Ký Ức Học Trò - Chương 56 : Tết Tình Duyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Ký Ức Học Trò


Chương 56 : Tết Tình Duyên


Mùa xuân ấm áp bay khắp bốn phương trời, những nụ cười vui cũng nở trên môi tất cả mọi người. Ai ai cũng ăn bận xinh đẹp, còn hoa cỏ thì đua nhau khoe sắc. Những lời chúc đầy tâm ý và kèm theo những bao lì xí đỏ nổi bật, đâu đâu cũng có. Trong bốn mùa, quả thật là mùa xuân được chào đón nhất, mang niềm vui đến trời đất.

Hôm nay là mùng một tết nhưng nhà nó vẫn mở cửa quán bán, bởi đối với ông bà Trần thì nấu ăn chính là hạnh phúc nhất. Những người khách quen đều đến ủng hộ kèm theo lời chúc tốt đẹp. Gia Lâm với nó, hai anh em cũng vui vẻ phụ giúp cha mẹ của mình, vì gia đình là nhất mà.

Khoảng 9 giờ mấy Văn Thiện và Yến Nhi không hẹn mà gặp, cả hai đến nhà nó để chúc tết. Vừa đến trước cửa thì Yến Nhi đã chạm mặt với Gia Lâm, ánh mắt của hai người nhìn nhau đầy bối rối. Sau lần Yến Nhi lỡ miệng nói thích Gia Lâm thì cả hai chưa từng gặp mặt.

Gia Lâm nhếch môi cười nhẹ:

“Năm mới vui vẻ.”

Yến Nhi khẽ gật đầu, rồi nhẹ đáp lại:

“Năm mới vui vẻ.”

Nó đang dọn bàn nghe giọng của Yến Nhi thì liền quay đầu nhìn, thấy Văn Thiện thì nó nở khẽ nụ cười tươi:

“Anh Văn Thiện, năm mới vui vẻ nhé.”

Văn Thiện vui vẻ lướt qua Gia Lâm và Yến Nhi mà bước nhanh đến trước mặt nó, anh rất tự nhiên nắm chặt tay nó và nói khẽ:

“Năm mới đầy hạnh phúc nhé Tiểu Yến.”

Nụ cười trên môi nó càng thêm tươi, từ sáng tới giờ chỉ có lời chúc của anh là khác thôi. Văn Thiện cũng cười tươi, thật lòng anh mong nó luôn được hạnh phúc. Anh và nó ngọt ngào tới tận trời xanh rồi mà hai người kìa vẫn như bức tượng, cứ đứng yên ở đó nhìn nhau. Haizz, đúng là hết biết nói gì luôn.

Lúc này mẹ nó – bà Trần từ trong bước ra, nhìn thấy Văn Thiện thì nhẹ nhàng lên tiếng:

“Là bạn học của Tiểu Yến sao?”

Tụi nó khẽ giật mình, quay qua nhìn. Nó hơi bối rối, không biết giới thiệu như thế nào. Văn Thiện nhẹ cúi đầu chào:

“Dạ con tên Văn Thiện, là bạn chung trường với Tiểu Yến ạ.”

Yến Nhi lúc này đẩy Gia Lâm qua một bên, bước vào và lễ phép cúi đầu chào bà Trần:

“Chào bác, con tên Yến Nhi, là bạn chung lớp với Tiểu Yến ạ”

Nói gì thì nói, quen biết nó lâu vậy. Nhưng đây là lần đầu Yến Nhi đến nhà và gặp ba mẹ nó đấy.

Lúc này Văn Thiện và Yến Nhi bỗng đông tâm nói với giọng đầy vui vẻ:

“Chúng con chúc gia đình mình năm mới vui vẻ và thật nhiều sức khỏe ạ.”

Gia Lâm và nó đứng bên cạnh khẽ cười, Văn Thiện với Yến Nhi có biểu hiện tốt quá chứ.

Bà Trần nhìn Văn Thiện với Yến Nhi mà vui vẻ nói:

“Bác cũng chúc hai đứa năm mới vua vẻ và học hành thật tốt nhé.”

Kèm theo lời chúc tất nhiên là hai bao lì xí đỏ rồi.   Văn Thiện với Yến Nhi rất là mừng khi bà Trần cười nói vui vẻ như vậy, bà đã có ẩn tượng tốt với họ rồi.

Bà Trần khoác vai con gái cưng của mình và nhìn Văn Thiện với Yến Nhi mà nói:

“Mong hai đứa hãy giúp đỡ Tiểu Yến nhà bác nhé, nó hậu đậu dữ lắm.”

Nghe mẹ chê bai mình trước mặt Văn Thiện thì nó liền tỏ ra hờn giận:

“Mẹ đừng nói thế nữa, được không?”

Yến Nhi dùng tay che miệng cười, cô ấy biết nó không muốn mất mặt với Văn Thiện. Nhưng nó hậu đậu, ai mà chẳng biết chứ. Nếu nó tự nhận mình đứng thứ nhất thì chắc chắn rằng, không ai dám nhận đứng thứ hai đâu.

Bà Trần vừa gật đầu vừa cười nói:

“Được, được, mẹ không nói nữa. Con cứ lo tiếp bạn đi.”

Rồi bà nhìn sang Văn Thiện với Yến Nhi mà nói:

“Hai con tự nhiên nhé, muốn ăn gì cứ nói ha.”

Văn Thiện với Yến Nhi nhẹ gật đầu:

“Dạ chúng con cảm ơn bác ạ.”

Bà Trần quay lưng đi, để không gian riêng cho bọn trẻ. Nó cười nói:

“Ngồi xuống đi.”

Yến Nhi với Văn Thiện vui vẻ ngồi xuống. Yến Nhi tò mò hỏi:

“Ủa Vy không qua đây chơi hả?”

Nó cười nói:

“Vy bận hẹn hò rồi mày.”

Yến Nhi khẽ bật cười:

“Vy và anh Nghĩa ít ngọt ngào nhưng lại bề vũng.”

Gia Lâm lúc này bỗng bước đến, lạnh nhạt nói:

“Yến Nhi, trại mồ côi đã xảy ra chuyện rồi, cô muốn đi cùng với tôi không?”

Đôi mắt chim bồ câu xinh đẹp của Yến Nhi hiện lên lo lắng, cô ấy đứng dậy hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Gia Lâm lạnh lùng lắc đầu, mặt rất nghiêm túc:

“Tôi cũng không rõ nữa, phải đến đó mới biết được.”

Yến Nhi không suy nghĩ gì mà gật đầu:

“Được, tôi đi cùng anh.”

Gia Lâm quay qua nhìn nó và ra lệnh:

“Mày ở nhà phụ ba mẹ đó.”

Nó kiên định gật đầu:

“Dạ em biết rồi anh hai.”

Cứ thế Gia Lâm và Yến Nhi đã quay lưng rời khỏi, bắt xe đến trại mồ côi ở ngoại ô Sài Gòn.

Hotboy Văn Thiện nãy giờ cứ ngồi im lặng ở đó, ánh mắt anh tưởng chừng không thể rời khỏi người con gái ở đối diện mình. Mà cũng đúng thôi, hôm nay Tiểu Yến nó quả thật là nổi bật hơn thường ngày rất nhiều.

Vẫn là kiểu tóc cũ, thắt hai bím nhỏ phía trước, phần tóc còn lại thì xoã dài sau lưng. Khuôn mặt mộc thường ngày của nó, hôm nay đã được trang điểm nhẹ. Và một chiếc đầm xoè màu hồng phấn, trông dễ thương vô cùng.

“Này anh Văn Thiện, làm gì mà anh nhìn em dữ vậy?” – Nó lên tiếng hỏi.

Văn Thiện vẫn không thể rời mắt khỏi nó, anh mỉm cười:

“Tại vì hôm nay em đẹp quá đấy.”

Nó nghiêng đầu nhìn ba mẹ mình đang nấu ăn ở phía trước, rồi quay lại nhìn Văn Thiện và hỏi:

“Bộ… anh… không buồn em… vì đã không giới thiệu với mẹ, anh là người yêu của em sao?”

Văn Thiện vẫn mỉm cười, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nó đang để trên bàn và lắc đầu:

“Không cần giới thiệu đâu, vì anh biết trong lòng em luôn có anh mà. Thôi chúng ta đi phụ ba mẹ em đi, khách đông quá.”

Nó liền gật đầu, rồi cùng với Văn Thiện chạy bàn phụ giúp ba mẹ. Nó để Văn Thiện phụ giúp trong ngày tết như vậy, đúng thật là không nên. Nhưng vì nó biết rõ, dù có từ chối anh thì chắc chắn anh vẫn phụ giúp.

Nó bất chợt đứng yên ngắm nhìn Văn Thiện với nụ cười ngây ngô trên môi. Hôm nay anh khoác lên mình một chiếc áo thun tay dài xanh dương với quần tây đen, trông anh vừa đẹp trai vừa lịch sự. Thật thắc mắc, sao cô gái bình thường như nó lại được một đại hotboy như anh yêu nhỉ?

Ngồi trên Taxi nãy giờ mà Gia Lâm và Yến Nhi chẳng nói với nhau câu nào, cả hai đều nhìn ra ngoài xe. Có lẽ do tết người ta về quê thăm ông bà nên đường phố hôm nay hơi vắng vẻ, không đông người qua lại như thường ngày.

Mà sao trùng hợp thế? Nhìn đồ Gia Lâm và Yến Nhi đang khoác trên người mình khiến cho người khác cảm thấy giống đồ cặp của tình nhân lắm đấy.

Gia Lâm đang khoác trên người một chiếc áo sơ mi đỏ tươi với quần tây trắng. Yến Nhi thì xinh đẹp hơn thường ngày, hôm nay cô ấy để mái tóc đen buông dài xuống lưng. Trên người lại đang khoác một chiếc đầm trắng với hoạt tuyết những doá hoa đỏ, rất xinh đẹp.

Chiếc Taxi cuối cùng cũng dừng lại, nơi cần đến thì đã đến. Yến Nhi là người đầu tiên bước xuống xe, vì không biết bọn trẻ đã xảy ra chuyện gì nên cô ấy đang rất lo. Nhưng vừa bước vào thì sự lo lắng trong lòng lập tức tan biến mà thay vào đó là bất ngờ.

Cả căn nhà đầy bông bóng hình trái tim đủ màu sắc, bọn trẻ thì đang đứng một hàng dài và trên tay mỗi đứa đều cầm một hoa hồng đỏ thắm. Yến Nhi buột miệng hỏi:

“Đang có chuyện gì thế này?”

Người quản lí trại mồ côi- bà Bạch với bọn trẻ chỉ mỉm cười, không một ai trả lời Yến Nhi. Lúc này từng đứa trẻ bước đến trao cho người con gái một hoa hồng.

“Hôm nay mùng một tết nhưng cũng là 14/2, lễ tình nhân.” – Một giọng quen thuộc mà lại xa lạ bỗng vang lên phía sau.

Xa lạ là vì thường ngày lạnh như băng mà hôm nay lại trầm ấm. Yến Nhi khẽ xoay người lại nhìn, trước mắt cô ấy là một nụ cười tựa như ánh nắng mặt trời.

Gia Lâm bước từng bước đến đối điện với Yến Nhi, y khẽ nắm lấy tay người con gái và dùng giọng trầm ấm nói:

“Anh thích em, Yến Nhi. Hãy làm bạn gái anh nhé?”

Yến Nhi thoáng ngạc nhiên, bảng băng Gia Lâm đang tỏ tình với cô ấy?

“Anh thật sự rất thích em mà.” – Gia Lâm lại nói khẽ.

Yến Nhi bất giác bước lùi lại một bước và hỏi:

“Anh thích tôi? Thế tại sao lần trước… anh chẳng có phản ứng gì?”

Gia Lâm hiểu ý của Yến Nhi, lần trước chính ở đây cô ấy buột miệng nói thích y mà chẳng nhận được sự đáp trả nào.

Gia Lâm khẽ lắc đầu:

“Chỉ vì anh muốn mình là người ngỏ lời trước thôi. Yến Nhi, anh thật lòng thích em.”

Lời của người con trai này tuy không như rồng bay phụng múa, cũng không đứng trước cả thế giới thét to lên. Nhưng lại khiến trái tim nào đó đập loạn nhịp, nó muốn chấp nhận tình cảm này.

“Đồng ý, đồng ý đi. Chị mau đồng ý làm bạn gái anh Lâm đi chị Nhi.” – Bọn trẻ tinh nghịch nói lớn lên với ánh mắt đầy mong chờ.

Yến Nhi nhìn bọn trẻ, rồi quay lại nhìn Gia Lâm mà nói:

“Anh dạy hư bọn trẻ mất rồi.”

Gia Lâm nắm chặt tay Yến Nhi và thắc mắc hỏi:

“Rốt cuộc em có đồng ý làm bạn gái anh không vậy?”

Yến Nhi khẽ bật cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Vừa nhìn cái gật đầu của Yến Nhi thì Gia Lâm với bọn trẻ liền vui mừng, cả đám ôm chầm lấy cô ấy cùng lúc.

“Này này, ngạt thở quá. Chị vừa mới có bạn trai thôi, vẫn chưa muốn chết đâu.” – Yến Nhi la làng lên trong hạnh phúc tràn đầy.

Không ngờ đôi oan gia gặp là cãi nhau giống cô ấy và Gia Lâm lại trở thành một đôi như thế.

Gia Lâm cũng đang cười tươi, là nụ cười hạnh phúc Hôm nay y thật khác quá, chẳng lạnh lùng mà ngược lại ấm áp. Chính y cũng không ngờ mình lại thích người con gái Yến Nhi này, cô ấy khác xa với người con gái lí tưởng trong lòng y.

Nhưng chuyện duyên phận đôi lúc rất khó nói, không ai biết trước được. Định mệnh đã đến thì ai còn bận tâm những người lí tưởng kia, chúng ta chỉ nghe theo con tim mình nhắc bảo thôi.

*******Hết chương 56**********
Đọc tiếp nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN