Ký Ức Học Trò - Chương 55 : Chúng Ta Thật Có Duyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Ký Ức Học Trò


Chương 55 : Chúng Ta Thật Có Duyên


Dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều, một trai gái đang đạp xe. Nhưng hôm nay hơi trái ngược chút, là người con gái đang chở người con trai.
Đó là hai nhân vật chính của chúng ta, Tiểu Yến nó với Văn Thiện. Hôm nay Văn Thiện tự nhiên không được khỏe nên mới có tình hình trái ngược này đây.

Đôi mày thanh tú của Văn Thiện đang nhíu chặt với nhau, có vẻ hơi không vui. Anh khẽ thở dài, cách mà nó nói là đây sao? Ôi trời, cách của nó làm anh ngại chết mất. Ai là con trai mà để con gái chở mình, còn bằng xe đạp nữa chứ?

“Này Tiểu Yến, hay là để anh chở nha?” – Văn Thiện cuối cùng không nhịn được, phải lên tiếng.

Nó quay đầu lại và phồng má nhìn Văn Thiện:

“Anh ngồi yên ở đó cho em, không được ý kiến.”

Văn Thiện vội nói:

“Nhưng nhà anh xa lắm đấy, em có chạy nổi hay không?”

Nó kiên định gật đầu:

“Em nhất định sẽ đưa anh về nhà an toàn mà.”

Lời nói của nó vừa đứt thì nguyên chiếc xe đạp đã nghiêng qua này, nghiêng bên kìa rồi. Không thể chạy thẳng đường, ngay lối được nữa.

“Cẩn thận đó Tiểu Yến.” – Lúc nó không thể lấy thăng bằng được, xe sắp ngã thì Văn Thiện đã với tay nắm chặt tay cầm, cố lấy thăng bằng lại.

Sau khi xe được dừng lại thì nó liền thở ra, cứ tưởng nó và Văn Thiện sẽ bị ngã xuống cùng với xe chứ? Văn Thiện nhảy xuống xe và với tay góp nhẹ mũi nó:

“Vậy mà dám nói sẽ đưa anh về an toàn.”

Nó dùng tay xoa xoa chiếc mũi nhỏ của mình:

“Tại anh nặng quá cơ.”

Văn Thiện vừa kéo nó xuống xe vừa nói:

“Thôi thôi, anh không dám trao tính mạng của mình cho em nữa đâu. Để anh chạy cho, em hãy ngoan ngoãn ngồi phía sau đi.”

Nó nhìn Văn Thiện với ánh lắng:

“Nhưng anh đang không được khỏe mà.”

Văn Thiện ngồi lên xe và nhẹ lắc đầu:

“Bụng anh giờ đã hết đau rồi, không sao đâu. Em mau lên xe đi.”

Nó suy nghĩ một lúc, rồi nói:

“Nhưng phải về nhà anh… Nhìn thấy anh về tới nhà, em mới yên tâm được.”

Văn Thiện không do dự gì mà đồng ý ngay. Nó nở nụ cười tươi trên môi, rồi ngồi sau lưng Văn Thiện.

Nhà của Văn Thiện đúng thật rất xa, xa cả nhà nó nữa. Vậy mà bấy lâu nay nó chẳng hề biết, cứ để anh đưa rước mỗi ngày. Thiệt tình, nó vô tâm hết nói nổi. Nó bây giờ mới biết anh đã đối xử tốt với mình đến mức nào…

Vòng tay nó bất chợt ôm lấy eo Văn Thiện thật chặt, ngã đầu vào lưng anh với vẻ buồn bã. Cảm giác được nó đang ôm lấy mình chặt hơn thường ngày thì Văn Thiện ngạc nhiên, anh nhẹ đầu lại nhìn và hỏi:

“Em sao vậy Tiểu Yến?”

Nó vẫn ngồi cơ thế cũ, không hề thay đổi:

“Sao anh không nói cho em biết nhà anh xa như thế?”

Văn Thiện tất nhiên hiểu rõ ý nó là sao, anh mỉm cười nhìn con đường phía trước:

“Nghĩ đến em thì con đường này sẽ ngắn hơn rất nhiều.”

Đúng vậy, anh không hề nói dối. Mỗi khi nghĩ đến nó thì bao nhiều khó khăn, mệt mỏi đều tan biến hết. Còn cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp.

Anh vẫn còn nhớ rõ, trước ngày nhập học không hiểu tại sao anh lại thấy nó trong giấc mơ của mình. Và gặp nó ở trường học Thanh Quy, nhìn thấy những điểm tốt của nó thì trái tim anh đã loạn nhịp mất rồi. Anh cứ muốn bên cạnh nó, muốn được bảo vệ nó mãi.

Nghe những lời của Văn Thiện thì nó thoáng ngạc nhiên, anh nói thật sao? Chỉ nghĩ đến nó thì con đường dài trước mặt này sẽ ngắn lại ư? Nó bất chợt nhớ lại, lần đầu tiên gặp anh ở trường thì nó đã thấy anh rất quen. Nhưng chẳng nhớ đã từng gặp anh ở đâu.

Khi hỏi Văn Thiện “Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?” thì anh lại bảo là “Chắc do định mệnh”. Giờ nhớ lại thì nó vẫn chưa thôi thắc mắc, thật ra trước khi nhập học anh và nó đã gặp ở đâu? Nhớ mãi sao chẳng nhớ ra vậy?

Văn Thiện lúc này bỗng dừng xe lại, khiến cho nó khẽ giật mình.

“Sao tự nhiên dừng xe lại vậy anh?” – Nó lên tiếng hỏi.

Văn Thiện bước xuống xe và nói:

“Em ở đây chờ để anh qua bên kia mua đồ ăn chút nhé.”

Nó theo ánh mắt Văn Thiện nhìn qua bên kia đường, là một quán ăn. Trên đường rất đông xe, nó quay lại nhìn Văn Thiện mà nói:

“Anh qua đường cẩn thận đó.”

Văn Thiện cười vui và góp nhẹ mũi nó, rồi quay lưng đi.

Lúc nó đứng bên xe đạp chờ Văn Thiện thì vô tình nhìn thấy có một bà lão khoảng 80 tuổi, tay cầm bịt trái cây đang tính qua đường. Nhưng khi bà vừa bước ra thì xe chạy tới, vì quá sợ mà bà ngã xuống. Bịt trái cây cũng rơi xuống đất, những quả lê vàng lăn lăn ra đầy đất.

Thấy thế nó liền chạy tới đỡ bà lão ấy ngồi dậy:

“Bà ơi, bà có sao không? Có bị thương ở đâu không ạ?”

Bà lão ấy ngẩng đầu nhìn nó, rồi nhẹ lắc đầu:

“Bà không sao, cảm ơn con.”

Nó dìu bà lão đứng dậy, rồi cúi người xuống lượm lại những quả lê vàng trên mặt đất. Bà lão nhìn thấy nó mà cười nhẹ, là con gái nhà ai mà tốt bụng như thế ? Chẳng quen biết gì mà nó lại nhiệt tình giúp bà như vậy, đúng là một người con gái tốt mà.

Sau khi lượm hết lê, bỏ vào bịt buột lại xong thì nó quay trở lại vui vẻ nói:

“Con đã buột chặt lắm rồi, sẽ không rơi ra nữa đâu.”

Bà lão cầm lấy bịt trái cây từ tay nó và cười nói:

“Cảm ơn con nhiều nha.”

Nó vừa lắc đầu vừa cười tươi:

“À có phải bà muốn qua đường không ạ, để con đưa bà qua nha.”

Bà lão nhẹ lắc đầu:

“Không cần nữa, nãy bà tính mua đồ ăn mà giờ chợt nhớ ra ở nhà đã có đồ ăn rồi. Già rồi chẳng nhớ gì hết.”

Nó vẫn cười nói vui vẻ:

“Vậy bà về cẩn thận nhé.”

Bà lão nhẹ gật đầu, rồi quay lưng đi. Trong lòng bà cảm thấy thích người con gái này lắm, mong sẽ còn cơ hội gặp lại.

Khoảng 10 phút sau, Văn Thiện mới quay trở lại và chở nó về nhà mình. Nhà anh nằm trong con hẻm nhỏ, ngôi nhà trước mặt đã quá cũ kỷ. Nó bước xuống xe đi vài bước và nhìn xung quanh, đây là nhà của anh, là nơi anh chung sống?

Thấy nó cứ đơ người ở đó Văn Thiện khẽ bước đến:

“Mong em đừng chê nhà anh nhỏ.”

Nó vội quay người lại và liều mạng lắc đầu:

“Sao em lại chê chứ? Không có đâu anh.”

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của nó thì Văn Thiện hơi hối hận vì lúc nãy mình đã nói đùa như vậy.

“Anh chỉ muốn trêu em chút thôi mà, đừng căng thẳng nữa. Thôi chúng ta vào nhà đi.” – Văn Thiện vừa cười nói vừa kéo tay nó đi.

Vì ngôi nhà hơi nhỏ nên đồ đặt không nhiều, vừa bước vào thì đã nhìn thấy bàn thờ. Nó để ý đến bức ảnh người phụ nữ trên bàn thở, bởi người phụ nữ ấy trông vừa xinh đẹp vừa hiền từ. Tiếp theo là một cái tivi nhỏ trên chiếc bàn cây, trông thật cũ. Cuối cùng là một chiếc giường không có mem, chỉ trải sơ một chiếu mà thôi.

“Thiện, con đã về rồi à?” – Từ nhà sau, một người đang bước ra.

Nó đúng ra đang rất hồi hợp, vì dù sao đây là lẩn đầu nó gặp mặt người thân của Văn Thiện mà. Nhưng nó rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang đứng trước mắt chính là bà lão mà lúc nãy mình đã giúp đỡ.

Bà lão 80 tuổi ấy chính là bà nội của Văn Thiện – Hương Thị, một người rất nhân từ.

“Là con sao cô bé?” – Bà Hương Thị thoáng ngạc nhiên, rồi nở nụ cười tươi.

Nó bối rối cúi đầu chào:

“Dạ con chào bà…”

Văn Thiện đứng bên cạnh nhìn mà không hiểu, anh lên tiếng hỏi:

“Hai người quen biết nhau sao?”

Bà Hương Thị vội nói:

“Lúc nãy nội tính qua đường, mà xe đông quá. Nhưng cũng may là gặp cô bé này, tốt bụng đưa nội qua đường đấy.”

Rồi bà nhìn sang nó và nhẹ lắc đầu. Nó tự hỏi, có phải bà muốn nó đừng cho Văn Thiện biết lúc nãy bà đã bị ngã không?

Văn Thiện dùng tay xoa xoa đầu nó và cười nói:

“Cảm ơn em đã giúp nội anh nhé.”

Nó chưa kịp nói gì thì bà Hương Thị lại lên tiếng hỏi:

“Là bạn học chung với con hả Thiện?”

Văn Thiện nhẹ lắc đầu và vui vẻ nói:

“Dạ không. Em ấy tên Tiểu Yến, là người yêu của con đó nội.”

Nó thoáng ngạc nhiên, anh dám đứng trước mặt bà nội của mình nói nó là người yêu ư? Không lẽ anh không sợ bà la mắng, lo yêu đương mà ảnh hướng chuyện học sao?

Đáp lại sự lo lắng của nó bằng nụ cười tươi của bà Hương Thị:

“Tốt, tốt. Cháu dâu này nội rất thích.”

Nó bất giác đỏ mặt, cháu dâu? Ôi trời, có nghĩ xa quá không? Bà Hương Thị bước đến kéo nó ngồi xuống giường:

“Ngồi xuống đi, đứng chi cho mỏi chân.”

Ánh mắt của bà nhìn nó mà phát sáng, giống như đang ngắm bảo vật vậy đó. Bà dùng tay vuốt nhẹ mái tóc dài của nó và hỏi liên tục:

“Con tên Tiểu Yến hả? Nhà ở đâu, trong nhà có những ai? Con với
Thiệu đã quen được bao lâu rồi?”

Nó quay lại nhìn Văn Thiện với ánh mắt cầu cứu, bà nội anh hỏi nhiều câu cùng lúc như vậy, nó biết trả lời câu nào trước đây. Văn Thiện khẽ bật cười và bước nhanh đến ôm vai bà Hương Thị:

“Nội đang điều tra hổ khẩu nhà người ta à? Nếu nội làm em ấy sợ, chạy mất thì con sẽ bắt đền nội nha.”

Bà Hương Thị vừa đánh nhẹ vào tay cháu trai của mình vừa cười nói:

“Tại nội mừng quá mà, không ngờ cực đá như con lại có người yêu, còn dễ thương như thế nữa chứ.”

Nghe vậy nó liền thắc mắc hỏi:

“Cực đá là sao vậy bà?”

Nó nghiêng đầu nhìn Văn Thiện, rõ ràng là nước da anh trắng mà, đâu có đen đâu, sao lại giống cực đá? Bà Hương Thị khẽ bật cười:

“Lúc trước thằng quỷ này cứng đầu và trầm tính dữ lắm, giống như cực đá vậy đấy.”

Nó lại nhìn Văn Thiện với ánh mắt khó hiểu, anh mà trầm tính sao? Từ khi quen biết anh tới giờ, rõ ràng anh luôn hoà đồng cơ mà.
Văn Thiện vừa giơ ba hộp đồ ăn trên tay mình lên vừa nói:

“Thôi mà, đừng nói xấu con nữa. Con có mua đồ ăn nè, chúng ta ăn cơm đi.”

Bà Hương Thị cầm lấy ba hộp đồ ăn từ tay Văn Thiện và cười nói:

“Con mau lấy bánh quy ra mời Tiểu Yến đi, nội đi hâm cơm và đồ ăn nên hơi lâu.”

Nói xong thì bà quay lưng đi, ra nhà sau. Nó thắc mắc nhìn Văn Thiện:

“Nhà anh có bánh quy?”

Văn Thiện vui vẻ nói:

“Là nội làm cho anh để giành những lúc học bài khuya, đói bụng đó mà. Em đi theo anh.”

Vừa đứt câu thì Văn Thiện kéo tay nó đi. Hoá ra bên trong có một căn phòng lớn. Văn Thiện mở cửa và dẫn nó vào trong. Nó nhìn xung quanh căn phòng Văn Thiện hay sao? Vừa bước vào thì liền thấy một chiếc giường lớn đặt giữa phòng, bên cạnh là tủ đồ bằng cây. Sau cùng là một bàn học, trên bàn có một khung hình hai người con trai. Nó nhìn một là Văn Thiện, còn người đứng bên cạnh thì chẳng biết là ai. Nó đoán, chắc là anh trai của Văn Thiện. Nhờ có cửa sổ nên căn phòng cũng thoát mát.

Văn Thiện bỏ balô nặng nề của mình xuống, rồi cầm hủ thủy tinh dựng đầy bánh quy lên và đưa đến trước mặt nó:

“Em ăn thử đi Tiểu Yến, ngon lắm.”

Nó nhìn và lấy một cái ra, là bánh quy hình con gấu.

Đôi mày xinh đẹp của nó bất giác nhíu lại, có vẻ đang cố nhớ lại chuyện gì đó. Văn Thiện nhìn và hỏi:

“Em sao thế Tiểu Yến, bộ em thấy không được khỏe ở đâu à?”

Nó không trả lời anh, chỉ cằn một miệng bánh quy. Đúng rồi, đúng là mùi vị này rồi. Nó ngẩng mặt lên nhìn Văn Thiện với ánh mắt đầy ngạc nhiên:

“Người mà đã giúp em lúc em đi lạc chính là anh Văn Thiện sao?”

“Gì cơ?” – Văn Thiện đơ người, chẳng hiểu gì hết.

Thật ra gia đình nó ở dưới quê, khi nó được 6 tuổi thì mới lên Sài Gòn này chung sống. Có lần Gia Lâm dẫn nó ra ngoài chơi, muốn thăm thú một vòng Sài Gòn. Nhưng một lúc sau không hiểu tại sao nó thất lạc với anh hai mình, nó đang đứng một con đường vắng.

Trong lúc nó sợ hãi, không tìm được đường về thì một bà lão 70 tuổi bán bông lan dạo cùng với một cậu bé 7 tuổi bước đến hỏi, tại sao nó lại một mình ở ngoài đường. Lúc đó nó rất sợ, chỉ biết khóc thôi, hoàn toàn không nói được gì.

“Anh cho em nè, nín đi.” – Cậu bé 7 tuổi ấy đưa đến trước mặt nó một cái bánh quy hình con gấu và nhỏ nhẹ nói.

Vừa nhìn thấy bánh quy dễ thương ấy thì nó liền nín, nở một nụ cười tươi. Rồi sau đó hai bà cháu đã giúp nó tìm gặp anh hai.

..

“Tới giờ em vẫn còn nhớ mùi vị thơm ngon của bánh quy năm ấy.” – Nó vừa nhìn cái bánh quy trên tay mình vừa nói.

Nghe nó kể nãy giờ Văn Thiện có chút ẩn tượng về cô bé đi lạc 10 năm trước, đúng là bất ngờ mà. Có ai ngờ được anh và nó đã có duyên gặp nhau lúc nhỏ chứ?

Văn Thiện bước đến gần nó hơn và vui vẻ nói:

“Chúng ta thật có duyên với nhau.”

Nó cười thật tươi và xoay vòng:

“Đúng là định mệnh thật rồi.”

Văn Thiện bỗng kéo nó lại, không biết là sơ ý hay là anh cố ý mà cả hai cùng ngã xuống giường. Tư thế của cả hai bây giờ chính là anh đang nằm trên người nó, mặt đối mặt, thật là gần.

Mặt nó ứng đỏ như một quả cà chua chín mọng, trông rất đáng yêu:
“Là anh cố ý, đúng không?”

Văn Thiện nhìn nó với ánh mắt đầy tình cảm và mỉm cười:

“Thật ra anh đã từng mơ thấy em đấy.”

Nó thoáng ngạc nhiên, buột miệng hỏi:

“Thật sao?”

Văn Thiện dùng tay vuốt ve mặt người con gái một cách dịu dàng:

“Lúc đó anh không hiểu tại sao lại mơ thấy em nhưng giờ anh hiểu rồi, hoá ra lúc nhỏ chúng ta đã gặp nhau… Chắc có lẽ lúc đó anh đã yêu em.”

Ngón tay Văn Thiện vuốt nhẹ đôi môi hồng của nó, rồi anh khẽ nhắm mắt lại, muốn chạm nhẹ đôi môi nó. Phút giây đó trái tim nó đập nhanh hơn bao giờ, đôi mắt nó cũng khẽ nhắm lại, mong chờ nụ hôn đầy tình yêu và ngọt ngào của người con trai.

Trong lúc không gian đang lãng mạn, lúc môi sắp chạm môi thì…

“Thiện, Yến, đã có cơm rồi, mau ra ăn đi.” – Tiếng của bà Hương Thị vọng vào đã phá tan không gian lãng mạn của hai người trẻ.

Văn Thiện và nó nhìn nhau mà bật cười, bà nội này biết chọn lúc ghê.

“Dạ tụi con sẽ ra ngay ạ.” – Văn Thiện lớn tiếng nói, rồi đỡ nó dậy:

“Anh có mua thịt kho mà em thích đấy Tiểu Yến.”

Nó nhẹ gật đầu, rồi vui vẻ cùng Văn Thiện ra ngoài ăn cơm với bà Hương Thị. Nhà tuy nhỏ, cơm canh đậm bạc. Nhưng nó cảm nhận được gia đình này rất ấm áp, hai bà cháu Văn Thiện cũng rất yêu thương nhau. Chỉ hơi tiếc là anh trai của Văn Thiện đi làm ăn xa, chưa gặp được thôi…

*********Hết chương 55********
Đọc tiếp nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN