng rực rỡ. Bức tường đều mạ vàng bóng loáng, xung quanh toàn những người là người ngồi ngay ngắn cười nói râm ran. Thấy Amanet vào, bọn họ đồng loạt đứng dậy cúi người hành tiểu lễ, hắn chỉ giơ tay phải lên không trung đáp lại rồi dắt tới trung tâm nơi trải thảm thổ cẩm tím hành lễ với vị ngồi trên cao kia.

– Tiểu điệt trậm trễ mong vương thúc không trách tội.

– Được rồi được rồi, mau ngồi xuống đi. Đây.. là người mà con mang về? -Ông ta hỏi, mắt liên tục đánh giá làm nó khó chịu, tay không nhịn được bấu lấy Amanet, cấu một cái.

– Hồi. Nàng là nữ nhân đích tiểu điệt, lần này ra mắt mọi người. -Amanet ngẩng đầu giới thiệu, Nefertari mặt thộn ra hoang mang. Hắn vừa nói cái gì nữ nhân a? Nó là nữ nhân của hắn từ khi nào?? Khi nào kết hôn qua nha???

– Nguyên lai là này ra, thần quan tam phẩm Lainethli Unanqu.

– Ta là …….

– ……..

– Điện hạ, nàng ta là tù binh từ Ai Cập? -Đột nhiên giọng nói cắt lời mọi người, nó từ nãy vẫn nhai nhai thức ăn, tâm tình buồn chán cảm thấy thật nhạt nhẽo là ăn không cảm nhận mùi vị.

– Không thể nào! -Một đám lâu la vừa thi nhau làm quen xong giờ liền trở mặt, nó đến nhìn cũng chẳng thèm, đưa hai ngón tay gõ ly rượu tạo nên âm thanh leng keng.

– Có gì mà không thể? Nàng ấy không phải người Ai Cập, càng không phải tù binh. -Amanet trầm giọng sắc mặt lạnh đi không biết bao phần. Ài, chuyện nội bộ ta không nên xen vào, chỉ ăn thôi chỉ ăn thôi…

– Vậy, nàng đích quốc gia nào a điệt nhi? -Người ngồi trên ghế chủ vị cuối cùng cũng lên tiếng, trên tay ông ta xoay ly rượu, sắc mặt là hứng thú nhưng đáy mắt không tránh lạnh nhạt chiếm lĩnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN