Ký Ức Học Trò - Chương 53 : Gặp Lại Người Sói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Ký Ức Học Trò


Chương 53 : Gặp Lại Người Sói


Hôm nay vẫn như mọi khi, Tiểu Yến nó và Hạ Vy được người yêu của mình chở đến trường học. Đúng ra tụi nó đang cười nói vui vẻ với nhau nhưng đến trước cổng trường thì lại chạm mặt với Thanh Hiền và Mỹ Ngân. Vừa thấy họ thì Hạ Vy liền khẽ nhíu mày lại, hai ả định làm gì đây.

Thanh Hiền nhìn nó mà nhếch miệng cười, ả ta bước đến gần tụi nó và nói:

“Trần Tiểu Yến, gần đến tết rồi tao có quà tặng mày nè.”

Hạ Vy chán nản thở dài, ả ta lại gọi cả họ lẫn tên của người khác nữa. Không lẽ ả ta đọc quá nhiều truyện ngôn tình rồi?

Văn Thiện đưa tay ra che chở cho nó và lạnh lùng hỏi:

“Thanh Hiền, cô muốn giở trò gì nữa?”

Thanh Hiền vẫn giữ nụ cười gian hiểm trên môi:

“Anh làm gì mà căng thẳng dữ vậy? Em chỉ muốn cho Tiểu Yến coi hình ngọt ngào của chúng ta thôi mà.”

Nó khẽ nhíu mày, hình ngọt ngào là cái gì? Hạ Vy bước nhanh đến khoác vai nó và nói khẽ:

“Cứ mặc kệ chị ta đi, chúng ta lên lớp thôi.”

Nói xong thì Hạ Vy tính dẫn nó rời khỏi thì Mỹ Ngân lại chạy đến chặn đường:

“Chị Hiền có lòng tốt tặng quà tụi mày, sao lại bỏ đi chứ?”

Nó lúc này lên tiếng nói:

“Hai người muốn gì thì nói nhanh đi.”

Thanh Hiền giơ chiếc điện thoại đắt tiền lên ngay trước mặt nó:

“Thế nào, đẹp không?”

Trước mặt mọi người bây giờ là hình Văn Thiện và Thanh Hiền đang ôm hôn nhau, rất rõ nét. Văn Thiện thật sự giật mình khi nhìn thấy tấm hình đó, sao lại như thế ? Chẳng lẽ lúc anh tìm Thanh Hiền nói chuyện thì ả ta đã bày kế cho người khác chụp hình rồi, ả ta đúng là đáng chết mà.

Mỹ Ngân vui vẻ nói:

“Chị và anh Thiện thật đẹp đôi đấy.”

Hạ Vy bực mình quát lên:

“Đẹp đôi cái đầu mày đó Mỹ Ngân. Hai người đúng là đồ đáng ghét nhất mà.”

Nó nắm tay Hạ Vy lại và lạnh nhạt nói:

“Chuyện này tao đã biết từ hôm qua rồi, mày không cần bận tâm đến đâu. Thôi sắp tới giờ học rồi, tao lên lớp trước nha.”

Vừa đứt câu thì nó bước nhanh đi, rời khỏi đó. Văn Thiện với gọi theo:

“Tiểu Yến.”

Nhưng nó vẫn bước nhanh đi, chẳng quay đầu lại. Thấy vậy Thanh Hiền rất vui, chắc chắn nó rất đau lòng. Và sẽ chia tay với Văn Thiện luôn, ôi ả ta vui quá đi.

Lúc này Văn Thiện nhìn Thanh Hiền với ánh mắt giận, anh thật muốn bóp chết ả ta. Sao cứ phá hoại tình cảm của anh với nó hoài vậy. Anh không thèm nói gì, mà vội vàng đuổi theo nó.

“Tiểu Yến, đợi anh với.” – Văn Thiện vừa đuổi theo nó vừa gọi lớn.

Nghe gọi thì nó càng đi nhanh hơn, chẳng hề để ý đến người phía sau. Văn Thiện cố chạy nhanh hơn và nắm lấy cổ tay nó lại:

“Tiểu Yến, xin em nghe anh giải thích đã.”

Lúc này Văn Thiện mới thấy hai hàng nước mắt đang nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn nó, anh hoảng hốt cầm lấy đôi vai nó và nói:

“Anh và Thanh Hiền thật sự không có gì đâu mà Tiểu Yến.”

Nó lắc đầu và nghẹn ngào nói:

“Em biết anh đã đẩy chị ta ngay rồi…và em không có giận trách anh… Nhưng nhìn thấy tấm hình đó… không biết tại sao trong lòng em rất buồn, chỉ muốn khóc mà thôi.”

Nước mắt của nó cứ tuôn rơi như vậy Văn Thiện thật sự cảm thấy xót, anh nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng:

“Anh xin lỗi, xin lỗi em, Tiểu Yến.”

Giọng của anh lúc này hơi nghẹn ngào.

Khánh Nghĩa và Hạ Vy đứng phía sau nhìn thấy hai người bạn thân của mình buồn như vậy thì rất khó chịu, sao nó với anh lại gặp phải một người đáng ghét như Thanh Hiền đó chứ?

Chính bản thân nó lúc này muốn biết, tại vì sao nước mắt quý giá của mình lại luôn rơi vì Văn Thiện chứ? Là nó mít ướt hay là tình cảm của nó dành cho anh đã quá nhiều rồi?

-Bốn tiếng sau.

Cả lớp của nó vừa kết thúc một bài văn với giọng đọc ngọt ngào của cô giáo Hoài Hương, người cô giáo này giảng bài rất hay. Mỗi khi nghe cô giảng bài, cả lớp đều tưởng mình đang lạc vào bài văn ấy.

“Nè các em, ngày mai bắt đầu nghỉ tết rồi. Cô chúc các em năm mới vui vẻ và luôn hạnh phúc bên cạnh người thân của mình nhé.” – Cô giáo Hoài Hương vui vẻ nói.

Cả lớp bỗng đông tâm nói lớn:

“Chúng em chúc cô năm mới vui vẻ ạ.”

Cô giáo Hoài Hương nhẹ gật đầu và cười nói:

“Cô cảm ơn các em. Mà này, nhớ làm bài tập đó nha. Bye.”

Rồi cô quay lưng đi, rời khỏi lớp. Vừa thấy cô giáo đã rời khỏi thì cả lớp bắt đầu ồn ào lên, ai cũng vui vẻ nói tết.

Yến Nhi chạy qua bàn nó và cười nói:

“Này, hay là ngày mai năm cô gái xinh đẹp chúng ta đi mua sắm đi.”

Huỳnh Thủy và Lùn vui vẻ gật đầu:

“Ý hay đấy.”

Hạ Vy cũng vui gật đầu:

“Ừ dù sao chúng ta không đi chơi rồi.”

Nó dùng hai tay xoa xoa bụng và cười cười:

“Chuyện ngày mai thì để ngày mai tính đi. Giờ xuống căn teen ăn trưa nhé, tao đói rồi.”

Yến Nhi với tay đánh nhẹ vào trán nó:

“Mày ăn hoài, riết thành con heo mập luôn đi.”

Nó phồng má:

“Mày không đói bụng chắc.”

Sau khi ăn trưa xong thì Yến Nhi và Lùn có công chuyện riêng nên đã về trước. Còn nó với Hạ Vy thì ở lại chờ người yêu của mình tan học. Huỳnh Thủy ở lại chơi cùng với tụi nó, vì hôm nay chẳng bận việc gì.

Mà nhắc đến, mới thấy kỳ lạ nha. Đã 11 giờ 45 rồi, sao hai người con trai vẫn chưa thấy đâu vậy?  Những học sinh lớp 11 lớp 12 rõ ràng đã xuống căn teen ăn trưa hết rồi mà.

Tụi nó đang uống trà sữa và trò chơi với nhau thì có vài học sinh chạy vào, chạy ra bàn tan:

“Thanh Hiền lớp 11a1 đang bị người ta chặn đường ở trước cổng kìa.”

“Hả? Là ai, mày biết không?”

“Là một người đeo mặt nạ chó sói đấy.”

Hạ Vy với Huỳnh Thủy và nó nghe xong liền giật mình, là người Sói bên hội Evil ư? Tại sao hắn ta lại đến trường học này, mà còn chặn đường Thanh Hiền nữa chứ?

Ba người con gái vội vàng chạy ra trước cổng trường, coi thử có thật là người Sói bên hội Evil không?

Khi ra đến trước cổng trường thì nó và Huỳnh Thủy đều xác nhận, người mà hiện giờ đang chặn đường Thanh Hiền với Mỹ Ngân chính là người Sói bên Evil.

Hạ Vy khẽ nhíu mày lại, sao người hội Evil lại xuất hiện ở trường học này chứ?  Giờ phải làm sao khi ở đây có quá nhiều người và tụi nó chưa kịp hoá trang, nếu đánh với người Sói kia thì chắc chắn sẽ lộ thân phân mất thôi.

“Anh là ai, sao lại chặn đường chúng tôi?” – Mỹ Ngân lên tiếng hỏi. 

Người Sói chỉ ngón tay thẳng vào Thanh Hiền và nói:

“Tôi cần cô ta.”

Nghe xong câu đó thì mọi người đều ngạc nhiên, hắn ta đang muốn làm gì đây? Thanh Hiền trốn phía sau Mỹ Ngân mà run sợ, ả ta hỏi:

“Anh muốn gì ở tôi chứ?”

“Cứu hai người họ đi tụi mày.” – Nó nói khẽ, rồi lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra báo cảnh sát. 

Hạ Vy thì với Huỳnh Thủy vội lấy nón kết trong balô ra và đội vào, rồi chạy nhanh đến.  Người Sói bắt đầu ra tay, hắn ta cầm roi thếp bước nhanh đến Thanh Hiền và Mỹ Ngân. Từng bước chân của hắn ta đều rất nhanh.

“Đừng qua đây mà.” – Thanh Hiền sợ hãi nói.

Và không sao ả ta bỗng thẳng tay đẩy Mỹ Ngân ra, là hoảng sợ hay là cố ý?

Mỹ Ngân theo sức đẩy mà té nhào ra phía trước, ngay trước người Sói hung dữ. Mỹ Ngân giây phút đó tự hỏi, chị em tốt của mình tại sao lại làm thế? Tại sao Thanh Hiền lại đẩy ả vào chỗ chết chứ? Không lẽ ả chưa đủ tốt với Thanh Hiền hay sao? 

Lúc tưởng chừng cây roi thếp trên tay người Sói sẽ đánh vào người Mỹ Ngân thì ngay lúc đó có ai đó đã kéo Mỹ Ngân lại và quay người đá cây roi thếp ra xa.  Mỹ Ngân rất ngạc nhiên khi người cứu mình, chính là Huỳnh Thủy.

Hạ Vy tính nhân lúc người Sói đang mất thăng bằng thì đá vào người hắn ta, đánh bại hắn ta trước khi cảnh sát đến. Nhưng không ngờ người Sói lại dùng roi thếp ngăn chú đá của cô, rồi dùng hết sức lực đẩy cô lên cao…

“CẨN THẬN.” – Huỳnh Thủy và nó hoảng hốt thét lớn.

Huỳnh Thủy là người đang ở gần nhất nên nhỏ đã nhanh xuất hoạt đôi giày batin của mình, rồi chạy đến bắt lấy tay Hạ Vy, không để cô té ngã.

Nó thấy thế liền thở ra nhẹ nhõm, muốn đứng tim luôn rồi. Nhưng người Sói đó đến đây làm gì chứ? Và tại sao muốn bắt Thanh Hiền?

Người Sói chỉ roi thếp vào Thanh Hiền mà nói:

“Hôm nay tôi nhất định phải bắt được cô, Triệu Thanh Hiền.”

nghe vậy Thanh Hiền càng run sợ:

“Anh và tôi không thù không oán, tại sao muốn bắt tôi?”

“Đừng nói nhiều quá.” – Người Sói giống như phát điên, cứ lao về phía Thanh Hiền.

“Đừng mà.” – Thanh Hiền sợ đến xanh mặt và ngã xuống mặt đất khô cứng.

Hạ Vy và Huỳnh Thủy tất nhiên không để ý muốn của người Sói thành công, cả hai cố gắng ngăn cản hắn ta lại. Nhưng hắn ta giỏi võ hơn hai người con gái, còn ra tay tàn bạo nữa.

Hạ Vy vừa đỡ đồn đánh của người Sói vừa hỏi thầm:

“Sao đồn đánh của hắn ta lại quen thuộc quá vậy?”

Vì không tập trung mà Hạ Vy đã bị người Sói đá một cái vào bụng, cô theo lực đá mà ngã xuống.

Nó thấy thế thì liền chạy đến, đỡ Hạ Vy dậy và hỏi khẽ:

“Mày có sao không?”

Hạ Vy dùng tay ôm bụng và lắc đầu:

“Không sao.”

Nó ngước mặt lên nhìn Huỳnh Thủy với người Sói đanh nhau và suy nghĩ, chỉ còn một mình Huỳnh Thủy thì làm sao có thể đánh lại hắn ta? Nó đứng dậy và lớn tiếng nói:

“Tôi đã báo cảnh sát rồi đó, còn không đi mau.”

Người Sói quay qua nhìn nó, rồi đẩy Huỳnh Thủy ra xa. Hắn ta liếc nhìn Thanh Hiền mà nói:

“Hôm nay xem như cô gặp may.”

Nói xong hắn ta quay lưng, bỏ chạy.

“Đứng lại.” – Huỳnh Thủy thét lớn và định đuổi theo.

Nhưng nó đã kịp lên tiếng ngăn lại:

“Cứ để hắn ta đi đi, đừng đuổi theo.”

Huỳnh Thủy tỏ ra bực mình:

“Sao cảnh sát giống con rùa quá vậy?”

*******Hết chương 53*********
Đọc tiếp nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN