Lão công của ta là nữ nhân - Chương 3: Người cũ tìm về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Lão công của ta là nữ nhân


Chương 3: Người cũ tìm về


6h sáng, tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên inh ỏi, với tay tắt đi tiếng chuông rồi lại tiếp tục nằm nướng trên giường.

Ngày mới lại đến, một ngày làm việc vất vả khi phải phê duyệt hàng đống hợp đồng lớn nhỏ, gặp đối tác làm ăn và khi kết thúc lại về nhà, một ngày như thế sắp lặp lại lần nữa.

Trong giấc mơ, mà vẫn thấy những điều ấy làm cho người đang nằm trên chiếc giường lộng lẫy, xa hoa kia ngán ngẫm không muốn dậy chút nào, nhưng rồi chợt nhớ đến hôm nay còn có cuộc họp về một dự án làm ăn lớn vô cùng quan trọng nên không thể nào bỏ lỡ được, người trên giường liền ngồi bật dậy.

Vì chưa tỉnh ngủ hẳn, người ấy mắt nhắm mắt mở ngồi trên giường được một hồi, khi tỉnh ngủ được một chút thì đưa tay vuốt mái tóc bạch kim xoã dài đang lù xù trước mặt ra phía sau, rồi bước xuống giường.

Bước khỏi giường rồi vật vờ đi vào nhà tắm, sau 15 phút vệ sinh cá nhân và thay quần áo xong, bước ra từ trong nhà tắm là một nữ nhân xinh đẹp.

Nói là xinh đẹp nhưng không có nghĩa là vẻ đẹp của người nữ nhân này sẽ giống như những nữ nhân khác mà mang theo vẻ đẹp thuỳ mị, nết na hay dịu dàng.

Nữ nhân này không mang nét đẹp mặn mà như những cô hot girl hiện nay, mà cô mang một nét đẹp quyến rũ, siêu cuốn hút, đặc biệt, cô mang một nét đẹp khá nam tính nên đối với phái nữ đôi khi cô còn được đánh giá cao hơn cả nam nhân thực thụ, không phải chỉ dựa vào vẻ ngoài bóng loáng mà còn là vì tính cách của cô không thể chê vào đâu được, nếu nói theo cách của những nữ nhân nghiện ngôn tình, đam mỹ hiện nay thì cô chẳng khác nào một soái ca bước ra từ truyện ngôn tình, hay như một anh công soái ca ôn nhu đi ra từ đam mỹ.

Mặc dù, cô không mang tính cách bá đạo, lạnh lùng hay cao lãnh của những anh chàng tổng tài nhưng đó cũng chính là sức hút chí mạng của cô đối với phái nữ.

Khi chuẩn bị xong tất cả, cô bước xuống lầu trong bộ trang phục áo sơ mi trắng cùng với quần tây trắng, vừa bước đi tiêu sái xuống từng bậc thang vừa cài hai cái khuy ở phần tay áo với mái tóc trắng được xoã dài, ngay lúc này, trông cô đẹp chẳng khác nào mỹ nam bước ra từ truyện tranh, mặc dù, cô là female.

Người làm trong nhà, nhất là những cô hầu trẻ tuổi lúc nào cũng mê cô say đắm, họ vừa trông thấy cô từ phòng bước xuống liền tranh nhau chạy đến bên cạnh .

” Thưa cô chủ! Bữa sáng đã được sẵn sàng, mời cô chủ lên dùng bữa. Nếu cô chủ không chê thì ăn em luôn cũng được ahihi. ” – Một cô hầu trẻ trung tầm 19 tuổi đỏ mặt ngượng ngùng nói lí nhí những câu nói sau cùng.

” Cô chủ lối này! Này tránh ra coi.” – Một cô hầu nói với cô rồi quay sang xua đuổi những cô hầu khác đang bám dính lấy chủ nhân của ngôi nhà .

Cô lúc này chỉ biết cười rồi cho qua, vì cô không muốn làm khó dễ người làm của mình, chẳng qua họ mến cô nên mới thế, cũng vì không muốn làm cho họ buồn, dù sao cũng là tấm lòng họ nên cô chỉ mỉm cười rồi bước đi đến bàn ăn.

Chính vì tính cách như thế, nên những nữ nhân từng tiếp xúc qua với cô điều rơi vào lưới tình, dù có nữ nhân nào tự tin mình thẳng hoàn toàn đi chăng nữa, nhưng chỉ cần qua vài lần tiếp xúc với cô thì đều bị bẻ cong hoàn toàn, à không, nói chính xác hơn là tự nguyện bị bẻ cong.

Sau khi dùng bữa sáng, cô nàng ngồi xem tin tức về chứng khoáng, thị trường. Đúng 7h, cô lấy áo vest trắng khoác bên ngoài sơmi, rồi lấy túi xách được để bên cạnh, bước ra lấy xe đi đến công ty. Vừa ra đến gara, điện thoại cô đột nhiên vang lên, lấy điện thoại ra xem thì màn hình hiện lên một số điện thoại lạ, cô dự định sẽ không nhắc máy, nhưng rồi không hiểu vì điều gì đã thúc đẩy cô nghe cuộc gọi từ số lạ ấy.

” Ai đấy? ” – Cô nói.

” Hy! Là em đây! Ôn Vũ Đình đây! ” – Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói ngọt lịm của nữ nhân.

” Tiểu Vũ? Là Tiểu Vũ! Là em sao? ” – Cô tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ nữ nhân tên Ôn Vũ Đình kia.

” Phải!!! Là em đây! Lâu rồi chúng ta không liên lạc với nhau, chắc được 5 năm rồi nhỉ. Em gọi điện chỉ để muốn biết dạo này Hy sống có tốt không thôi, với lại em muốn báo cho Hy biết là em về nước rồi! ” – Nữ nhân tên Vũ Đình trả lời bằng giọng nói đầy ngọt ngào và gần gũi.

” Thật là em sao? Bấy lâu nay sao em không liên lạc với tôi, đột nhiên em biến mất như bốc hơi khỏi thế giới này em có biết tôi rất lo lắng cho em không hả? Em về nước rồi? Có cần tôi ra sân bay đón em không? ” – Bạch Hy bất giác nhoẻn miệng cười, thanh âm mang theo chút ôn nhu lẫn nuông chiều.

” Em….em…em….Em có thể tự đi được. Hy không giận em sao? Giận em vì đột ngột bỏ đi mà không nói tiếng nào. ” – Giọng nói của Vũ Đình mang một theo sự ăn năn, nhẹ nhàng đáp lại.

” Giận! Tất nhiên tôi rất giận em! Em có biết, vì em mà tôi lúc đó như phát điên lên mà lục tung cái thành phố này để tìm kiếm em không ? ” – Bạch Hy hơi nghẹn lại rồi tiếp tục dùng ngữ điệu ôn nhu như ban đầu mà trả lời Vũ Đình.

” Em…em..em xin lỗi! Hy không giận em là tốt rồi, tốt rồi…hức hức ! ” – Đột nhiên cô nàng Tiểu Vũ nghẹn ngào rồi dường như bắt đầu bật khóc.

Bạch Hy lúc này chỉ biết im lặng lắng nghe những tiếng khóc thúc thít của cô nàng thông qua điện thoại, cô không biết phải dỗ dành cô nàng sao cho đúng cách nên cô chỉ biết im lặng lắng nghe tiếng khóc của Ôn Vũ Đình. Đợi đến khi Vũ Đình hết khóc thì Bạch Hy cũng dường như được thả lỏng hơn.

” Nín rồi sao? Tại sao em lại khóc cơ chứ? Người khóc là tôi mới phải, dù sao tôi cũng là người bị bỏ rơi cơ mà! ” – Trong giọng nói của Bạch Hy chứa đựng sự cưng chiều lẫn dịu dàng, cô nàng phì cười dỗ dành Tiểu Vũ.

” Không … không có! Em tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Hy một lần nào nữa đâu! Híc híc ” – Vũ Đình nói với giọng vẫn còn chút nghẹn ngào nhưng lời nói chắc như đinh đóng cột.

Lời nói đó thốt ra từ miệng Ôn Vũ Đình làm cho Bạch Hy vốn dĩ đang hồi tưởng lại chuyện xưa có chút thương tâm nhưng giờ đây cô chợt phì cười vui vẻ. Hai người tán gẫu hỏi thăm nhau vài câu thì Bạch Hy cũng nói ngắt máy để chuẩn bị đi làm

Sau khi nhận được cuộc gọi từ người nữ nhân tên Ôn Vũ Đình và được gọi là Tiểu Vũ kia thì tâm trạng cô ngay lúc này vui vẻ hơn bao giờ hết. Như mọi ngày bình thường khác, cô lái chiếc xe thể thao màu xám của mình đến công ty. Đến nơi, nhân viên nữ lẫn nam đều đứng chờ cô ở cửa lớn, khi bước ra khỏi xe thì liền có tiếng hò hét của nhân viên nữ, nếu là ngày thường cô sẽ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua, nhưng ngay bây giờ tâm trạng của Bạch Hy đang rất tốt nên cô không ngần ngại tặng cho bọn họ một nụ cười hết sức toả nắng cùng ôn nhu

Nụ cười ấy của Bạch Hy dường như muốn cướp đi hết trái tim của nam nhân lẫn nữ nhân nơi đây, ngay lúc đấy, đối với bọn họ, nơi hiện tại đang đứng chẳng khác nào thiên đường còn Bạch Hy – vị chủ tịch đáng kính của họ chẳng khác nào một vị thần quyền lực cùng nhan sắc xinh đẹp xuất thần, chỉ cần một nụ cười mà dễ dàng nắm trọn con tim của biết bao người đang đứng đây.

” Hôm nay, chủ tịch trông có vẻ khác lạ hơn thường ngày thì phải. ” – Một nhân viên nữ nói.

Phải! Người nữ nhân với mái tóc bạc kim, với tâm trạng cực kì cao hứng, cực kì vui vẻ hơn thường ngày vừa rồi, với vẻ ngoài cực soái kia chính là vị chủ tịch bí ẩn mà cánh nhà báo ngày đêm tìm kiếm.

Cô là Bạch Hy – cháu gái cưng của Bạch Hạc Thiên – người đừng đầu gia tộc họ Bạch.

” A A A!!!! Chủ tịch đang nhìn tui cười kìa bà! “

” Không! Chủ tịch là nhìn tui! “

” Mấy người đừng ảo tưởng nữa, rõ ràng là chủ tịch cười với tui. “

Cả đám nhân viên nữ nháo nhào la hét làm loạn tranh giành xem người mà chủ tịch nhìn cùng nở nụ cười là với người nào.

” Wao!!! Để nhìn ngắm được vẻ mặt này của chủ tịch là cả một vấn đề lớn. Không phải ai cũng có thể nhìn ngắm một người xuất chúng xuất thần như vậy đâu. Chúng ta thật may mắn khi được làm việc tại Bạch thị. “

Câu nói làm cho cả đám đông đứng bên ngoài cửa lớn ra vào Bạch thị một phen đồng thanh tán thành.

Họ cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi được làm việc ở Bạch thị và cảm thấy thật may mắn khi có một người chủ tuyệt vời như Bạch Hy đây.

Ai nấy cũng tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc hơn nữa, họ tình nguyện làm việc bán sống bán chết và nguyện hi sinh hiến dâng cả tâm hồn lẫn thể xác của mình miễn là người kia cần tới họ. Bây giờ trên dưới cả Bạch thị này đều nguyện trung thành với Bạch Hy mà không bao giờ phản bội lại cô.

” Để được thấy vẻ mặt tươi cười này của chủ tịch một lần nữa chúng ta cần phải chăm chỉ hơn, chúng ta sẽ không để chủ tịch của chúng phải thất vọng. Fighting! ” – Một nhân viên đứng lên hô hào rồi đám đông liền hưởng ứng.

” PHẢI!!! Chúng ta không thể làm chủ tịch thất vọng. Làm việc thôi!!! ” – Chỉ vì một câu nói động đến vị chủ tịch thần thánh kia mà lại làm cho đám nữ nhân viên đang rạo rực hò hét chỉ vì một nụ cười liền trở lại nghiêm túc mà lao đầu vào công việc.

Có thể nói rằng, đối với tất cả nhân viên ở Bạch Thị, đối với họ, vị chủ tịch giống như là thần thánh vậy, họ nguyện vì chủ tịch mà làm tất cả, nhất là đối với nữ nhân làm việc ở đây . =))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN