Ký Ức Học Trò - Chương 52 : Tình Cảm Là Rắc Rối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Ký Ức Học Trò


Chương 52 : Tình Cảm Là Rắc Rối


-Căn Teen ở trường học.

Bàn bên cửa sổ đang có hai người con gái xinh đẹp ngồi ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Đó chính là hotgirl Hạ Vy với Yến Nhi, chứ không phải ai xa lạ.

“Này Nhi, mày sao thế?” – Hạ Vy ngồi khoanh tay để trước ngực và hỏi. 

Yến Nhi đang buồn bã nhìn bầu trời bên ngoài, nghe hỏi thì liền thở dài:

“Hôm qua… tao lỡ miệng nói… thích Gia Lâm rồi…”

Hạ Vy nghe xong liền ngây người ra, vì bất ngờ:

“Là tao đã nghe lầm hay là mày nói lộn vậy?”

Yến Nhi ngã lưng vào ghế và buồn bã lắc đầu:

“Mày không nghe lầm, tao cũng không nói lộn. Là sự thật đấy.”

Hạ Vy nhìn và hỏi:

“Anh Lâm phản ứng thế nào?”

Yến Nhi ấp mặt xuống bàn và nói giọng buồn chán:

“Anh ta chỉ cười cười rồi bắt qua chuyện khác, làm như không có chuyện gì hết.”

Hạ Vy nghiêng đầu suy nghĩ:

“Tao thấy anh Lâm cũng thích mày mà ta.”

Yến Nhi nghe câu đó thì thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vy. Rồi không biết cô ấy suy nghĩ gì, mà ấp mặt xuống bàn như cũ.

“Này, bộ dạng của mày giờ là sao đây?” – Hạ Vy thật không quen khi nhìn thấy Yến Nhi chán nản như vậy. 

Yến Nhi thở một hơi thật dài:

“Hôm qua tao chỉ là buột miệng nói thích anh ta, mà giờ nghĩ lại thì tao thấy mình không xứng với anh ta.”

Nghe xong Hạ Vy hơi ngạc nhiên, cô không nghĩ Yến Nhi lại tự ti như vậy.  Thường ngày cô thấy Yến Nhi nói chuyện cũng khá tự tin, mà không nào ngờ được trong chuyện tình cảm thì lại tự ti như vậy. Chưa thử thì đã có ý định bỏ cuộc rồi…

Yến Nhi đang ấp mặt dưới bàn bỗng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vy và thắc mắc hỏi:

“Ủa sao tự nhiên mày hỏi gì, tao cũng khai hết vậy?”

Hạ Vy khẽ bật cười:

“Mệt mày quá, bạn bè tâm sự với nhau có sao đâu.”

Ở trên sân thượng, những cơn gió lạnh lẽo thổi quá.  Một người con gái đang đứng trước những cơn gió vừa lớn vừa lạnh, trông rất cô đơn.  Đó chính là lớp trưởng xinh đẹp Huỳnh Thủy, chứ chẳng phải ai khác.  Tan học thì nhỏ đã lén lên đây một mình rồi, vì muốn được yên tỉnh suy nghĩ.

Lúc này phía sau có một người khác bước đến và nói khẽ:

“Tao biết ngay, mày sẽ ở trên đây mà.”

Huỳnh Thủy nghe giọng nói từ phía sau thì liền quay người lại nhìn. Hoá ra là nó, Tiểu Yến.

Nó bước đến đứng bên cạnh Huỳnh Thủy và nói khẽ:

“Thủy, tao xin lỗi mày.”

Huỳnh Thủy thoáng ngạc nhiên quay qua nhìn nó:

“Sao tự nhiên lại xin lỗi tao?”

Nó cúi đầu thật thấp, để mái tóc dài che hết cảm xúc trên khuôn mặt mình:

“Tao xin lỗi vì đã để anh Phong đính vào chuyện của hội, hại anh ấy bị thương.  Tao xin lỗi vì đã làm liên lụy anh Phong bị chị Hiền nhốt trong kho lạnh, làm anh ấy gặp nguy hiểm.”

Đôi mắt xinh đẹp của Huỳnh Thủy từ từ khép lại, tỏ ra u buồn:

“Hình như anh Phong đã thật sự thích mày mất rồi…”

Nó không ngước đầu lên, vẫn cúi đầu thật thấp:

“Tao xin lỗi.”

Huỳnh Thủy chợt nhận ra giọng nó hơi nghẹn ngào, nhỏ hoảng hốt hỏi:

“Này, mày sao thế Tiểu Yến.”

Nó từ từ ngước mặt lên, những giọt nước mắt đang nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn của nó.

Huỳnh Thủy vội vàng bước đến gần và lau nước mắt giúp nó:

“Sao mày lại khóc chứ? Tao đâu có nặng lời với mày đâu.  Thôi thôi, mày nín đi đùm tao đi, nếu để Hạ Vy hay là anh Thiện nhìn thấy thì tao chết chắc đó.  Nín đi mà Tiểu Yến.”

Nó vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào nói:

“Tao thật sự không cố ý khiến cho mày đau buồn như vậy đâu.”

Huỳnh Thủy bỗng nhẹ nhàng ôm lấy nó:

“Tao hiểu mày mà Tiểu Yến… tao giận như vậy chẳng phải đang trách mày… chỉ là tao đang tự giận bản thân thôi… Tại sao tao trong tình cảm lại nhút nhát như thế… mãi không dũng cảm nói ra tình cảm của mình.”

“Huỳnh Thủy…” – Nó cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy cô bạn tốt của mình buồn bã như thế này.

Thường ngày nhỏ vừa mạnh mẽ vừa cá tính, giải quyết mọi chuyện rất quyết đoán mà.  Tại sao trong tình cảm lại khác xa thế?   Phải chăng con người ta trong chuyện tình cảm luôn yếu đuối như vậy?

Huỳnh Thủy buông nó ra và gượng cười:

“Tao không sao đâu…  Chắc chắn có một ngày không xa, tao sẽ đứng trước mặt anh Phong, nói ra hết tình cảm của mình.”

Nó liền gật đầu:

“Tao luôn ủng hộ mày.”

Huỳnh Thủy nhẹ nhàng nở nụ cười tươi:

“Tiểu Yến ngốc đúng là Tiếu Yến ngốc mà, tự nhiên khóc lóc à. Nhìn mặt mày kia, như con mèo vậy đó.”

Nó vừa dùng tay lau nước mắt vừa nói:

“Tại tao sợ mày giận và nghỉ chơi với tao luôn.”

Huỳnh Thủy khoác vai nó và cười nói:

“Thôi được rồi, tao hứa với mày sẽ không bao giờ tao nghỉ chơi với Tiểu Yến ngốc mày, được chưa? Hì hì.”

Nó vui vẻ gật đầu:

“Được. Mà giờ chúng ta mau xuống căn teen đi, tao đói bụng quá rồi.”

Huỳnh Thủy nhẹ gật đầu, rồi cùng với nó đi xuống căn teen ăn trưa.   Dù trong lòng Huỳnh Thủy vẫn còn rất buồn vì người con trai mà mình yêu mấy lâu nay, lại tự nhiên thích nó. Nhưng với nhỏ, Tiểu Yến nó là một người bạn mà nhỏ không hề muốn đánh mất. Thế nên chuyện tình duyên, cứ để tự nhiên đi.

Huỳnh Thủy và nó xuống căn teen hợp mặt với tụi người Hạ Vy, để cùng ăn trưa.  Vừa thấy nó thì Văn Thiện liền đứng dậy kéo ghế giúp nó, anh lúc nào cũng chu đáo như thế. Nó ngồi xuống và cười nói:

“Cảm ơn anh nhé.”

Văn Thiện ngồi xuống bên cạnh nó và mỉm cười:

“Anh đã mua cơm phần cho em rồi nè, em mau ăn đi.”

Mắt nó sáng rỡ như bầu trời đêm đầy sao:

“Em đói bụng gần chết được à.”

Khi nó vừa cầm muỗng múc cơm lên, chưa kịp đưa vào miệng thì Lùn đã lên tiếng trêu chọc:

“Ngọt ngào vậy mà mày vẫn còn đói nữa sao?”

Khánh Nghĩa cũng theo đó trêu chọcd

“Đúng đó Tiểu Yến, em đã có ngọt ngào của Thiện đủ no rồi. Đưa cơm cho anh đây, anh ăn đùm cho.”

Nó ôm đĩa cơm phần quay qua chỗ khác khi Khánh Nghĩa tính lấy ăn:

“Đừng mà, em đói bụng lắm rồi.”

Văn Thiện liếc nhìn Khánh Nghĩa mà hỏi:

“Mày có tin tao sẽ bóp cổ mày chết ngay không hả?

Khánh Nghĩa giả bộ sợ, ôm Hạ Vy đang ngồi bên cạnh:

“Vy, em cứu anh với. Thiện bất nạt anh kìa.”

Hạ Vy cười nói:

“Ai kêu anh cứ chọc Tiểu Yến suốt chi?”

Huỳnh Thủy và Yến Nhi ngồi im lặng ăn cơm, chẳng nói một lời nào.  Hai người con gái này thường ngày rất hoà đồng vui vẻ, luôn biết cách bỏ những rắc rối qua một bên mà. Nhưng gặp vấn đề tình cảm, sao họ lại không thể? Haizz, tình cảm đúng luôn khiến cho con người ta mang nhiều buồn phiền mà.

Huỳnh Thủy nhìn chằm chằm đĩa cơm thơm ngon ở trước mặt, nhỏ thật sự rất giận bản thân mình đấy.  Cả một câu “Em thích anh” để Thế Phong biết tình cảm của mình mà nhỏ chẳng dám nói…

Yến Nhi nhẹ nhàng chóng cằm nhìn ra ngoài, nhìn những đám mây trắng lớn trên bầu trời thì chẳng biết tại sao, hình ảnh Gia Lâm lại xuất hiện. Y đang cười, nụ cười rất tươi.
Yến Nhi bỗng muốn tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc đã thích Gia Lâm từ lúc nào? Cô ấy đã thích những gì của Gia Lâm?

Hạ Vy và nó nhìn hai người bạn tốt của mình, rồi quay lại nhìn nhau. Cô và nó rốt cuộc phải làm sao mới giúp được hai người bạn này, phải làm gì họ mới vui vẻ trở lại đây.  Nhức đầu, đúng là một vấn đề làm người ta phải nhức đầu mà.

******Hết chương 52********
Chuyện tình duyên của Huỳnh Thủy và Yến Nhi sẽ như thế nào đây? Là ngọt ngào ? Hay là cay đắng? Chẳng ai biết trước cả.   Hãy cùng với Sứ đến cuối truyện này nhé mọi người, mong mọi người đừng bỏ lỡ những chương truyện kế tiếp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN