Lão công của ta là nữ nhân
Chương 5: Đền bù
Vì chân bị trói lâu bằng dây thừng nên có chút hơi đau không thể đi nhanh được mà Bạch Hy lại đi quá nhanh , khi bước xuống bậc thềm cuối cùng thì cậu lại bị bước hụt vì chân quá tê và mỏi làm cho cậu té bật ngửa người về phía sau. Lúc này, cậu cứ tưởng mình sẽ đi toi rồi, mình sẽ té dập chảo cho coi thì không biết Bạch Hy xuất hiện từ phía sau cậu lúc nào không hay, ôm lấy eo cậu giữ lại, rồi kéo cậu lên, do hơi mạnh tay làm cậu mất đà ngã vào lòng cô. Bạch Hy cao 1m87, một chiều cao lý tưởng đối với tất cả nam nhân lẫn nữ nhân, còn Lạc An Nhiên – cậu đây chỉ cao 1m69, một chiều cao chuẩn đối với nữ nhân, nên khi ngã nhào vào lòng của cô thì Bạch Hy ôm trọn cậu vào lòng mình.
Cậu hết sức bất ngờ khi bị ngã như vậy, chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên, cổ tay cậu bị giật mạnh về phía trước, Bạch Hy kéo tay cậu đưa lên trước mắt xem.
Nơi bị dây thừng trói, do bị siết chặt ở cổ tay quá lâu làm cho tay cậu hiện lên những vết hằn đỏ in rõ rệt trên cổ tay, vừa trông thấy vết hằn, cô liền nhìn chăm chăm vào vết thương trên cổ tay An Nhiên cất giọng hỏi.
” Lúc sáng ,trước khi tôi rời đi, tôi đâu thấy trên cổ tay cậu có vết này. Tại sao lại có vết này ? ” – Bạch Hy hơi chau mày lại khi nhìn thấy vết hằn in trên cổ tay trắng noãn của cậu.
” Không phải cô kêu hai tên kia dùng dây thừng trói tôi lại à! Lại còn hỏi thừa, giả vờ ngây thơ à ! ” – Cậu khinh bỉ nói.
Nghe cậu nói hết câu, cô liền ngộ ra lý do vì sao cậu lấy có vết tích này, Bạch Hy mặt không biến sắc nhìn không ra được biểu tình, cô dẫn cậu đi lại vào trong để gặp hai tên bảo vệ kia.
” RẦM! ” – Vẻ mặt không chút biểu tình, Bạch Hy đẩy mạnh cửa phòng bảo vệ làm cho hai tên kia giật bắn người nhảy dựng lên. Vừa thấy mặt hai tên đó, cô liền nở nụ cười hỏi, nụ cười tươi đến mức có phần trông hơi đáng sợ.
” Tôi muốn hỏi hai người đây là cái gì ? Tại sao tay cậu ấy lại bị như vậy? Chẳng phải tôi bảo hai người trông chừng cậu ấy à? ” – Cô dùng nhẹ giọng tươi cười nhìn thẳng đối phương rồi nắm cổ tay cậu đưa lên trước mặt hai tên bảo vệ.
“Dạ … dạ …. dạ là do…Không phải ngài bảo chúng tôi làm vậy sao ạ ? ” – Tên bảo vệ mặt mày xanh lè đáp.
” Tôi bảo hai người trông chừng cậu ấy, không để cậu ấy chạy lung tung, khi tôi về sẽ xử lý, tôi có bảo hai người sử dụng cách này trấn áp cậu ấy à? ” – Cô thu lại vẻ tươi cười nghiêng đầu nhìn hai người bảo vệ.
” Dạ…dạ…..dạ không có ạ ! ” – Hai tên bảo vệ run run đáp, mặc dù, cô chẳng lớn tiếng hay tỏ ra hung dữ nhưng chẳng hiểu sao hai người bọn họ lại cảm thấy áp lực vô cùng.
” Ngày mai ! Hai người không cần tiếp tục đi làm nữa. Ở Bạch thị không tuyển nhân viên có thái độ giống như mấy tên vô lại – côn đồ. ” – Bạch Hy hạ mắt nhìn hai tên kia, tuy vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường nhưng lúc này xung quanh cô như bao phủ một tầng khí lạnh.
” Chúng…chúng tôi biết lỗi rồi, xin ngài đừng đuổi chúng tôi. ” – Hai tên vừa nghe bị sa thải liền như khóc lóc cầu xin.
” Thôi được rồi! Tôi cho hai người một cơ hội, nếu còn sai sót thì đừng trách. Còn không mau xin lỗi cậu ấy! ” – Nói rồi Bạch Hy cười quỷ dị nhìn hai người kia rồi hướng mắt về phía cậu hằn giọng nói với bọn họ.
” Vâng ! Vâng ! Thưa ngài, bọn tôi sẽ không tái phạm nữa. Cảm ơn ngài! Chúng tôi xin lỗi cậu vì đã làm cậu bị thương, xin lỗi, xin lỗi ! ” – Hai tên bảo vệ mừng rỡ liên hồi cúi đầu dạ vâng cảm tạ cô rồi qua sang cậu liên tục nói lời xin lỗi.
Còn cậu , thì đang vô cùng ngỡ ngàng trước hành động vừa rồi của Bạch Hy, cậu không ngờ rằng nữ nhân này chỉ vì một tên nhân viên thực tập quèn như cậu lại chạy đến đây hỏi tội hai tên đã làm cậu bị thương như vậy, lúc này cậu cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn về cô được một chút ít.
Nhưng rồi cậu lại thắc mắc không biết cô có thân phận gì để có thể đuổi việc hai người kia. Có thể, là giám đốc của Bạch thị hay phó giám đốc gì đó, nhưng cậu không quan tâm cô làm chức vụ gì, miễn sao cô đền bù thiệt hại cho cậu là được.
Giải quyết xong hai tên bảo vệ, cô dẫn cậu ra lấy xe rồi đưa cậu đi mua kính mới.
An Nhiên cứ ngỡ rằng Bạch Hy sẽ đưa cậu đến những cửa hàng bán kính bình thường để mua lại kính mới cho đỡ tốn, vì ở thành phố này những cửa hàng lớn lúc nào cũng đắt đỏ với lại đối với cô thì cậu chẳng qua là một người xa lạ nên đâu cần phải bỏ ra nhiều tiền chỉ đền lại cái mắt kính cho cậu.
Và đối với một tên nhân viên thực tập quèn như cậu thì từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ mua một thứ gì đó ở những cửa hiệu lớn và nổi tiếng, đến mơ cậu còn chẳng dám mơ nữa là, vì nó quá xa xỉ đối với cậu.
Khi đến nơi, Bạch Hy dừng xe ở bãi đậu xe rồi nắm cổ tay dẫn An Nhiên đi vào một cửa hàng lớn – có tiếng tăm nhất thành phố. Đứng trước một cửa hiệu lớn như vậy làm cho cậu thấy vô cùng choáng ngộp trước sự hoành tráng của nó.
” Sao cô dẫn tôi đến đây? Cô đưa tôi đến những cửa hàng mắt kính bình thường được rồi. Chứ vào đây tôi làm gì có tiền mà trả nổi . ” – An Nhiên kéo Bạch Hy đứng lại trước cửa, nói với vẻ mặt hoang mang.
” Tôi có nói là sẽ để cậu trả sao? Kính của cậu là do tôi đạp gãy thì tôi sẽ mua cái mới đền cho cậu. ” – Bạch Hy nhìn vẻ hoang mang của người trước mắt mà cảm thấy buồn cười nhưng rồi lại giả vờ như bình thường.
” Thôi! Ở đây đắt lắm , chúng ta đi nơi khác mua. ” – An Nhiên lôi tay cô quay trở ra.
” Chào mừng quý khách,xin mời vào trong xem kính ạ ! ” – Cậu vừa kéo tay cô quay đi thì một cô nàng nhân viên đi ra chào hỏi rồi dẫn hai người vào trong, lúc này cậu đành bất lực mà theo hai người vào bên trong.
Bên trong cửa hàng vô cùng lộng lẫy với nội thất đắt tiền, bóng bảy. Sự lộng lẫy của nó làm cho cậu cảm thấy càng lúc càng hoang mang, cửa hàng càng lộng lẫy thì cũng như nói lên được giá thành của sản phẩm sẽ càng đắt đỏ ra sao.
Nhìn về hướng Bạch Hy đang đứng, An Nhiên trông thấy người nữ nhân này rất bình thản, cứ như đó là một chuyện vô cùng bình thường, cứ như đó là nơi mà cô đã ra vào rất nhiều lần.
Bạch Hy thì đi phía trước nghe tư vấn của nhân viên và chọn kính cho cậu, còn cậu thì chỉ biết đi sau lưng cô một cách rụt rè. Đi đến một tủ kính lớn trưng bày đủ loại mắt kính thì cô dừng lại ngắm nhìn một lát rồi gọi nhân viên lại.
” Lấy cái này cho tôi xem . ” – Bạch Hy chỉ tay về phía cái mắt kính có màu xám bạc
” Dạ thưa quý khách! Đây là mẫu mới nhất của chúng tôi, gọng kính được làm từ Titanium. Như quý khách đã biết thì Titanium là kim loại siêu cứng, siêu nhẹ, siêu bền , không bị ăn mòn, không gây dị ứng. Không chỉ vậy, tròng kính còn nhẹ, khó vỡ và chống tia cực tím rất tốt. ” – Nhân viên bán hàng tư vấn nhiệt tình.
” Tôi thấy cái này rất được, rất hợp với cậu, cậu thấy sao? ” – Bạch Hy quay sang hỏi An Nhiên đang đứng lấp ló sau lưng mình.
” Nếu cô thích thì cứ lấy cái đó đi, dù sao cô cũng là người trả tiền mà. ” – An Nhiên đáp lại với giọng đầy sự bất mãn .
” Vậy thì tôi lấy cái này. ” – Bạch Hy đưa cái kính cho nhân viên gói lại rồi cô nhìn cậu, trông thấy vẻ mặt phụng phịu vô cùng bất mãn của cậu làm cho cô không nhịn được mà cười ra tiếng, thấy Bạch Hy cười, An Nhiên liền dùng ánh mắt dữ tợn hung hăng nhìn cô.
Khi đi ra quầy thanh toán, An Nhiên vẫn cứ vậy mà núp sau lưng Bạch Hy mà đi, khi đi ngang những nhân viên nữ đứng gần đó thì cậu thấy họ nhìn hai người rồi bán tán xôn xao và cậu nghe rất rõ những gì họ nói vì độ thính tai của cậu là đạt 10/10.
” Đây thưa quý khách ! Của quý khách hết 150000$ ! ” – Nhân viên ở quầy thanh toán.
Nghe đến giá tiền, cậu lúc này há hốc mồm hết cỡ nhìn Bạch Hy thanh toán tiền, đi ra khỏi cửa hàng cô đưa cái túi đựng mắt kính đưa cho cậu, cậu nhận lấy cái túi với vẻ mặt không hài lòng.
” Cái kính này đắt lắm đó! Tôi làm việc một năm chưa chắc gì đã mua được nữa, sao cô phung phí thế. Nữ nhân các cô lúc nào cũng vậy à ? ” – An Nhiên cực kì bất mãn nói.
” Có gì to tát đâu! Dù sao cũng là tôi làm sai trước nên muốn đền lại kính cho cậu thôi, giá cả có là gì. Miễn sao nó hợp với cậu là được rồi. Cậu lấy ra đeo lên thử đi xem có hợp không? ” – Đối phó với sự bất mãn của cậu, cô chỉ mỉm cười rồi giục cậu lấy kính ra xem, nhưng rồi cậu không chịu mà bảo rằng về nhà mới mở ra thử kính.
Mua kính xong, cô lái xe đưa cậu về đến tận nhà, khi cậu đã vào nhà rồi thì cô cũng lái xe đi mất.
Đưa cậu về đến nhà, cô trở về lại công ty để lấy tài liệu rồi trở về nhà sau một ngày tốn tiền mà còn bị mắng là ” đồ xui xẻo “.
Về đến nhà, cô lái xe vào gara rồi đi vào nhà, như bao ngày khác , lúc nào cũng có người chờ sẵn trước cửa lớn, khi cô về, liền có người đứng đó sau cánh cửa lớn sẽ nhận lấy áo khoác của cô đem vào phòng giặt giũ treo lên để chuẩn bị đem đi giặt.
Còn cô, sau khi tắm xong thì lại lấy đống tài liệu ra xem và tiếp tục làm việc đến tận khuya rồi mới lên giường ngủ, khi chuẩn bị đi ngủ thì cô như chợt nhớ ra điều gì đó liền thay đồ rồi lấy chìa khoá xe chuẩn bị ra khỏi nhà lần nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!