Lá Bài Sinh Mệnh - Hùng Dũng Chưởng Khống Thế Cục Bất Lợi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Lá Bài Sinh Mệnh


Hùng Dũng Chưởng Khống Thế Cục Bất Lợi



– Nghiệt súc dừng tay!

Đúng ngay lúc này, một tốp người nam, nữ, già, trẻ cũng rất xảo hợp chạy đến sân luyện tập. Trong đó, một vị trưởng bối nhìn dưới đất đang có la liệt con cháu Bá gia đnag kêu gào, ôm chân đau đớn liền tức giận trừng mắt lạnh nhìn Bá Hình Phong mà quát lớn ầm trời.

Bá Hình Phong không việc gì phải xoắn, hắn nhẹ nhàng đứng lên, tay tất nhiên không quên mang theo lá bùa hộ mạng “thiên tài Bá Mạnh Hải” đang hấp hối sắp chết để làm lá chắn sống còn khi mà nơi đây đã xuất hiện rất nhiều trưởng bối khủng bố nhất trong Bá gia.

Vốn dĩ chỉ là muốn bung lụa một cách nhẹ nhàng, bình yên nhất có thể vào đại hội gia tộc bảy ngày tới, nhưng đời đúng là…

Bá Từ Lôi bị người hiếp, hắn là anh trai mẫu mực thì tất nhiên phải hóa thành sư tử độc ác, ăn thịt người mà không cần phải nhả xương để trả thù cho Bá Từ Lôi. Đó là đạo nghĩa giang hồ.

Hồ cái éo! Tự dưng ngu ngốc đốt cả tương lai ở Bá gia chỉ để hùng hổ được một phút. Giờ thì coi mày làm sao chạy trốn trước tình huống này đây.

“Úi giời, bình thường. Có thiên tài Bá Mạnh Hải trong tay, đố chúng nó dám làm gì tao”.

-Nghiệt chủng mau buông Hải nhi ra!

Nhị trưởng lão nhìn cháu trai thảm thương, mặt mũi biến dạng, sinh mệnh dần dần suy yếu mà lòng đau như cắt. Lão cứ thế hét lên, hai tay giương nanh múa vuốt lao về hướng hắn với tốc độ mà chắc chắn hắn đéo bao giờ sánh bằng.

Trước tình huống này, Bá Hình Phong lập tức nắm lấy bàn tay Bá Mạnh Hải giơ lên cao rồi bẻ gãy từng ngón tay Bá Mạnh Hải, miệng nhẹ nhàng như chẳng có gì xảy ra nói.

-Càng chạy ta lại càng bẻ, càng đến gần, hắn lại càng nhanh chết.

Bá Hình Phong độc ác như vậy, Nhị trưởng lão đơn nhiên không dừng không được. Lão nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập sát khí nói.

-Tạp chủng, ngươi thả Hải nhi ra ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Nghe vậy, Bá Hình Phong lại thản nhiên bẻ ngón tay của Bá Mạnh Hải khiến Bá Mạnh Hải dù đã bất tỉnh nhưng cơ thể cũng phải giật giật theo phản ứng đau đớn của dây thần kinh. Hắn hướng Nhị trưởng lão nói.

-Câm miệng thằng già ngươi lại, ngươi nói thêm một từ, ta lại tiếp tục đưa hắn đến gần cái chết hơn.

-Ngươi…!

Nhị trưởng lão tức đến nổ phổi nói.

Thế là Bá Hình Phong lại ngay lập tức bẻ thêm một ngón tay của Bá Mạnh Hải, khiến lão chỉ có thể cắn chặt răng ngậm miệng, mặt đỏ hung ác nhìn hắn như sắp để lại không dám làm gì.

Mọi người xung quanh cũng nhờ vậy mà có một màn nhận thức khác hơn về tên “phế vật kim súc sinh” Bá Hình Phong.

Tam trưởng lão hay đúng hơn chính là ông nội của Bá Hình Phong đứng trong dòng người trưởng bối, nhìn hắn lạnh hỏi.

-Hình Phong, ta nghe nói ngươi đánh người vô cớ, ý định sát hại đồng tộc. Tất cả đều là sự thật?

Hình Phong tức thì phủ nhận bằng lời lẽ chẳng hề có tình cảm hay sự tôn trọng nào giữa ông – cháu.

-Không. Ta làm gì điên khùng, ghê gớm như vậy. Chắc thằng nào nói tào lao đó thôi.

-Hừ, nếu vậy thì đây là tình huống gì hả?

Một vị trưởng bối chỉ tay vào đấm con cháu nằm lăn lóc trên đất, lạnh lùng quát.

Các vị thiên tài đã chạy thoát khỏi vòng vây của Hình Phong đứng bên cạnh các vị trưởng bối cũng thò đầu ra, thêm dầu vào lửa.

-Đúng đó các vị trưởng lão, chính mắt chúng tiểu bối đều tận mắt nhìn hắn nổi điên giết người. Bên kia, Bá Mạnh Hải biểu ca chính là bị hắn đánh thành người thê thảm như vậy. Xin các vị trưởng lão hãy trừng trị hắn thích đáng.

-Xạo lờ vừa thôi mấy chú!

Hình Phong phản bác tội danh của mình.

-Vu oan thì làm ơn vu oan sao cho nó có lý một tý. Một thằng phế vật đã đánh một thằng Lính cấp tầng 9 thành ra bộ dạng này?

-Đầu óc chúng mày đều có vấn đề hết rồi à.

Dĩ nhiên câu này là hắn nói cũng không phải chỉ dành cho mấy tên chó hoang thích sửa bậy kia mà còn là ngụ ý chửi mấy lão già trưởng bối phải nên biết động não suy nghĩ những gì họ thấy trước mắt có là thật.

Thật chứ còn mẹ gì nữa, thằng chó thích xạo lờ!

Bởi vậy mới có những vị đệ tử đã tận mặt chứng kiến thảm cảnh trợn mắt kêu lên.

-Hắn nói dối thưa các vị trưởng lão.

-Phải, phải, hắn nói không đúng sự thật, rõ ràng là…

Tuy nhiên đứng dưới góc của một người chưa chứng kiến cảnh tượng Bá Hình Phong nổi điên đánh người, lại cũng chẳng phải kẻ ngu không biết suy nghĩ về sức mạnh giữa “phế vật” và “thiên tài” nên một số vị trưởng bối đã đồng tình với lời xồn lạo của hắn.

-Không sai. Nếu nói một mình Bá Hình Phong gây ra sự tình này thì có hơi phi lý khi mà chúng ta đều biết hắn không có khả năng thức tỉnh được lá bài sinh mệnh. Hắn tuyệt không thể làm điều này.

-Trời… trời ơi!

-Hả!

Các vị thiên tài lập tức giật mình kinh ngạc, lòng quýnh lên kêu la.

-Là hắn, là hắn thật mà các trưởng lão.

-Hắn là kẻ gây ra chuyện này, bọn tiểu bối xin thề…

-Im đi!

Tam trưởng quát lên giận dữ.

-Các ngươi tưởng chúng ta đều là con nít hay sao, chúng ta sẽ tin vào chuyện một tên phế nhân có thể đả thương hơn ba mươi người đều có tu vi ít nhất Lính cấp tầng 3? Chẳng lẽ các ngươi còn phế vật hơn cả hắn chăng?

Lời này Tam trưởng lão nói ra thì tất cả các vị còn cháu đều trở nên câm nín.

Cãi thế éo nào được nữa mà cãi. Nếu như vẫn nói do Bá Hình Phong làm thì họ đã tự nhận bản thân họ còn phế vật hơn cả Bá Hình Phong rồi còn gì, nói sao được mà nói.

Vậy nên họ…

“Thôi, tốt nhất chạy về trước khi bị trưởng lã xử phạt”.

“Nơi này có vẻ không ổn lắm”.

“Chết tiệt thật, rõ ràng là do hắn mà… nhưng nếu nói ra thì nhục lắm”/

“Khốn thật”.

Trong khí đó, Tam trưởng lão dù là ông nội nhưng cũng không hề có vẻ gì thiên vị hay bênh vực Bá Hình Phòng, lão nói.

-Hình Phong, ngươi buông Mạnh Hải ra để chúng ta cứu chữa hắn trước rồi từ từ tra xét sự thật. Ngươi nếu không làm gì sai, ta tuyệt đối bảo đảm an toàn tính mạng cho người, ngược lạ còn xử phạt thật nặng những kẻ dám vu khống ngươi.

Bá gia có tổng cộng năm vị trưởng lão, tất nhiên mỗi người đều có sự vụ riêng của mình để giải quyết.

Lần này nhận được lời cầu cứu của các con cháu tiểu bối, người gần khu luyện tập nhất cũng chỉ có hai vị Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão là hai người cao cấp nhất trong đám người hùng hổ đến đây. Vậy nên khi Nhị trưởng lão đã bị cấm khẩu, lời của Tam trưởng lão nói tất chẳng ai dám có ý kiến gì, mà lão nói có lý như vậy, ai lại khùng chen lời.

Bá Mạnh Hải là thiên tài trung tâm thứ hai của Bá gia, nhất định phải vớt lại một mạng cho hắn rồi mới tính toán với Bá Hình Phong. Còn những đứa con cháu khác, chúng chỉ bị lủng một lổ ở ngay chân chứ không có nguy hiểm gì nên cứ để sau.

-Phải. Chúng ta nên cứu người.

Bá Hình Phong lên tiếng, sau đó hắn mang Bá Mạnh Hải rời xa khỏi chỗ của Bá Từ Lôi rồi nói tiếp.

-Phiền trưởng lão cứu Bá Từ Lôi trước sau đó lại cứu tên này sau.

Hắn đâu có điên, đây bài bảo mệnh, đưa cho người ta hắn liền xác định xanh cỏ. Tam trưởng lão đúng là ông nội hắn, nhưng một kẻ giết chết vợ chồng con trai của ổng như hắn, ổng chắc sẽ yêu thương hắn?

Câu trả lời dĩ nhiên là đéo!

Cả cái Bá gia này ai mà chẳng ghét hắn, em gái hắn cũng ghét hắn. Nếu không phải nhờ lão gia chủ đứng ra lên tiếng, hắn ngay từ hời điểm chín tuổi đã bị treo lồng heo thảy xuống sông, chôn sống hoặc đá đít ra khỏi Bá gia.

Bây giờ hắn ngoài Bá Từ Lôi và lão gia chủ, hắn chẳng tin ai ở trong cái Bá gia này.

-Mạnh Hải bị thương nặng hơn Từ Lôi, để chúng ta cứu hắn rồi lại cứu Từ Lôi.

Nghe câu này của Tam trưởng lão. Hình Phong chỉ thở dài nói với Bá Mạnh Hải đang dần chết.

-Mày thấy rồi đấy, không phải tao không cho mày được sống.

Sau đó hắn nhìn đám người tiểu bối, trưởng bối bên kia cũng đang dần tăng lên số lượng, lạnh lùng nói.

-Cứ câu kéo thời gian đi, cãi lời nhiều thêm đi, để xem tên này có thể sống được lâu hơn không. Ta chỉ cho các ngươi một lựa chọn, cứu Bá Từ Lôi rồi lại cứu Bá Mạnh Hải, đéo bàn cãi.

Đại ca giang hồ chính là phải hùng dũng, hung ác như vậy. Không thế thì thằng chó nào dám sợ?

Trước lời đó, Tam trưởng lão và mọi người có thể là làm ra phản ứng sửng người, không ngờ tên phế vật dám điên, hỗn láo đến nỗi hù dọa các vị trưởng bối mạnh hơn hắn gấp trăm lần. Nhưng Nhị trưởng lão không giống họ, lòng lão như lửa đốt, nôn nóng cứu cháu trai thiên tài ra khỏi tay ác ma mà quát.

-Cứu, mau cứu đi. Cháu ta tuyệt đối không thể chết được. Các ngươi còn chờ gì nữa!

-Rắc!

Nhị trưởng lão đã mở miệng, Bá Hình Phong không có lý do gì lại không bẻ gãy tiếp những ngón tay ở bàn tay còn lại của Bá Mạnh Hải.

Nhị trưởng lão nhìn thấy mà mắt đỏ như muốn lòi ra ngoài, gân tay, gân chân, gân cổ đều nổi cộm lên, thân thể run run, bức xúc nhưng éo được xúc, chẳng thể làm gì ngoài việc cắn răng ngậm miệng, chôn chân tại chỗ.

-Được, ta sẽ cứu Từ Lôi. Hy vọng ngươi cũng giữ lời để chúng ta cứu Mạnh Hải.

Không còn có cách nào khác nếu muốn cứu được mang thiên tài Bá Mạnh Hỉa ngoài việc nghe theo Bá Hình Phong. Tam trưởng lão đi nhanh đến chỗ Bá Từ Lôi, truyền tinh mệnh lực để chữa trị một phần cho thương thế Bá Từ Lôi. Còn muốn làm lành hoàn toàn vết thương thì Bá Từ Lôi cần có thêm thuốc than, tịnh dưỡng chứ tinh mệnh lực không phải đại phu, bách thương đều trị.

-Tất nhiên. Ta dù là súc sinh, là phế vật nhưng ta chí ít là người biết giữ lời. Trong lúc chờ đợi này, ta cũng xin trình bày nguyên nhân sự tình cho các vị trưởng bối được biết.

Bá Hình Phong ở một bên vừa đề phòng Tam trưởng lão hứng tình, ra tay như chớp về phía hắn vì giữa Chiến Binh cấp và Lính cấp có một sự chênh lệch sức mạnh đếu bao giờ nhỏ, tốc độ hay độ trâu chó là kinh người.

Vừa nhàn nhạt kể ra một câu truyện… quá mức xộn lào, xộn lào, xộn lào…!!! Các con cháu chạy thoát nghe thấy đều muốn lập tức thổ huyết, trợn trắng mắt mà nằm lăn đùng ra chết.

-Bá Mạnh Hải ở bên ngoài bị người cho uống độc khùng. Khi về đến nhà liền hóa điên đánh tổng cộng 38 người, khiến họ nằm la liệt nơi đây. Các vị nhìn cũng có thể thấy.

-Sau khi phát tiết xong, Bá Mạnh Hải có cảm giác tội lỗi nên đã tự dập đầu xuống đất đến tình trạng như thế. Ta đang liều mạng can ngăn hắn, không để hắn chết thì các vị xuất hiện. Sự tình đơn giản là như vậy thôi.

Vãi lờ cái câu chuyện!

Các vị con cháu tức thì kêu gào nói.

-Ngươi… ngươi nói láo!

-Tất cả, tất cả đều là do ngươi gây ra…

Cũng không chỉ có đám con cháu tiểu bối không tin, các vị trưởng bối, trưởng lão nghe xong đều đen mặt lên rõ rệt. Họ mặc dù không tận mắt thấy chuyện gì đã diễn ra nhưng họ biết Bá Mạnh Hải vốn là người có năng lực Tay Lửa, nếu hắn thật gây ra chuyện thì những người nằm nơi đây phải có vết cháy, vết bỏng trên người mới đúng, chứ nào phải mỗi người đều có một cái lỗ đỏ ngay chân thế này.

Lời tên phế vật súc sinh đang kể trăm phần trăm là xạo lờ chính tông.

Đồng lúc, các vị con cháu nằm trên đất cũng có gắng cắn răng, nhịn đau để lên tiếng tố cáo Bá Hình Phong.

-Là… là… hắn… che giấu… thực lực…

-P-phải… hắn… hắn… là… đã là Lính cấp tầng 9!

-Không… không phải… hắn là Chiến Binh cấp rồi!

-Hắn đang muốn giết hại đồng tộc thì Mạnh Hải biểu ca lao ra ngăn cản, nhưng mà đánh không lại, còn bị hắn đánh thành bộ dạng như vậy.

-Chúng con đều… đều bị hắn dùng một chiêu Bắn Tính Đại Pháp gì gì đó rất kinh người đả thương.

Vãi cợt, bọn này còn xạo lờ hơn cả hắn!

Bản thân có năng lực chiêu thức mạnh mẽ nhưng toàn chơi hụt, đã thế còn không chịu rèn luyện các kỹ năng thân thể sao cho linh hoạt nên mới bị một đại ca giang hồ Thồn Lèm như hắn hiếp dâm đến nằm gục trên đất. Giờ bảo hắn có sức mạnh phi thường, Lính cấp tầng 9, Chiến Binh cấp thế thì thôi hắn xin thua, không thể cãi lại được.

Chỉ vì không muốn bản thân nhục nhã, để các vị trưởng bối biết bản thân bị phế vật hạ gục nên làm ra một diễn biến hết mức kinh hồn. Quả không hổ danh hai từ “chó hoang” mà Bá Hình Phong đã đặt.

-Cái gì! Lính cấp tầng 9?

-Tên phế vật này có tu vi Chiến Binh cấp sao?

Bởi tin lời chó hoang sủa bậy, các vị trưởng bối, trưởng lão nghe được đều đã bắt đầu hết hồn, khó tưởng nhìn Bá Hình Phong đang trợn mắt, ngu người ở bên kia.

Quả thật, nếu kết hợp chuyện Bá Hình Phong là Lính cấp tầng 9 hoặc Chiến Binh cấp với sự tình mấy chục người, kể cả Bá Mạnh Hải nơi đây đánh không lại nên mới nằm gục thì rất có lý, không ai có thể phủ nhận được.

Tam trưởng lão đang trị thương cho Bá Từ Lôi cũng phải giật mình hỏi.

-Hình Phong, ngươi thật sự đã giấu diếm tu vi của bản thân mình suốt bao nhiêu năm qua?

-Đéo!

Hình Phong ngang trời phủ nhận vì nó đếu phải sự thật.

Tiếp đó, hắn khẽ tính toán thời gian thương thế của Bá Từ Lôi dường như đã không còn gì đáng ngại liền nói lời khẳng định.

-Ta chỉ có thể nói rằng, mấy đứa con cháu của các ngươi đều nói sai sự thật. Tam trưởng lão, xin mời quay về chỗ cũ đi.

Tính mạng Bá Mạnh Hải nơi tay cháu trai, Tam trưởng lão dù còn nhiều thắc mắc trong lòng nhưng cũng chỉ có thể nghe theo.

Đợi Tam trưởng lão về lại bên kia, Hình Phong dắt kiếm gỗ vào cổ áo, chân bước lại gần, cúi người ôm lấy em trai vác lên vai. Một tay vẫn không quên xiếc chặt cổ của Bá Mạnh Hải để đảm bảo ao toàn cho tính mạng bản thân.

Hắn bảo.

-Từ bây giờ các ngươi đứng ở đây, đếm từ một đến một trăm thì chạy ra ngoài cổng sẽ thấy Bá Mạnh Hải nằm tại nơi đấy. Nếu chưa đếm đủ một trăm mà đã đi ra thì đừng trách ta một tay hủy diệt tên thiên tài não phẳng này. Nhớ đấy.

Nói rồi Hình Phong cũng lập tức quay người, cơ bắp săn chắc vác hai thân thể hai thiếu niên hùng hổ rời đi về con hẻm mà Bá Tử Lôi đã va chạm với Đỗ tiểu thư vì đó là con đường nối với cổng ra vào của Bá gia.

Sự tình đã gây ra đến mức này, chắc chắn về sau hắn và Bá Từ Lôi đã không có khả năng sống được ở Bá gia. Lựa chọn rời khỏi Bá gia, ra bên ngoài kia bương trải là con đường duy nhất cho cuộc đời sau này hai anh em hắn.

Trấn Thanh Hà lớn như vậy, Bá gia muốn tìm hai người cũng khó. Chỉ là…

“Thiên Tuyết, xin lỗi tiểu muội của anh. Hy vọng có thể được em tha thứ vào một ngày nào đó không xa”.

Hắn vẫn sẽ không quên được hắn còn có một cô em gái trong Bá gia, dù em ấy ghét hắn, hận hắn thấu xương.

Nhìn bóng lưng hắn khí thế rời đi, một vị trưởng bối bỗng nhiên hỏi.

-Chúng ta cứ để hắn đi như vậy sao?

Tam trưởng lão lạnh nhạt nói.

-Thế ngươi không thấy hắn đã độc ác như thế nào sao?

-Tính mạng của Mạnh Hải đều phụ thuộc tất cả vào ý niệm của hắn cả. Chúng ta chỉ có thể nghe lời hắn, đếm đến một trăm.

-Đếm đi! Đếm nhanh đi!

Nhị trưởng lão điên máu quát lên, nỗi nhục nhã, nỗi hận này lão chắc chắn sẽ tìm Bá Hình Phong tính sổ!

-5, 6, 7,..

-8, 9, 10,..

Mọi người bắt đầu đồng thanh đếm, đếm một cách rất nhanh, rất to như thể hiện nổi lòng của gấp gáp, căm phẫn của họ trước một tên phế vật kim súc sinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN