LÀ ANH HAY LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Gậy ông đập lưng ông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


LÀ ANH HAY LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM


Gậy ông đập lưng ông


– Khương Vỹ, hôm nay có tâm sự gì à? Cậu trông thơ thẩn suốt từ sáng đến giờ.
Tôi và Trí Nam như thường lệ đi ăn tối cùng nhau sau khi tan làm. Cuối cùng cũng thấy chúng tôi ở cạnh nhau, ông chủ nhà hàng rất vui vẻ, còn chiêu đãi tôi nhiều món ngon. Chỉ có điều từ lúc tôi thấy lá thư của Trí Nam gửi cho Kate, trong lòng có chút không vui. Phải chăng tôi đang ghen? Cứ ngỡ mình không thèm chấp nhặt với quá khứ của cậu ấy, Kate là ai tôi cũng mặc kệ. Vậy mà tôi nào có cao thượng đến thế, cứ thấy trong lòng có chút ấm ức. Cậu ta còn hứa hẹn chờ đợi với người con gái khác nhưng tôi cũng tò mò về cô gái tên Kate ấy lắm. Lần trước tôi đã tự đánh mất cơ hội nghe chuyện về cô bé đó. Lần này chỉ sợ cạy miệng Trí Nam không phải dễ. Tôi phải nghĩ cách thôi.
– Không có gì, chuyện công việc thôi.
– Thật vậy sao? Mình chưa từng thấy công việc khiến tâm trạng cậu không tốt.
– Andy, hôm nay công việc không suôn sẻ, rất muốn uống rượu. Cậu uống với mình nha.
Trí Nam bất ngờ trước lời đề nghị của tôi nhưng cũng vui vẻ đồng ý. Đúng chỉ có cách này, chuốc cho cậu ấy say mới mong cậu ấy không nghi ngờ, mạnh dạn nói ra những bí mật trong lòng.
– Cạn!
– Cạn! Chúc cho bạn gái mình sẽ mau lấy lại cảm hứng trong công việc.
Tôi và Trí Nam làm hết ly này tới ly khác. Tửu lượng của cậu ấy rất khá, không khéo tôi mới là người bị quật ngã trước. Dù tôi có giả vờ dùng hết các chiêu trò mà ngày thường tôi cùng chị Mai Anh đi tiếp khách để tránh phải “nạp” quá nhiều, thế nhưng Trí Nam ở ngay trước mặt còn quá tỉnh táo, còn có chút gì đó đề phòng. Tôi cũng đành phải ấm ức nuốt từng ngụm. Xem ra không thể qua mắt cậu ấy được. Mời qua mời lại lại bị cậu ấy “dắt mũi” lúc nào không hay. Tôi chỉ nhớ rằng từ bắt đầu chỉ nhấp môi hay làm vài động tác uống giả, tôi đành phải nhấm nháp tránh để cậu ấy sinh nghi. Tuy nhiên, rượu vào tâm tình tốt lên hẳn, chúng tôi lại trò chuyện rất vui vẻ. Tôi cao hứng nuốt ừng ực cả ly đầy, báo hại sau đó đầu óc quay cuồng không kiểm soát, đành phải để cậu ấy chở về.
– Cậu xem cậu kìa, cứ như ma men ấy. Hết ngủ gật rồi lại say xỉn. Hôm nay nếu không phải là mình thật không không biết sẽ nguy hiểm đến dường nào.
– Mình có say đâu, mình còn muốn uống tiếp.
Tôi huơ tay trước mặt Trí Nam, trong lòng bức bối vì cậu ấy cứ cho là tôi đã xỉn rồi chứ. Tôi còn rất tỉnh táo, cũng có rất nhiều điều muốn hỏi cậu ấy cho rõ ràng.
– Ngoan đi, đừng quậy nữa. Mình đang lái xe đó.
Cậu ấy càng kêu ca tôi càng thích thú cười phì thành tiếng.
– Lần trước say rượu thì nôn ói khắp nơi rồi lại khóc lóc than thở. Kỳ này cậu tính giở trò gì đây hả?
Trí Nam phàn nàn, tôi càng thích đùa giỡn cậu ấy. Dường như mọi giới hạn trong tôi bỗng nhiên bị sụp đổ. Cảm giác rất phiêu diêu tự tại. Tôi vô thức vòng tay ôm lấy cánh tay Trí Nam, dựa đầu nép sát thân mình vào cậu ấy. Trí Nam bất giác đạp phanh khiến tôi hốt khoảng, giật mạnh ra trước.
– Khương Vỹ, để mình chở cậu về nhà, không được quậy nữa.
Tôi đâu có ngờ hành động nổi loạn nhất thời đó của tôi vô thức trêu ghẹo như muốn thách thức sự kiềm chế trong lý trí người đàn ông đó. Tuy ngày thường Trí Nam rất đứng đắn và chừng mực nhưng không có nghĩa là cậu ấy không có những cảm xúc ẩn sâu đang bị đè nén, mà hành động bạo dạn này của tôi bây giờ không khác gì đang quyến rũ, khiêu khích cậu ấy buông bỏ mọi gồng xích mà lao tới. Sẵn có hơi men trong người lại còn đang ở chung với người mà mình yêu, rất dễ nảy sinh lại chuyện nguy hiểm đó. Lúc này nếu Trí Nam không thể kiềm chế nhiều khả năng tôi sẽ lún dần vào “ảo mộng thiên đường” mà ngày thường tôi nào dám khám phá. Tôi cảm nhận được sự đấu tranh dằn vặt trong nội tâm của cậu ấy. Trí Nam đang ở gần rất gần đôi môi tôi, hơi thở nam tính cũng dần gấp gáp hơn, đôi mắt đã hóa thành một thứ tình yêu mãnh liệt chỉ đợi bùng phát và thăng hoa. Nhưng đúng lúc tôi như đang mê muội mặc cho cảm xúc đưa đẩy, cậu ấy quyến luyến lùi ra sau một chút, khôi phục lại sự thức tỉnh khỏi cơn mê dại.
– Khương Vỹ, không được đâu!
Tôi vùng vằng tỏ vẻ hụt hẫng. Cậu ấy yêu tôi, tôn trọng tôi, không muốn tôi làm điều gì để sau đó phải hối hận. Tôi cũng vậy, tôi chỉ muốn chúng tôi giữ mãi tình cảm trong sáng này cho đến khi kết hôn. Nhưng mà một nụ hôn cũng không thể trao cho tôi sao? Kể từ lúc quen nhau đến bây giờ, cậu ấy cùng lắm chỉ hôn lên má, lên trán tôi thôi. Tôi muốn cậu ấy hôn tôi say đắm như cách giữa những người yêu nhau thường trao cơ.
– Cậu không yêu mình à?
Không hiểu sao khi đó tôi có thể hỏi như thế. Ngày thường gặp cậu ấy, tôi lúc nào cũng bối rối như “ gà mắc tóc”, lấy đâu ra dũng khí mà đối chất nhiều như thế.
– Yêu chứ. Giá mà mình có thể mượn rượu làm càn, sáng hôm sau đã “ván đóng thuyền”, Khương Vỹ định sẵn chỉ có thể là người của mình thì hay biết mấy. Nhưng mình thật sự yêu cậu đến nổi không thể làm chuyện có lỗi như vậy. Khương Vỹ thơ ngây đơn thuần của mình sẽ không thích như vậy phải không? Chỉ vì bây giờ cậu đang không tỉnh táo thôi. Bây giờ mà chiều cậu là không công bằng với cậu, mình không đi ăn hiếp người say đâu. Nếu ngày mai tỉnh dậy cậu vẫn không hối hận thì mình tuyệt đối không nhún nhường cậu nữa.
Tôi nào có để tâm lời cậu ấy nói. Trong lòng ngay lúc này chỉ muốn đem hết tất cả tâm sự ra để tra khảo cậu ấy một lượt.
– Andy, mình biết cô bạn cấp một của cậu là ai rồi.
– Sao lại nhắc đến người ấy? Cậu biết rồi à? Vậy nên tâm trạng mời thế này?
– Sao mặt cậu lại nghiêm trọng vậy chứ? Sợ mình phát hiện ra gì rồi sao?
Trí Nam vẫn chỉ yên lặng quan sát động tĩnh.
– Đáng ghét, vẫn không chịu nói? Cô bạn đó tên Kate chứ gì?
Lúc này vẻ hoang mang càng lộ ra trên nét mặt Trí Nam, trên trán cũng vương lại vài giọt mồ hôi. Tôi lại càng phấn khích.
– Mình đọc thiệp ngày xưa cậu gửi cô bạn ấy rồi, là trong chiếc hộp nhỏ dưới chân bàn. Tại sao lại tên là Kate?
Lúc này Trí Nam dần chuyển biến qua một chút ngơ ngác rồi nhanh chóng gian xảo chiếm thế thượng phong, xoay chuyển tình thế.
– Kate là nickname thôi.
– Xía! Còn có cả nickname, vậy ra ngày nhỏ cậu cũng lấy tên Andy trước khi sang Mĩ rồi à? Đỗ Trí Nam, cái tên hay như vậy lại đổi thành Andy, vậy cô bạn ấy tên thật là gì?
– Ừ…
Trí Nam suy nghĩ một hồi lâu.
– Là Khương Vỹ.
Tôi thất vọng, lắc đầu.
– Cậu lại không trung thực rồi, đang nịnh bợ để mình bỏ qua chuyện cậu còn tơ tưởng tình cũ chứ gì.
Trí Nam nghe tôi nói thế, cười lớn hành tiếng, vô cùng đẹp trai, nụ cười sảng khoái mà hiếm khi tôi thấy ở cậu ấy.
– Tên gì vậy? Cho mình biết đi.
– Đã nói tên là Khương Vỹ rồi mà.
Giọng nói pha chút đùa giỡn, tên Trí Nam này quả nhiên cứng đầu và lỳ lợm mà. Hắn quyết tâm muốn giấu tôi cho bằng được đây mà.
– Giận thật đấy! Nói thật sẽ được khoan hồng. Mau nói Andy!
– Mình nói rồi. Mối tình đầu của mình là Khương Vỹ, sao cậu lại còn nghi ngờ chứ?
– Vì rõ là cậu có viết gì cho mình đâu, chỉ có Trí Văn quan tâm mình thôi. Cậu đó, chỉ có lời ước hẹn với cô Kate nào đó.
– Mà nè Khương Vỹ, cậu đang ghen đấy à?
– Ai thèm ghen chứ! Cô Kate của cậu cũng có quay lại đâu. Chỉ có mình ở lại với cậu thôi. Vậy nên cậu phải biết trân trọng mình đó, không được một ngày nào đó Kate trở về lại bỏ rơi mình?
– Không có đâu. Mình cả đời này chỉ có một mình Khương Vỹ. Gặp lại cậu, mình không có ai khác lại càng không có thời gian rảnh rỗi đi tìm Kate.
– Không có ai khác?
– Không có!
– Ngay cả Kate?
– Đương nhiên không.
– Vậy thì tốt! Vậy thì mình an tâm rồi.
– An tâm rồi thì ngủ đi. Mình chở cậu về nhà.
– Andy, chở mình về nhà cậu đi. Mẹ mình thấy bộ dạng mình như thế này sẽ rầy mình đó.
Trí Nam trợn tròn mắt nhìn tôi. Quả là tôi đang thử thách sự chịu đựng của cậu ấy đây mà.
– Vậy chở cậu về nhà mình.
Cậu ấy không quên hôn lên trán tôi một nụ hôn dịu dàng mà sâu sắc.
Sáng hôm sau khi đã tỉnh giấc sau một đêm dài mê man. Đầu óc choáng váng như búa bổ, tôi mới lờ mờ nhớ ra những chuyện của ngày hôm qua, mơ hồ lẫn lộn.
“- Cậu không yêu mình à?
– Ai thèm ghen với cô Kate nào chứ!
– Cậu không được một ngày nào Kate trở về sẽ bỏ rơi mình đó.
– Về nhà cậu đi.”
Mẹ ơi! Tôi làm gì vậy nè, dụ dỗ cậu ấy còn chưa đủ, còn thất vọng khi cậu ấy không hôn mình, ghen tuông vớ vẩn rồi trách mắng cậu ấy,chưa hết còn mặt dày đòi ngủ lại
Cũng may tôi xem lại mình một lượt. Mọi thứ vẫn còn y nguyên ngay cả chiếc áo khoác lạnh. Tạm thở phào nhẹ nhõm, tôi vừa định trở người liền bị Trí Nam ghì chặt. Tôi giật mình, cậu ấy thức dậy rồi sao? Ngoại trừ lần đầu về nhà Trí Nam, chúng tôi không hề ngủ chung giường thêm một lần nào nữa.
– Hôm qua cậu biết mình phải cắn răng vất vả thế nào không hả Khương Vỹ? Sau này ngoài mình không được phép uống rượu với ai nữa, rõ chưa?
Tôi ái ngại, những chuyện hôm qua vẫn còn rõ mồng một như in sâu trong đầu tôi.
“- Nếu ngày mai tỉnh dậy cậu vẫn không hối hận thì mình tuyệt đối không nhún nhường cậu nữa đâu.”
Tôi còn nhớ rất rõ từng lời nói đanh thép của cậu ấy. Rất uy lực và chắc chắn không gạt người rồi. Tôi căng thẳng liền kéo chăn che chắn cẩn thận. Trí Nam choàng người, áp chặt đè sát tôi ở phía bên dưới cậu ấy, mặt đối mặt nhìn tôi như muốn đòi nợ, trả thù tôi cho hết chuyện tối qua “tra tấn” tinh thần cậu ấy, thì thầm bên tai tôi.
– Rõ là hôm qua cậu rất mong chờ đó. Người say không nói dối. Cậu có chắc cậu còn muốn “thủ thân như ngọc” không? Hay thử một lần bứt phá xem?
– Andy không được nói nữa! Tôi xấu hổ vô cùng. Tôi vốn không phải con ma men của ngày hôm qua. Loại chuyện đó tôi vốn không thể thích nghi, ngay cả nằm chung giường như hiện tại đối với tôi đã rất ngượng ngùng rồi.
Tôi e ngại, lại không thể biện minh được lời nào. Trí Nam hạ người xuống. Tôi vô lực nhắm mắt, nhưng bất ngờ cậu ấy chỉ ôm tôi nhẹ nhàng, tì cằm trên đỉnh đầu tôi, đưa tay vuốt ve mái tóc của tôi.
– Khương Vỹ của mình dễ thương thật đó. Mình thật như lời Edward nói, không có tiền đồ mà. Mình đã trầm luân trong mối tình này rồi Khương Vỹ. Mình đối với cậu đã không còn cách quay đầu lại nữa. Kiếp này chỉ có thể gặp và yêu mỗi mình cậu. Mỗi ngày mỗi ngày lại càng yêu cậu nhiều hơn. Mình không chọc cậu nữa. Sau này cậu cũng không được suy nghĩ linh tinh nữa, biết chưa?
Tôi hiểu cậu ấy muốn nói về chuyện Kate. Tôi tin Trí Nam, tình yêu của cậu ấy dành cho tôi thật đáng tin tưởng và diệu kỳ. Dù tôi có nghĩ ngợi điều gì đi chăng nữa thì chỉ cần một hành động ấm áp, một lời nói ngọt ngào và chân tình như thế, tôi nguyện tin tưởng suốt cuộc đời này. Tôi ôm cậu ấy, mỗi bình minh thức giấc bên cạnh Trí Nam, thanh bình và quá đỗi hạnh phúc.
Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN