Lá Bài Sinh Mệnh
Thiên Tài Chân Chính - Phá Long Triển Khiêu Chiến!
Thiếu niên vừa xuất hiện này có thân hình nửa bự tượng trương cho cơ thể cường tráng, nửa lại trông khá thon gọn tượng trưng cho một khối thân thể linh hoạt với chiều cao 1m70. Thiếu niên có làn da khá trắng trẻo hẳn là do ít chịu phong sương, một gương mặt mỹ nam tuấn tú với mắt sáng, mày cao, kết hợp cùng biểu cảm ngạo nghễ dường như xem thường mọi thứ xung quanh nơi đây trên khuôn mặt đã khiến thiếu niên trở nên cực kỳ soái, hệt như một vương tử từ trên trời cao đi xuống nơi hẻo lánh.
Mọi người chẳng mấy chốc đã tức thì bị thiếu niên thu hút hết tầm nhìn.
-Oa, người gì đâu mà thật là đẹp trai.
-Hào hoa, phong nhã.
-Này là hoàng tử, thái tử từ kinh thành đến chắc luôn.
-Trời, khí thế tu vi thật sự rất mạnh. Ta thấy còn mạnh hơn cả Nhạc Kiên Tâm hay Đỗ Kim Đao!
-Hả, thật?
-Thiên tài từ đâu xuất hiện. Trông trẻ thế này thì chắc chỉ khoảng 14 tuổi vậy mà đã có tu vi Lính cấp tầng 9, thậm chí là tầng 10 ư?
-Quá mức phong độ rồi!
Tại chỗ của người Đình gia.
-Ôi, thật đẹp trai, thật bá đạo.
Người ta thường nói con gái hay thay lòng. Và đây là lời của Đình Thi Lan.
-Người gì đâu mà đẹp trai đến lạ lùng, lại mạnh mẽ nữa.Ước gì hắn cưới mình thì hay biết mấy. Hy vọng hắn sẽ đánh thắng tên kia.
Còn đây là lời của Đình Vân Ngân.
Điều này cũng không thể trách được hai nàng. Ở cái thế giới này, nữ nhân rất mỏng manh. Khi các nàng lớn mà không tìm được một tấm chồng tốt thì xác định chẳng ai cưới, nếu đẹp thì bị ép hôn, cưỡng hiếp, có khi còn bị nhiều nam nhân chơi qua chơi lại, số phận cực kỳ khổ.
Bá Từ Lôi đúng là rất khá, rất bảnh, nhưng từ đầu đến giờ hắn không hề tỏa ra một chút sức mạnh tu vi nào trong khi ai cũng biết rằng ở trong khí thế tu vi của một người có tồn tại một loại năng lượng mà nói theo từ ngữ khoa học là “hooc-môn lôi cuốn sự chú ý của người khác giới”.
Còn thiếu niên vừa xuất hiện lại có thiên phú khủng bố, tu vi Lính cấp tầng 10 đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá Chiến Binh cấp. Mỗi một bước chân của hắn đều hùng dũng, nhàn nhạt tỏa ra khí thế sức mạnh khiến người cảm nhận đều phải rùng mình, nữ nhân cảm thấy đều phải xiêu lòng.
Đình Thi Lan và Đình Vân Ngân đổi ý nhanh như chớp cũng là chuyện dễ hiểu.
Riêng Đình Mỹ Ngọc thì… thiếu nữ này có một sự điềm tĩnh đến lạ thường nên rất khó đoán. Nhưng có thể khẳng định một điều, nàng chắc chắn cũng đã bị khí thế của thiếu niên “Triển nhi” thu hút dù là cực ít.
Tam trưởng lão Đình gia nhìn thiếu niên “long hành, hổ bộ” tiến về phía Nhạc Kiên Tâm, mày lão nhíu lại, miệng lẩm bẩm suy tư.
-Bô trang phục này nhìn rất quen, dường như đã thấy ở đâu đó. Còn cái lệnh bài kia… Hả, là…?!!!
Đình Văn Cương lúc này cũng rất khó tin, đứng bật dậy.
-Là người đến từ Lăng Diêu Tông!
Bên dưới, tại chỗ của Nhạc Kiên Tâm. Nhạc Kiên Tâm bị thiếu niên sỉ nhục liền xoay người nhìn thiếu niên, dữ tợn quát.
-Ngươi nói ai là phế vật?
Thiếu niên đưa mắt lườm hắn, mặt lạnh nói.
-Chính ngươi!
-Vụt!
Khoảng cách chỉ tầm 5m, thiếu niên bỗng dưng biến mất ngay trước mặt Nhạc Kiên Tâm.
-Hự!
Đến lúc thiếu niên xuất hiện thì đã tung ra một cú đấm thật mạnh vào bụng Nhạc Kiên Tâm, khiến Nhạc Kiên Tâm nôn ngay một búng máu đỏ thẩm rồi ngã xuống bất tỉnh tại chỗ.
Tất cả chỉ diễn ra chưa hơn một giây.
-Ta nói đúng chứ. Ngươi là một phế vật, không hơn.
Liếc nhìn Nhạc Kiên Tâm lần cuối bằng một vẻ mặt kinh thường, thiếu niên quay người, nhấc chân tiến lên võ đài.
-Vụt.
-Vụt.
Lúc này, Đình Văn Cương, Tam trưởng lão và một vài cao tầng khác của Đình gia đang có mặt cũng đồng thời nhảy lên võ đài. Dùng ánh mắt kính trọng nhìn thiếu niên, nói.
-Thật là quý hóa cho Đình gia chúng ta khi được sự ghé thăm của…
Thế nhưng khi Đình Văn Cương còn chưa nói xong thì thiếu niên đã nhàn nhạt nói.
-Ta không đến đây để thăm các ngươi hay tham gia cái trò kén rể nhảm nhí gì đó của các ngươi. Ta đến đây chỉ là để đánh với hắn, vậy thôi. Đừng làm phiền ta.
Sau đó hắn nhìn Bá Từ Lôi, gật gù như kẻ ngồi trên cao nhìn xuống kẻ đứng ở dưới mà nhận xét.
-Không cần dùng Tinh Mệnh lực vẫn có thể đánh bại một Lính cấp tầng 9 chỉ trong chớp mắt. Người rất đáng được khen ngợi, dù tên đó là một kẻ phế vật.
-Bây giờ ta, Phá Long Triển sẽ là đối thủ của ngươi. Hãy dùng hết sức mạnh đang ẩn giấu trong người của ngươi đi.
Trong lúc đó, Tam trưởng lão hỏi nhỏ Đình Văn Cương.
-Gia chủ, chúng ta nên làm thế nào?
Đình Văn Cương nhỏ giọng nói.
-Còn làm được gì nữa. Quý công tử đến từ Lăng Diêu Tông đã không muốn chúng ta cản trở thì không cản trở. Tạm thời lui.
Đình Văn Cương mỉm cười tốt lành, nói với Phá Long Triển.
-Vậy chúng ta không làm phiền Triển công tử. Triển công tử cứ tự nhiên.
Nói rồi, mọi cao tầng của Đình gia đều xoay người trở về chỗ cũ.
Lăng Diêu Tông vốn là một tông môn lớn, ngự trị không dưới mười quốc gia. Một trưởng lão bên trong đều có tu vi ít nhất là Linh cấp, còn Tông chủ thì nghe đồn đã là Vương cấp khủng bố, một tay có thể phá núi, chia biển dễ như thổi bay lông chó. Vậy nên đối với người của Đình gia, một gia tộc nhỏ trong một cái trấn nhỏ thì dù chỉ là một vị đệ tử nhỏ nhoi, tu vi thua xa họ đến từ Lăng Diêu Tông như Phá Long Triển trước mắt, họ cũng phải cuối đầu, hạ mã, ra vẻ cực kỳ nịnh hót.
Mọi người bên dưới thấy tình cảnh Đình gia khom người đối với thiếu niên Phá Long Triển thì đều biểu hiện sự kinh ngạc, khó tin.
-Chỉ một cái chớp mắt, Nhạc Kiên Tâm đã bại trận mà không kịp phản ứng. Lợi hại quá!
-Thiếu niên kia là ai, không ngờ người Đình gia gặp mặt cũng phải cúi người cung kính như vậy?
-Hình như lúc nãy lão phu có nghe gia chủ Đình gia kêu lên “Lăng Diêu Tông” gì đó?
-Lăng Diêu Tông? Chưa từng nghe thấy, là một thế lực mạnh mẽ nào đó của các thành lớn sao?
-Ta nhớ rồi… ta nhớ ra rồi… đó là…
Ở một nơi nào đó gần khu võ đài. Một lão giả chừng 70 tuổi, râu bạc dài đến ngực, khiếp sợ lẩm bẩm.
-Lăng Diêu Tông, một tông môn huyền bí tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngay cả hoàng thượng Lạc Vân quốc chúng ta vốn là một Chiến Sĩ cấp đỉnh phong tràn đầy bá vũ khi gặp mặt một vị đại đệ tử Lăng Diêu Tông cũng phải quỳ gối lạy bảy lần mới dám ngước lên nói chuyện.
-Nhìn trang phục ở bên trong là trắng, ở bên ngoài khoác một loại áo mỏng xanh nhạt có thuê tiêu chí “đám mây xanh”, cộng với đó là biểu hiện của Đình gia, thiếu niên này chắc chắn là một đệ tử của Lăng Diêu Tông đang ra ngoài lịch lãm và vô tình đi ngang qua đây.
-Ta… ta nếu có thể đem thiếu niên này về Bá gia để tạo mối quan hệ thì tốt không gì bằng, khi đó khẳng định gia chủ sẽ khen thưởng cho ta.
Người truyền người, miệng truyền miệng, nước bọt truyền bước miếng, tin tức về thiếu niên vừa xuất hiện là ai cứ thế đã nhanh chóng khiến toàn trường khiếp sợ.
Mẹ nó, một quan lớn từ thành xuống thôi còn chưa được diện mặt, ấy vậy mà giờ lạ gặp thẳng một nhân vật giống như là thiên tử từ trên trời cao đáp xuống, ai mà không phải ngẩn người khiếp sợ và đồng thời cảm thấy tự hào chứ?
Còn riêng Bá Từ Lôi thì…
Nhìn thiếu niên trước mặt, cảm ứng nguồn sức mạnh Tinh Mệnh lực tràn trề trong cơ thể thiếu niên, kết hợp với đó là hình ảnh thiếu niên hạ gục Nhạc Kiên Tâm không lâu trước. Hắn cảm thấy cuộc đời của hắn đã bắt đầu nở hoa bế tắc từ giây phút này.
“Oa, cuộc đời thiệt là lém bất ngờ… đcm nhà nó! Kế hoạch của bố thế là đi núi Bà Đá con mợ nó hết rồi!”
Không cần đánh thì hắn cũng đã biết thiếu niên đẹp trai này là thiên tài chân chính hàng thật, chất lượng thật. Hắn giờ muốn đánh với người ta thì có lẽ phải dùng niềm tin hoặc mơ một giấc mơ, trong đó hắn cầm trong tay con chim thịt toàn gân dài 2m của chính hắn đập bể đầu thiếu niên, rồi được Đình gia cho cưới luôn cả ba nữ nhân của Đình gia, mọi người Đình gia đều yêu quý hắn còn hơn yêu vàng, yêu bạc. Ngoài ra thì hết cách.
Đánh với Bá Mạnh Hải hay với Đỗ Kim Đao, hắn nhờ sơ hở của, nhờ sự khinh của họ nên hắn mới thắng. Còn giờ thì… có lẽ hắn nên giơ hai tay xin rút lui thôi, sau này hai anh em cầm chén nứt ngồi ở góc đường xin ăn hoặc để Bá Từ Lôi đi làm trai bao với mấy bà già, lão phu nhân liền đã đủ để hai anh em sống lê lếch qua ngày.
Bá Từ Lôi đối nhãn với thiếu niên, lòng cảm thấy bất ổn nhưng bề ngoài vẫn mang một màu bá như chưa được bá, phong độ như chưa từng phong độ, nói.
-Triển Chiêu, người đã lầm rồi. Tinh Mệnh lực của ta chính là như thế, ta từ đầu đến giờ đều dùng Tinh Mệnh lực.
-Bá Từ Lôi ta lần đầu tiên gặp được một thiên tài thật sự như ngươi, người đủ tầm để có thể đánh với ta nên lời thách đấu này của người, ta sẽ chấp nhận. Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.
“Ừ, bố đếu thích chạy đấy, làm gì được bố? Giang hồ như bố lại phải sợ một thằng nhóc?”
“Người ta thường bảo, đi đường rừng, xuống đường núi nhưng trở về nhất định phải đi bằng đường thẳng, thẳng như cây đằng, thẳng như chim thịt dựng đứng vì gái. Thua, đúng là bố sẽ thua nhưng phải thua trong vinh quang”.
“Mà chưa chắc bố đã thua. Tinh Mệnh lực tầng 2 đỉnh phong của bố chưa bao giờ dùng, bây giờ cũng đã đến lúc đo lường sức mạnh cho nó”.
Phá Long Triển cười nhạt, nói.
-Ngươi đích thực là một kẻ ngạo mạn và cuồng vọng đấy Bá Từ Lôi. Nhưng mà…
Khí thế Phá Long Triển bất ngờ tăng mạnh, khắp người hắn bỗng dưng “roẹt roẹt” vâì tia lôi điện, chúng chớp ẩn chớp hiện, uốn lượn quanh người hắn không ngừng như một người đang hiễm điện cao thế.
Bá Từ Lôi thấy mà lòng lại càng thêm một lần đau.
“Là Tinh Mệnh lực hệ Lôi, hệ mà được người đồn là nhanh và có sức xuyên phá mạnh nhất trong tất cả các hệ. Thôi xong, đời bố thế là hết”.
-Ta sẽ dạy cho tên ngạo mạn như ngươi biết cách nhớ chính xác tên của người đánh bại ngươi.
-Lôi Tiễn!
Chỉ hai từ đơn giản như vậy, bên cạnh người Phá Long Triển chợt xuất hiện ba mũi tên lôi điện chỉ trong nháy mắt rồi phóng chính xác về phía Bá Từ Lôi với một tốc độ rất nhanh.
Thiên tài chân chính quả không hổ danh là thiên tài chân chính, thiên tài như Đỗ Kim Đao, Nhạc Kiên Tâm, Bá Mạnh Hải hay toàn thể con cháu Bá gia làm sao có thể bằng?
Lần này xem ra Bá Từ Lôi hay chính xác hơn là Bá Hình Phong quả thật đã phải vỡ mồm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!