Lão công của ta là nữ nhân
Chương 6: Ngày bình yên trước đêm bão giông
Nhìn ngắm cái mắt kính đủ lâu, rồi cậu mới đeo thử kính. Quả không hổ danh kính đắt tiền, cái mắt kính khi đeo cho cậu cảm giác rất tuyệt, không nặng như cái kính đã bị gãy lúc chiều, tròng kính thì rất trong , nhìn rất rõ mà không hề có cảm giác nặng mắt, cậu rất hài lòng với nó và cậu đặc biệt hài lòng khi cái kính này rất hợp với cậu.
Mải mê nhìn ngắm mình trong gương khi đeo kính mới làm cho cậu quên mất đi những mệt mỏi, những cảm xúc tiêu cực, nhưng rồi cậu chợt nhớ ra.
” Hình như mình chưa hỏi tên cô ta! Chết thật ! Mình đúng là não cá vàng mà ! – Cậu thầm trách mình vô ý.
Đêm cũng đã khuya, cậu đành tạm gác mọi chuyện qua một bên rồi đi tắm để đi lên giường ngủ. Tắm xong, cậu vừa lau khô tóc vừa bước ra khỏi nhà tắm, đi đến bên giường ngủ, cậu chưa kịp ngồi xuống giường thì cậu nghe bên dưới nhà cậu có tiếng máy xe moto vang lên inh ỏi phá tan bầu không gian yên tĩnh.
” BRỪM!!! BRỪM!!! “
Nghe tiếng máy xe, cậu cứ tưởng có người nào đó đêm khuya vẫn còn quấy phá mà không để cho người khác nghỉ ngơi, cậu dự định ra ngoài sẽ mắng cho người đó một trận ra trò.
Ra đến bên ngoài, từ trên nhà nhìn xuống, cậu thấy bóng người nữ nhân với mái tóc màu bạch kim kia đang trên chiếc moto phân khối lớn nhìn lên phía nhà cậu, với mái tóc nổi bật như vậy, khỏi cần đoán cậu cũng biết là ai.
Người nữ nhân hướng về phía cậu ngoắc tay tỏ ý muốn cậu xuống gặp, hiểu ý của người đó, cậu liền đi xuống nhà, tiến đến nơi chiếc moto đang đỗ bên đường.
” Có chuyện gì? Cô có biết giờ khuya lắm rồi không? Cô không định cho ai ngủ à ? ” – Cậu nhăn mặt bất mãn nói.
” Nè! Xém chút là tôi quên, may là tôi kịp nhớ ra nên mới đem đến cho cậu này. ” – Bạch Hy cười một cách trìu mến, đưa tuýp thuốc ra trước mặt cậu.
” Cái gì đây? ” – An Nhiên nhận lấy tuýp thuốc, tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
” Cổ tay với cổ chân bị thương mà, thoa cái này sẽ bớt sưng, bớt đỏ lại đấy. Dùng đi! Tốt lắm đó! ” – Bạch Hy nói rồi mỉm cười nắm lấy cổ tay cậu xem vết thương.
” Rồi! Rồi! Tôi sẽ dùng nó! Cô về đi, khuya lắm rồi, tôi còn ngủ nữa ” – An Nhiên nhanh chóng thu tay lại rồi xua đuổi cô về.
” Vậy tôi về đây! Cậu ngủ ngon ! ” – Nói rồi Bạch Hy nổ máy chạy đi.
Bạch Hy chạy đi được đoạn xa rồi An Nhiên mới lên nhà, lên đến phòng, nhìn tuýp thuốc trong tay , cậu bất giác mỉm cười rồi chợt nghĩ.
” Không biết là do cô ta cảm thấy có lỗi nên mới đối xử như vậy với mình hay là do cô ta thật sự tốt bụng đây! ” – An Nhiên vừa nhìn thứ trong tay vừa nghĩ thầm.
Thoa thuốc xong, An Nhiên cũng lên giường chìm vào giấc ngủ.
Ngày mới lại đến, nắng mặt trời chiếu rọi vào khắp căn phòng nhỏ của An Nhiên làm bừng sáng cả gian phòng.
Kể từ ngày đầu tiên Lạc An Nhiên – cậu thực tập tại Bạch Thị cũng đã được được 2 tháng rồi, và bây giờ đã bước vào tháng cuối cùng của kì hạn thực tập. Cũng đến lúc cậu sắp kết thúc thời gian thực tập, An Nhiên cũng dần quen với công việc, thân thiết với đồng nghiệp hơn, nhất là đối với đồng nghiệp nữ.
Nhớ đến ngày đầu đi làm, cậu liền bị các đồng nghiệp nữ vây quanh tra hỏi một phen hú vía rồi bắt đầu làm quen với cậu.
” Cậu là nhân viên thực tập mới đúng không? ” – Một tiền bối nữ hỏi cậu.
” Dạ vâng! Tôi là nhân viên thực tập từ trường đại học S, tôi tên là Lạc An Nhiên, xin được chỉ dạy ! ” – Cậu chào hỏi lễ phép. Sau màn chào hỏi đó thì đám đồng nghiệp nữ liền cao hứng.
” Ôi trời! Không những cái tên nghe nữ tính, mà trông cậu cứ như tiểu mỹ thụ trong truyền thuyết ấy! ” – Một nhân viên nữ mắt sáng rực nói.
” Khai thật đi! Cậu là thụ đúng chứ ! ” – Người khác liền chen vào
” À…À …..Thì…Đúng, tôi là thụ! Nhưng tôi là Bisexual, mọi người sẽ không định kì thị tôi đấy chứ ! ” – Cậu hoang mang đáp
” Làm gì có đâu nào! Chúng tôi rất ủng hộ LGBT, thời buổi gì rồi mà còn kì với chả thị . ” – Người nhân viên nữ nọ nói .
Mơ đến đấy, giấc mơ liền chuyển cảnh lúc An Nhiên đi mua kính cùng người kia, khi đi ngang qua những cô nàng nhân viên ở cửa hàng thì họ nhìn Bạch Hy với cậu bằng ánh mắt mơ hồ rồi nhìn nhau cười khúc khích, cậu vẫn còn nhớ như in những gì cậu nghe được từ họ.
” Hai người đó nhìn như một cặp ấy! Người nữ thì trông như mỹ nam, còn người nam xinh như mỹ nữ ấy. Cặp đôi này lạ ghê! ” – Nhân viên nọ nói với điệu bộ lạ lẫm.
” Nhưng đáng yêu mà! Tôi cá là cậu trai kia nằm dưới ” – Nhân viên khác nói rồi cười khúc khích.
Giấc mơ tái diễn lại những gì An Nhiên nghe được vào hôm đi chọn kính, nghe đến đó cậu liền bật người dậy, bị giấc mơ làm cho tỉnh ngủ, An Nhiên ngồi trên giường ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nhìn đến cái đồng hồ được để cạnh giường.
” Chết rồi! Trễ giờ làm mất! ” – An Nhiên nhìn đồng hồ rồi cuống cuồng lên chạy vào nhà tắm chuẩn bị.
Bây giờ là 7h19 phút, An Nhiên đi đến công ty trễ hơn thường ngày gần 20 phút, có lẽ, do hôm nay cậu ngủ ngon hơn thường ngày kể từ khi bắt đầu kì thực tập đến nay nên mới như vậy.
Đã được một tuần kể từ cái chuyện lần trước, khi cậu vô duyên vô cớ bị đạp gãy kính, đã vậy còn bị bắt nhốt trói tay trói chân nữa chứ, cũng chính vì vậy mà lần đó, qua ngày hôm sau khi cậu đi làm liền bị cấp trên tức là vị trưởng phòng họ Lâm mắng cho té tát.
Và hôm nay, như thường lệ cậu nhanh chóng chuẩn bị rồi chạy đến công ty làm việc.
Mặc dù, từ lúc kính gãy cậu liền lập tức được bồi thường cho cái kính mới đắt tiền kia thì cậu hầu như chẳng dám mang ra sử dụng vì nó có giá trị quá lớn so với cậu và cậu thực chẳng muốn làm trầy xước hay muốn kính của mình cũ đi chút nào nên cậu chẳng dám dùng, nhưng cũng thực bất tiện khi bị cận mà phải làm việc hoặc ra đường mà không có kính nên cậu quyết định hôm nay sẽ mang kính đi làm.
Ngày hôm nay, sau một tuần không có kính, cậu lại tiếp tục mang kính trở lại mà còn là kính đắt tiền liền thu hút làm cho đám nhân viên nam nữ tụ tập lại chổ cậu đang làm việc.
” Này An Nhiên! Cặp kính này vừa mới ra mắt gần đây thì phải và còn là bản giới hạn nữa, đúng không? ” – Một nhân viên nam chăm chú nhìn cặp kính của cậu rồi hỏi
” Phải rồi! Mà tôi nhớ không lầm nó trị giá hơn 100000$ lận! ” – Người nhân viên khác chen vào.
Mải mê bàn luận về cặp kính mà mọi người không hề nhận ra rằng vị chủ tịch thần thánh của bọn họ đang đứng sau lưng.
Bạch Hy không lên tiếng mà chỉ im lặng nhìn họ ồn ào được một lúc rồi bắt đầu lên tiếng.
” Đến giờ giải lao rồi à! Mọi người làm việc thật vất vả quá nhỉ? ” – Cô nhẹ nhàng nói, đám người kia vừa xoay lại liền thấy con người cao quý mà họ kính trọng đang đứng sau lưng họ với vẻ mặt tươi cười đến đáng sợ kia, thấy vậy họ liền lập tức giải tán để làm việc, lúc này cô mới hỏi cậu.
” Sao rồi? Cổ tay cậu thoa thuốc đỡ hơn chưa? ” – Cô ôn nhu hỏi.
“Đỡ nhiều rồi! Cảm ơn, tuýp thuốc của cô. ” – Nghe cậu nói vậy, cô cũng chỉ gật đầu hài lòng rồi rời đi.
Sau khi Bạch Hy rời đi, An Nhiên lại tiếp tục thắc mắc rằng không biết ở Bạch thị nắm chức vụ gì mà tất cả bọn đồng nghiệp trong văn phòng cậu chỉ vì một cái nhìn và một câu nói nhẹ nhàng mà liền lập tức trở lại làm việc chăm chỉ như vậy, chắc có lẽ cô nắm một chức vị khá cao trong Bạch thị đây, có thể là giám đốc hoặc tổng giám đốc cũng không chừng, cậu bắt đầu suy đoán lung tung.
Lúc ấy, khi Bạch Hy đã đi mất thì toàn bộ nhân viên của bộ phận cậu đang cúi đầu làm việc đều ngước lên hướng ánh mắt về cậu, có ánh mắt ngạc nhiên, có ánh mắt ngưỡng mộ nhưng đan xen đó cũng có những ánh mắt chứa đựng sát khí vì ghen tị .
” Cậu có quan hệ gì với người khi nảy vậy? ” – Một nhân viên nữ hỏi với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
” Không có quan hệ gì cả! ” – An Nhiên không chút mảy may đáp lại rồi lại tiếp tục làm việc như không có gì
Lạc An Nhiên – cậu, lúc ấy, không hề ngờ rằng sau ngày hôm nay, sau cuộc hỏi thăm tại công ty sẽ lại mở đầu cho chuỗi sóng gió của cậu tại Bạch thị ở những ngày còn lại của thời hạn thực tập.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!